Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 299: Chăm lo
Thật ra ông Vương chỉ thúng thắng ho nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn không yên tâm, cô kêu Chu Khải buổi tối qua ngủ cùng để chăm ông.
Phòng ông ở là một phòng đơn, nhỏ xíu, ông nằm trên chiếc giường con, Chu Khải trải chiếu ngủ dưới đất, nó có ôm theo chăn, mền cho nên không sợ bị lạnh.
Ông Vương cứ nói không sao, chỉ cảm mạo xoàng thôi mà, không cần phải sang đây, để thằng bé về nhà ngủ cho đàng hoàng. Nhưng trước sự kiên trì của Lâm Thanh Hoà và Chu Khải, ông chỉ còn nước cười xoà để Chu Khải ôm đồ đạc vào phòng.
Quả nhiên, Lâm Thanh Hoà lo lắng không thừa tí nào. Khoảng tầm 11 giờ đêm, ông Vương bắt đầu lên cơn sốt, nhiệt độ tăng vọt, người nóng ran, thần trí mơ mơ hồ hồ.
Tiếng rên hự hự rất khẽ, cũng may Chu Khải nhạy bén nên lập tức phát hiện ra, nó bật dậy, vọt tới bên giường, đưa tay sờ trán, kiểm tra thân nhiệt ông. Nóng quá! Chu Khải hoảng hồn! Nó lật đật đỡ ông lên, đút cho ông miếng nước, nhân tiện nhét viên thuốc vào miệng. Viên thuốc này lúc nãy mẹ để lại, dặn nếu ông sốt thì lập tức cho uống ngay.
Tiếp theo, Chu Khải nhanh tay giúp ông mặc áo khoác, quàng khăn cổ, cẩn thận trùm thêm một lớp chăn bông bên ngoài để cản gió, rồi nó đỡ ông lên lưng, chạy như bay tới bệnh viện.
Những lúc cấp bách như này, có đàn ông con trai sức dài vai rộng đúng là nhanh được bao việc.
Cõng ông Vương trên lưng, chạy cả một quãng đường từ ký túc xá tới bệnh viện, mà nhịp chân của Chu Khải vẫn ổn định vững vàng, hơi thở chỉ hơi hổn hển một chút. Các bác sĩ, y tá tới tiếp nhận bệnh nhân còn phải tấm tắc khen một câu “cậu bé này khoẻ quá!”
Lúc này, Ông Vương được đưa đi truyền dịch, vì đã uống thuốc hạ sốt rồi cho nên bác sĩ không phát thêm thuốc nữa. Đến đây, tình trạng của ông xem như đã tạm thời ổn định.
Ở lại trông ông cả đêm, sáng sớm hôm sau, Chu Khải tranh thủ chạy về nhà nấu cháo xương sườn hạt sen. Bấy giờ, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách mới biết sự việc đêm qua.
Vì mọi chuyện đã ổn cho nên Chu Thanh Bách vẫn ra mở quán, bốn mẹ con Lâm Thanh Hoà xách cháo vào viện thăm ông nội Vương.
Nằm trên giường bệnh, mặt mũi ông xanh xao, toàn thân uể oải, chân tay nhức mỏi mất hết sức lực, nhưng vừa nhìn thấy mấy mẹ con Lâm Thanh Hoà tới, ông liền cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.
Bệnh thì tất nhiên phải mệt rồi nhưng ngay lúc này trong lòng ông vô cùng ấm áp.
Ông cười nói: “Sao lại tới đây hết thế này? Mau mau về đi học đi, ông khoẻ rồi, không có chuyện gì đâu, cũng tại thằng Tiểu Khải nó bắt nằm đây, chứ ông là ông thấy không cần thiết.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Sức khoẻ là quan trọng nhất, ông cứ nghe lời ở lại đây, khi nào bác sĩ cho về mới được về.”
Vừa nói, cô vừa mở cặp lồng múc cháo ra bát.
Giúp ông ăn sáng, uống thuốc, chuyện trò với ông một lát, mấy mẹ con Lâm Thanh Hoà mới đứng dậy rời đi. Cô phải đi dạy còn bọn nhỏ phải đi học.
Một bệnh nhân nằm giường bên hỏi: “Vừa rồi là con gái hay con dâu ông thế?”
Ông Vương cười: “Con dâu tôi và ba thằng cháu nội.”
“Chà chà, ông lão có phúc thật đấy. Đêm qua người cõng ông vào viện là thằng cháu trưởng hả? Hiếu thuận như thế nhìn là biết người có tiền đồ rồi.”
“Trông to con vậy chứ mới có 16 tuổi thôi. Cái thằng bé này có hiếu lắm. Tối qua ba mẹ nó bảo nó tới ngủ trông tôi, tôi nói không cần nhưng nó cứ nằng nặc đòi ở lại. Phòng thì chật, nó phải trải chiếu dưới đất mà ngủ. Cũng may mà có nó chứ không thì…nghĩ lại mà sợ.”
“Mình có tuổi rồi, tuổi già sức yếu là lẽ thường tình, phải chấp nhận thôi ông ạ, đừng cậy mạnh. Cũng may hôm qua thằng cháu đưa ông vào viện kịp thời đấy, bằng không làm sao hôm nay ông đã hồi phục nhanh thế này.”
Ông Vương gật gù: “Ông nói đúng, già thật rồi. Nhưng mà tôi thấy đã khá hơn nhiều, cần gì phải nằm đây nữa.”
Bệnh nhân cùng phòng: “Ông cứ nằm tĩnh dưỡng đi, cho con cháu nó yên tâm.”
Người ta có câu bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Rất may, hôm qua Chu Khải phản ứng nhanh, kịp thời cho ông uống thuốc rồi cõng ông tới bệnh viện, chứ nếu không có khi hôm nay sốt tới hỏng đầu cũng nên.
Trong người thấy khá hơn một chút là ông nhấp nhổm muốn về, vì cái mùi thuốc sát trùng ở đây gây múi quá, ông không chịu nổi.
Sáng nay, Chu Khải chỉ có hai tiết, tan học một cái là nó chạy ngay tới bệnh viện. Thấy thằng cháu tới, ông Vương mừng rỡ nói: “Mau thu dọn đồ đạc đi, ông cháu mình về, ông không nằm ở đây nữa đâu.”
Chu Khải nào có chịu, nó ấn ông xuống giường, rót cho ông một ly nước ấm rồi nói: “Ông đừng gấp, cứ nằm yên đây đợi cháu đi hỏi ý kiến bác sĩ đã.”
Chu Khải đứng dậy đi tìm bác sĩ, bác sĩ xác nhận tình trạng của ông Vương đã tốt, không cần thiết nằm lại bệnh viện. Nó liền quay lại phòng bệnh nói: “Ông nội Vương, bác sĩ đồng ý rồi, cháu đưa ông về.”
Còn mong gì hơn thế, ông Vương liên tục gật đầu, mừng rỡ theo thằng cháu về phòng đơn ký túc xá.
Về tới nơi, Chu Khải đỡ ông nằm lên giường, rồi đi mua mấy quả táo, mang về gọt vỏ cắt thành từng miếng nhỏ cho ông ăn.
“Tí nữa ông muốn ăn món gì?”
Ông Vương cắn một miếng táo rồi nói: “Nhạt miệng lắm, ông chả muốn ăn gì.”
“Không muốn ăn gì à? ….hay là ông ăn sủi cảo nhân thịt heo rau cần nhé?”
“Ừ, được đấy, buổi trưa xách qua cho ông một phần.”
“Tối qua ông làm cháu sợ nhảy dựng luôn. Cả người ông nóng hầm hập như cái lò than, cháu gọi mà ông cứ mơ mơ màng màng. Cũng may mẹ cháu để lại thuốc. Mà công nhận thuốc tốt thật ấy, uống vào là có công hiệu ngay, lúc cõng ông tới bệnh viện thì nhiệt độ đã giảm đáng kể rồi.”
Ông Vương cũng cảm nhận được đây là thuốc tốt, nên hỏi: “Không biết thuốc đấy mẹ cháu mua ở đâu nhỉ?”
Chu Khải lắc đầu: “Cháu cũng không biết, mẹ chỉ nói mua ở phương Nam. Ông ăn thêm trái táo nữa không để cháu gọt?”
“Thôi ông đủ rồi, ông muốn ngủ một lát.” Bệnh đã đi, nhưng sức khoẻ vẫn còn yếu nhiều.
Chu Khải gật đầu, nó dém chăn cẩn thận, rồi ngồi xuống bên cạnh giường, rút một quyển sách ra đọc.
Tan lớp, Lâm Thanh Hoà rẽ qua nhìn một cái, thấy ông Vương đã về, cô mới thở phào yên tâm. Có thể xuất viện chứng tỏ bệnh tình đã thuyên giảm.
Thấy mẹ đứng ngoài cửa, Chu Khải rón rén bước ra.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Ông nội Vương sao rồi?”
Chu Khải: “Tốt rồi mẹ ạ, không còn vấn đề gì đáng ngại.”
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Chiều nay có tiết không?”
Chu Khải gật đầu: “Có một tiết chuyên ngành, còn lại mấy tiết khác không đi cũng không sao.”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, tiết chuyên ngành bắt buộc phải đi nghe giảng, còn mấy tiết kia tự đọc sách ở nhà cũng được. Ông còn yếu, con ở lại chăm ông đi.”
Tiệm sủi cảo có lầu hai, có thể để ông tới đó nghỉ ngơi. Tuy nhiên lầu hai không có cửa, nhiều người khách thích nói chuyện, cười đùa cho nên tương đối ồn ào. Bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, để ông nằm nghỉ ở đây sẽ yên tĩnh hơn, có Chu Khải trông chừng là được rồi.
Trận bệnh này kéo dài năm ngày, tới ngày thứ sáu, ông Vương mới thực sự cảm thấy nhẹ đầu, nhẹ người. Sáng nay thức dậy, tinh thần của ông tươi tỉnh hơn nhiều.
Chu Khải đi chạy bộ về thấy ông đã thức liền hỏi: “Sao ông dậy sớm thế ạ?”
Sang năm Chu Khải sẽ vào học viện quân sự cho nên nó tích cực rèn luyện thể lực từ bây giờ, sáng nào cũng chạy bộ nâng cao sức khoẻ chuẩn bị sẵn sàng cho chuỗi ngày thao luyện sắp tới.
Ông Vương cười tươi rói: “Khoẻ hơn nhiều rồi, nằm nữa ê ẩm lắm.”
Chu Khải: “Thế cháu với ông đi tới tiệm ăn sáng đi.”
Ông Vương gật đầu: “Ừ, đi.”
Một già một trẻ dìu nhau tới tiệm sủi cảo, lúc này trong tiệm mới chỉ có một mình Chu Thanh Bách. Trời mùa đông, Lâm Thanh Hoà thích ngủ nướng, hai thằng nhỏ cũng y chang mẹ, sáng nào cũng mè nheo trên cái giường được phút nào sướng phút ấy. Tận 6h40 mới miễn cường thức dậy, vệ sinh cá nhân mặc quần áo các thứ tới 7 giờ mới mò ra đến tiệm
Chu Thanh Bách thì vẫn đều như vắt tranh, ngày nắng cũng như ngày mưa, trời mùa đông cũng như trời mùa hè, đúng 6 giờ là có mặt mở cửa hàng.
Người đàn ông hơi cục mịch, rất ít nói chỉ giỏi làm, lặng lẽ gánh trên vai trách nhiệm nuôi vợ nuôi con, chưa một lần oán hận hay than vãn.
Hôm nay anh nấu món cháo sườn hạt sen hoa bách hợp, món này do đích thân bà xã đại nhân yêu cầu, ăn kèm với trứng muối cùng tỏi ngâm. Hai món phụ này ăn chung với cháo rất ngon mà ăn cùng với cơm cũng rất hợp.
“Ai da, lão Vương đã khoẻ rồi đấy à?”
Chưa tới giờ làm, bà Mã tranh thủ đi chợ mua thức ăn cho gia đình, lúc đi ngang qua gặp ông Vương đang đứng vung tay vung chân giãn gân cốt trước cửa tiệm sủi cảo, bà liền dừng bước hỏi thăm.