Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 288: Đòi bồi thường
Mấy ngày sau, Trương Mỹ Hà gấp rút gả đi. Lâm Thanh Hoà biết được chuyện này qua bà Mã.
“Cô ta như vậy mà cũng có người muốn lấy?” Lâm Thanh Hoà không hề che dấu sự khinh thường.
Bà Mã “xuỳ” một tiếng: “Dưới vòm trời này chỉ có đàn ông không cưới được vợ chứ làm gì có đàn bà không gả được chồng.”
Lời này vô cùng chính xác. Nhà nào cũng vậy, nhất định phải có một người phụ nữ chăm lo chuyện gia đình, thế nên phụ nữ dù có xấu ma chê quỷ hờn thì cũng không sợ ế già, thể nào cũng có người tới hỏi cưới.
Lâm Thanh Hoà nói: “Sợ rằng tin đồn vô sinh là thật ấy chứ.”
Cái này không phải Lâm Thanh Hoà đoán mò, chắc có lẽ lần phá thai đó đã ảnh hưởng tới cơ thể, bằng không về nông thôn lấy chồng bao năm như vậy, lý nào không sinh con?
Bà Mã gật đầu: “Chắc chắn là như thế rồi. Thím nghe nói đàng trai là người goá vợ, có một đứa con trai với một đứa con gái. Cô ta gả qua đó không cần phải sinh nở.”
Lâm Thanh Hoà: “Ồ, thế thì tiện quá rồi còn gì. Chỉ cần không làm yêu làm sách, yên phận mà nuôi con chồng cho tốt, sau này chúng nó sẽ không quên ơn cô ta.”
Trương Mỹ Hà đã gả đi xa, sau này cô ta sẽ không có cơ hội sinh sự nữa thế nên Lâm Thanh Hoà chả thèm tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Bà Mã bĩu môi: “Nó chịu yên phận mới là lạ.”
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Không lẽ cô ta lại gây ra chuyện gì nữa hả thím?”
“Ừ, cháu không biết cũng phải, chuyện này thím cũng mới nghe nói từ hai hôm trước thôi.”
Nguyên lai Trương Mỹ Hà không chỉ phá thai một lần mà những hai lần, nhưng lần đầu tiên rất ít người biết và không ai nói ra, chẳng hiểu vì cớ gì cách đây mấy hôm lại có người khui chuyện này ra.
Một người đàn bà mà dây dưa với mấy người đàn ông, lại còn phá bỏ cốt nhục của mình những hai lần thì quá tổn hại âm đức, bây giờ bị trời phạt không sinh đẻ được cũng là chuyện dễ hiểu. Với cái bản tính đấy thì làm gì có chuyện yên phận nuôi con chồng, yên ổn làm vợ hiền dâu thảo, bà không tin!
Lâm Thanh lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng mặc kệ, chẳng thèm nói thêm nói bớt, việc nhà đó cô không quan tâm.
Cơ mà kỳ lạ thay, người nhà họ Trương lại cứ thích đổ xô vào cô thế mới tài. Hôm nay đi làm về, chả hiểu vô tình hay cố ý cô lại chạm mặt Trương Mỹ Liên.
Trương Mỹ Liên chủ động tiến lên bắt chuyện: “Thím à, cháu thay mặt chị cháu xin lỗi thím, chị cháu đã gả đi rồi, về sau tuyệt đối sẽ không làm ra cái loại chuyện mất mặt như thế nữa.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Thứ nhất, luận bối phận tôi còn phải gọi mẹ cô là thím. Thế nên tiếng thím này của cô, tôi không nhận nổi. Thứ hai, chuyện này không liên quan gì đến cô, cô không cần phải xin lỗi. Cô ta cũng đã gả chồng rồi, chuyện quá khứ đã qua cứ cho qua đi.”
Thái độ lạnh nhạt, ý tứ rõ ràng, Lâm Thanh Hoà không hề muốn nổi lên bất cứ quan hệ nào với người nhà họ Trương nữa.
Dứt lời, cô nhấc gót đi thẳng về hướng nhà mình.
Thấy Lâm Thanh Hoà đi, Trương Mỹ Liên vội vàng đuổi theo định nói thêm gì đó nhưng đón tiếp cô ta chỉ là cánh cửa lạnh lùng đóng kín. Trương Mỹ Liên cắn môi, đã chủ động xuống nước cầu hoà như vậy rồi mà còn không nể mặt?
Ờ, đây không nể mặt đấy, rồi sao? Lâm Thanh Hoà chả thèm ngó ngàng, thích đứng ở cửa bao lâu thì đứng, cô nào có rảnh mà giằng co với cái nhà đó. Cô vào nhà lấy tài liệu ra nghiên cứu. Đảm nhiệm chức vụ giảng viên tiếng Anh trường đại học không hề dễ dàng một chút nào, thời thời khắc khắc đều phải trau dồi kiến thức, không ngừng vươn lên.
Một lúc sau, Nhị Oa và Tam Oa tan học về nhà.
Lâm Thanh Hoà tạm buông sách vở xuống, cô nói với hai con: “Lấy bài kiểm tra của hai đứa ra đây cho mẹ xem.”
Nhị Oa nhanh nhẹn mở cặp lấy bài thi ra. Trong học tập, Nhị Oa luôn chăm chỉ thế nên thành tích rất khá, dù là học sinh mới chuyển trường nhưng nó chưa bao giờ rớt khỏi top 3 của lớp và top 10 toàn khối.
Ở Bắc Kinh, sự cạnh tranh khốc liệt tồn tại trên tất cả mọi mặt, trường lớp cũng không ngoại lệ.
Nhờ sự cố gắng của Nhị Oa mà lần kiểm tra này nó đã nhảy từ hạng 10 lên hạng 8 toàn khối. Tiếc là làm sai mất một bài, nếu không nó đã có thể nhảy hẳn lên hạng 6 luôn rồi. Khoảng cách về điểm số giữa Nhị Oa và hai bạn phía trên rất sít sao, nếu nó tiếp tục tiến bộ thì không chừng lần thi tiếp theo thứ hạng sẽ có sự thay đổi.
So với anh hai, Tam Oa vẫn kém hơn rất nhiều vì nó chỉ nằm trong top 50.
Kể ra thì thứ bậc này không tính là thấp, tại anh hai quá siêu mà thôi. Trường học có 5 khối, mỗi khối lại có tới 9 lớp. Lọt vào top 50 đã là khá lắm rồi.
Tam Oa: “Mẹ ơi, quả bóng cũ con tặng cho các bạn ở quê rồi. Mẹ mua cho con quả bóng khác đi.”
Hồi Tết biết mình sắp phải chuyển đi, Tam Oa liền để lại quả bóng cho mấy bạn cùng lớp, coi như lưu lại một chút kỷ niệm.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Được thôi, mẹ sẽ mua với điều kiện thứ hạng toàn khối của con phải từ 30 trở lên.”
Tam Oa lập tức hào hứng, hai mắt sáng ngời: “30 trở lên? Mẹ nhớ giữ lời đấy nhé?!”
Lâm Thanh Hoà: “Có khi nào mẹ không giữ lời chưa? Lần sau nỗ lực thi cho tốt, mang thành tích về đây mẹ lập tức đi mua cho con ngay.”
Tam Oa gật đầu cái rụp: “Dạ.”
Lâm Thanh Hoà quay qua nói với Nhị Oa: “Con cũng đừng nên cả ngày chỉ cắm đầu đọc sách, ngày mai đi mua một quả bóng rổ, tan học rủ các bạn chơi cho thư thái đầu óc.”
Trời, mẹ muôn năm! Nhị Oa vui sướng đồng ý ngay.
Đối với sự nỗ lực của con cái, Lâm Thanh Hoà luôn ghi nhận và khuyến khích kịp thời. Chỉ cần đạt được thành tích tốt, phần thưởng luôn rất hào phóng, với lại con trai chơi bóng rổ rất tốt, vừa khoẻ người vừa phát triển chiều cao.
Ba mẹ con ở nhà tới hơn bảy giờ mới lững thững dắt nhau ra tiệm sủi cảo.
Ra tới nơi, Lâm Thanh Hoà thấy một nồi canh xương củ cải đã được hầm xong, giờ chỉ cần xào thêm hai món mặn và chưng một nồi màn thầu là có thể ăn tối.
Thời gian đầu mới lên Bắc Kinh, gia đình Lâm Thanh Hoà nấu ăn tại nhà, nhưng từ sau khi tiệm sủi cảo khai trương, cô chuyển hẳn việc bếp núc ra tiệm luôn cho tiện. Bây giờ căn nhà rất sạch sẽ, không bị ám khói bếp, dầu mỡ, mắm muối gia vị, điều này Lâm Thanh Hoà rất ưng.
Ngồi vào bàn dùng bữa, Chu Thanh Bách hỏi: “Canh hôm nay thế nào?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ngon lắm ạ.”
Nhị Oa và Tam Oa tròn mắt kinh ngạc: “Không phải ba hầm chứ?”
Chu Khải gật đầu: “Đích xác là ba hầm.”
Tới lượt Lâm Thanh Hoà kinh ngạc, Thanh Bách nhà cô cũng biết hầm canh sao?
Cứ tưởng anh chỉ biết làm mỗi món sủi cảo thôi chứ, không ngờ còn biết hầm cả canh cơ à?!
“Chuyện nhỏ.” Khoé miệng Chu Thanh Bách khẽ cong, bình tĩnh thưởng thức món canh do chính tay mình hầm.
Nhị Oa thắc mắc: “Liệu có phải từ ngày ba đứng bếp nấu sủi cảo, kinh mạch được đả thông cho nên tinh thông trăm món không ta?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Mẹ cũng nghĩ vậy đấy, biết đâu sau này ba các con sẽ trở thành siêu đầu bếp.”
Tam Oa toét miệng cười: “Thế thì mẹ có lộc ăn rồi.”
“Đúng thế, gả cho ba mấy đứa, mẹ không chỉ có mỗi lộc ăn thôi đâu.” Lâm Thanh Hoà phóng ánh mắt ngọt ngào về phía chồng, hào phóng phát cẩu lương cho ba thằng con.
Chu Thanh Bách mỉm cười dịu dàng.
Từ ngày chính thức mở quán, Chu Thanh Bách dường như phát huy được mọi kỹ năng của mình, việc gì anh cũng biết làm.
Buổi tối về nhà, hai vợ chồng nằm trên giường, Lâm Thanh Hoà liền chất vấn ông chồng: “Có phải trước giờ anh đều rất giỏi nấu ăn nhưng không chịu làm vì chỉ muốn em nấu cho anh ăn thôi phải không?”
Chu Thanh Bách vô tội nói: “Không phải, nhưng phải công nhận không biết dạo này làm sao, anh nêm nếm gia vị rất vừa tay.”
Trước đây anh cũng rất muốn phụ vợ nấu cơm nhưng lần nào cũng bị cô đuổi ra ngoài còn gì?
Đúng như Nhị Oa nói, dường như anh được đả thông kinh mạch hay sao ấy, gần đây trù nghệ của anh rất tiến bộ, bỏ muối bỏ tương rất vừa miệng, xào đồ ăn cũng vừa chín tới, các món chiên rán vàng đều hai mặt, tuyệt đối không bị dính chảo, khét nồi.
Khách hàng đều cho nhận xét sủi cảo quán anh ăn rất ngon. Tỷ lệ khách quay lại ủng hộ rất cao và số lượng khách quen đang ngày một đông hơn.
Lâm Thanh Hòa nhõng nhẽo: “Em không biết, em mặc kệ, em muốn anh bồi thường cho em.”
“Bồi thường thế nào?” Lúc Chu Thanh Bách nói câu này, hai con ngươi của anh đen láy sâu thẳm như muốn hút hồn đối phương vào bể tình.
Và thế là, Lâm Thanh Hoà thành công đòi được bồi thường, không những đủ mà còn dư….đến độ ngày hôm sau đứng lớp, hai chân cô vẫn còn hơi run run….