Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Sinh Bệnh

Chương 298: Sinh bệnh Chương 298: Sinh bệnh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 298: Sinh bệnh

Có lẽ bà Chu không cần lo lắng quá nhiều, vì thực tế cuộc sống của gia đình Chu Thanh Bách trên Bắc Kinh vẫn rất ổn.

Hôm nay, cả nhà đổi bữa, Chu Khải cầm tiền chạy ra tiệm mua về một con vịt quay.

Ăn uống xong, ông Vương dắt ba anh em đi dạo, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách ở lại dọn dẹp một chút rồi cũng đóng cửa tiệm dắt tay nhau đi tản bộ.

Lâm Thanh Hoà nói: “Anh đi mua cây kem ăn cho mát, em đảm bảo sẽ không xin miếng nào đâu.”

Cô đang tới tháng, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, đời trước cô vẫn ăn kem ào ào nhưng bây giờ có Chu Thanh Bách kèm, nhất định không cho cô đụng đến, dù chỉ một miếng.

Chu Thanh Bách biết tỏng ý định của cô vợ nhỏ, anh không mua kem mà mua cho cô một quả táo.

Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười: “Nhiều năm về sau, chúng ta sẽ vẫn như bây giờ anh nhé, mỗi ngày hai cụ già lụ khụ dìu nhau ra ngoài giải sầu.”

Chu Thanh Bách bật cười: “Không ở nhà bế cháu nội à?”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Em nói chơi với tụi nhỏ thôi. Em không trông đâu, con đứa nào đứa đấy tự trông đi. Bao giờ chúng nó cưới xin em sẽ nói rõ với mấy đứa con dâu ngay từ đầu, sinh đẻ thì cứ thuê bảo mẫu cho tiện, đừng trông chờ vào em.”

Chu Thanh Bách tán đồng: “Đúng vậy.”

Hiện tại đã vào tháng 10, đất trời chuyển mình vào thu, thời tiết dễ chịu hơn rất nhiều.

Nửa tháng trước, Lâm Thanh Hoà lại mua thêm một cửa hàng nữa.

Căn này không lớn, diện tích tầm 50 tới 60 mét vuông, chỉ có một lầu, không có gác lửng giống căn tiệm đầu tiên nhưng vị trí tương đối đẹp, có giá 2000 đồng.

Cho đến tận bây giờ, cái Lâm Thanh Hoà mơ ước nhất vẫn là tứ hợp viện. Tất nhiên tam ,tứ tiến viện gì đó cô không dám mơ nhưng nhất tiến, nhị tiến thì trong khả năng.

Chỉ là chờ mãi vẫn chưa gặp được ai muốn bán, haizz. Nhưng mà không sao, cứ kiên nhẫn đợi chờ, thể nào cũng có người bán ra thôi.

Hai vợ chồng sánh đôi đi dạo dọc trên con đường sầm uất nhất của thành phố Bắc Kinh. Bất chợt, Lâm Thanh Hoà quay sang hỏi chồng: “Anh có phát hiện ra bây giờ so với hồi đầu năm có gì khác nhau không?”

“Tự do hơn.” Chu Thanh Bách đáp.

Hồi đầu năm, không khí vẫn còn có một chút đè nén, nhưng bây giờ thoáng hơn rất nhiều. Tỷ như rất đông chị em phụ nữ tự tin mặc váy xuống phố.

Thậm chí còn xuất hiện những bộ váy được may bằng vải có hoạ tiết hoa hồng nhập khẩu từ phương Tây, vô cùng quý phái và thời thượng.

Như thế đủ thấy, mọi thứ đang tiến triển rất nhanh.

Lâm Thanh Hoà mỉm cười, hai vợ chồng đi hết một vòng rồi trở về nhà.

Bọn nhỏ vẫn chưa về, Lâm Thanh Hoà tranh thủ hứng nước lau người.

Xong xuôi, cô nói với chồng: “Khi nào chuyển về nhà bên kia, nhất định phải xây một cái phòng tắm mới được.”

Chu Thanh Bách hỏi: “Cái loại nhà gì mà em nói ấy, bao giờ thì có?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Lâm Thanh Hoà nghe hiểu, anh đang muốn hỏi tới căn hộ chung cư.

Lâm Thanh Hoà đáp: “Còn lâu lắm.”

Hai vợ chồng ra phòng khách bật quạt, xem TV.

Mãi tới hơn 8 giờ, ba anh em mới kéo nhau về.

Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu nói: “Mau vào làm bài về nhà đi.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chui tọt vào phòng lấy sách vở ra làm bài tập. Chu Khải không cần, vì nó học đại học cho nên không có bài về nhà.

Chu Khải ngồi xuống ghế, nói: “À mẹ ơi, ngày mốt chúng con muốn đi chơi với ông nội Vương.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi hỏi: “Còn tiền không?”

Chu Khải nói: “Mẹ cho con xin thêm 10 đồng đi.”

Lâm Thanh Hoà: “Hôm nào đi thì tới xin ba.”

Chu Thanh Bách đang xem TV, nghe vậy liền nói: “Tự mình vào ngăn tủ mà lấy.”

Tiền bạc anh đều cất trong tủ, cũng không sợ bọn trẻ táy máy tay chân vì chúng cần mua gì cứ việc đề đạt, nếu hợp lý ba mẹ sẽ cho ngay. Suy cho cùng, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đều là bậc cha mẹ khai sáng.

Chu Khải nói: “Nếu nhà mình có một cái tủ lạnh thì tốt quá.”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Đừng có mà được voi đòi tiên. Một cái tủ lạnh mấy ngàn đồng có biết không hả? Còn nhiều tiền hơn cả tiệm sủi cảo của ba con nữa đấy.”

TV, quạt điện còn có thể chứ tủ lạnh thì tuyệt đối không. Có tiền cô cũng không mua, chi bằng mua đất mua nhà có phải đáng giá hơn không.

Chu Khải toét miệng cười cười.

Lâm Thanh Hoà ngước nhìn đồng hồ, đã 9 rưỡi rồi, cô đứng dậy, không quên dặn: “Tí nữa tắt TV đi ngủ sớm đi đấy.”

“Dạ, con biết rồi.”

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách về phòng nghỉ ngơi. Mỗi ngày, 5 rưỡi sáng anh đã phải rời giường cho nên buổi tối cần thiết phải đi ngủ sớm.

Trước khi ngủ, anh còn một việc nữa đó là vào sổ thu chi. Ngày nào anh cũng ghi chép rất cẩn thận rồi cuối tháng mới kết toán.

Đúng vậy, sổ sách là phải chi tiết rõ ràng, không thể cẩu thả được, Lâm Thanh Hoà rất tán đồng với cách làm này của chồng.

Cô nói: “Nếu thu nhập năm nay tốt là có thể đón cha mẹ lên ở nhà mới rồi.”

Chu Thanh Bách liền nói: “Cứ nói thuê là được.”

Anh hiểu ý của vợ, cô muốn tìm một lý do hợp lý để hợp thức hoá căn nhà. Nhưng anh cảm thấy không cần, cứ nói đây là nhà thuê giống tiệm sủi cảo là được.

Căn nhà hai vợ chồng Chu Thanh Bách mới mua rất thích hợp để cho ông bà Chu ở. Nhà còn mới nguyên, chỉ cần quét dọn một chút là vào ở được ngay. Căn nhà còn có một mảnh sân, nếu ông bà thích có thể trồng vài luống rau hoặc quây lại nuôi mấy con gà.

Ừhm nói thuê cũng được, Lâm Thanh Hoà không có ý kiến, cô lại nhắc tới Chu Hiểu Mai: “Không biết Hiểu Mai có muốn chuyển lên đây không nhỉ?”

Chu Thanh Bách: “Chắc là muốn đấy. Hay là nhà ta cho dượng út thuê một căn tiệm bán bánh bao?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không được. Tìm cho vợ chồng cô ấy một căn khác đi.”

Đúng là quan hệ giữa cô và Chu Hiểu Mai rất tốt nhưng tốt đến đâu cũng phải có giới hạn. Hơn nữa, căn tiệm đó cô đã có tính toán, sau này sẽ mở cửa hàng xa xỉ phẩm. Bây giờ để không đưa cho Chu Hiểu Mai cũng không thành vấn đề, nhưng lỡ như Chu Hiểu Mai với Tô Đại Lâm buôn bán quen, muốn mua lại căn tiệm thì biết làm thế nào? Rơi vào hoàn cảnh ấy rất dễ mất tình cảm. Vậy cho nên tốt nhất là cứ tránh ngay từ đầu. Cửa hàng vị trí đẹp không thiếu, cô có thể hỗ trợ vợ chồng cô út tìm một mặt bằng khác.

Tóm lại, càng là người thân càng phải rõ ràng rành mạch. Một khi trong lòng đã nảy sinh khúc mắc thì rất khó duy trì mối quan hệ họ hàng.

“Ừ.” Chu Thanh Bách vốn không suy nghĩ nhiều tới vậy. Nhưng nghe vợ nói cũng rất có lý cho nên anh không có ý kiến.

===

Hôm nay là Tết trùng dương, mồng 9 tháng 9 Âm lịch. Tối qua, trước khi đi ngủ vợ anh đã nhắc nhở cho nên sáng nay, ngoài những nguyên liệu thường ngày, Chu Thanh Bách còn mua thêm một con gà mái già về hầm cho cả nhà bồi bổ.

Từ ngày nhận trách nhiệm cơm nước, Chu Thanh Bách rất nỗ lực và kết quả cho thấy mọi sự nỗ lực đều không uổng phí, bây giờ anh có thể hầm được cả canh bổ nữa đấy.

Giữa trưa, Lâm Thanh Hoà tan trường quay về tiệm, vừa bước vào cửa hàng, mùi canh gà thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, trên bàn để sẵn một cái đùi gà dành riêng cho cô. Lâm Thanh Hoà không khách khí ngồi xuống ăn ngon lành.

Một cái đùi còn lại Chu Khải đã bỏ vào hộp xách qua cho ông Vương.

Từ ngày kết nghĩa nhận thân tới nay, ông Vương thường xuyên qua đây ăn cơm chung, nếu hôm nào ông vắng mặt mà có đồ ăn ngon thì cả nhà cũng không quên xách qua đưa ông một phần.

Thời tiết chuyển mùa sắp sửa vào đông, người già và trẻ nhỏ rất dễ sinh bệnh. Ông Vương vốn sức khoẻ yếu lại gặp thêm gió mùa nên ông ngã bệnh.

====

(*) Tết trùng dương:Tết Trùng Cửu (còn gọi là Tết Trùng Dương, Tết người cao tuổi, Tết người già) được diễn ra vào ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch hàng năm. Con số 9 được coi là số dương, sự lặp lại hai lần số 9 nên gọi Trùng Cửu, Trùng Dương là vì vậy.

Năm 221 trước Công nguyên, sau khi thống nhất đất nước Trung Hoa, nhà Tần đã tổ chức hoạt động cúng tế chúc mừng mùa màng bội thu vào tháng 9 âm lịch hằng năm trên khắp cả nước. Ngày mùng 9 tháng 9 được xem là ngày rất tốt lành và tết Trùng Cửu ra đời từ đó, mang ý nghĩa chúc mừng mùa màng bội thu. Tuy nhiên lịch sử đã đem đến cho tết Trùng Cửu thêm nhiều ý nghĩa khác. Tết Trùng Cửu còn có một cách nói khác là "Từ thanh", chính là "tạm biệt thảm cỏ xanh". Sau ngày Trùng Cửu là mùa đông, cây cối không có sức sống, không thích hợp để đi chơi ở vùng ngoại ô. Vì thế, tết Trùng Cửu là cơ hội đi chơi sau cùng của mọi người khi thời tiết sang đông.

Tết Trùng Cửu cũng được người Hoa gọi là Tết người cao tuổi hay Tết người già. Kính trọng người cao tuổi, quan tâm đến mọi mặt và chăm sóc người cao tuổi đã trở thành nhiệm vụ, nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi người con, mỗi gia đình, mỗi một vùng miền và cả nước Trung Quốc

Bình Luận (0)
Comment