Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 302: Tiệm tạp hoá
Sau đó, bà Chu thuật lại cho Lâm Thanh Hoà nghe tình hình ở quê.
Năm nay, nhà nước thực hiện khoán ruộng. Các hộ đều làm riêng, không còn làm chung như trước đây nữa.
Ban đầu, mọi người cứ nghĩ, với khả năng của cậu ba Lâm, nhất định cậu ấy sẽ nhận tối đa hạn mức, nhưng thực tế cậu chỉ nhận thầu một nửa.
Sau khi gieo xong hạt vụ đông, cậu ba Lâm lập tức tập trung vào công việc buôn bán.
Lúc trước, cậu thu cả trứng và gà, nhưng vừa chuyển sang mùa đông, cậu không thu trứng nữa. Vì sao ư? Mùa đông, tuyết rơi, đường trơn trượt, lỡ may sơ sảy trượt chân một cái, vỡ hết trứng thì cậu lấy gì ra đền cho bà con. Thế nên, từ đầu mùa tới giờ, cậu chỉ nhận mỗi gà sống thôi.
Cưỡi con xe đạp chị gái để lại cho, cậu đạp đi khắp nơi, huyện thành rồi các vùng lân cận, vì chăm chỉ, chịu thương chịu khó nên cũng kiếm được kha khá.
Thường thường, giá một con gà bán ra rơi vào khoảng hơn một đồng. Mỗi một con gà, cậu sẽ lấy hai hào tiền công. Ngày nhiều thì 10 con, ngày ít thì tầm 5, 6 con.
Không chỉ có thế, cậu còn thu mua rất nhiều đậu xanh và đậu nành của bà con trong thôn về ủ giá. Nói ra chắc không ai tìn vì trông thì có vẻ rẻ chứ thật ra bán giá đỗ lời lắm, một tháng cũng thu về 50 tới 60 đồng lận.
Có thể nói, từ đầu mùa đông tới giờ, cậu ba Lâm cũng đút túi một khoản tương đối.
Tất nhiên, những việc này Lâm Thanh Hoà chưa biết. Sáng hôm sau, cô mới gặp lại cậu em trai của mình.
Lạ thật đấy, lợi lộc trong nghề buôn bán Lâm Thanh Hoà rõ hơn ai hết, nhưng sao thằng em cô vẫn còn nhếch nhác như cũ thế kia? Trên người vẫn mặc cái áo khoác rách nát, vá chằng vá đụp, chẳng ra dáng người có tiền chút nào.
Trước khi qua đây, cậu ba Lâm đã đi một vòng, thu được tầm 10 con gà, đựng trong hai cái sọt sau xe.
Đẩy cổng chính bước vào, liền nhìn thấy vợ chồng chị gái, cậu ba Lâm mừng rỡ reo lên: “Chị, anh rể”
Lâm Thanh Hoà xót em, nhịn không được quở mắng: “Bao năm rồi vẫn mặc cái áo này? Tiết kiệm gì mà không mua được cái áo tử tế mà mặc, hả?”
Cậu ba toét miệng cười: “Đâu sao đâu, cốt chỉ để chắn gió thôi mà, không cần áo đẹp.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Xem cái mặt lạnh tái đi thế kia kìa. Vào nhà, nhanh lên.”
Cô rót một chậu nước nóng, rút cái khăn lông đưa cho cậu em. Cậu ba Lâm biết chị quan tâm mình, thế nên bị mắng mà vẫn cười hì hì, răm rắp nhận khăn lau mặt.
Kế đến, Lâm Thanh Hoà còn cho cậu một hũ kem bảo vệ da: “Chị mua nhiều lắm, hũ này cho cậu. Mang về mỗi ngày trước khi ra cửa thì thoa lên một chút. Rõ ràng là nhỏ hơn chị một tuổi mà giờ trông cậu còn già hơn cả anh rể nữa.”
Cậu ba vẫn cười hì hì từ lúc vào nhà đến giờ, gặp lại chị, nghe chị cằn nhằn cũng thấy vui.
Lâm Thanh Hoà nói: “Được rồi, hai anh em đi bán gà, bán vịt trước đi. Trưa nay về đây ăn cơm rồi chiều chị cho một con vịt quay Bắc Kinh, mang về cho tụi nhỏ với mợ ấy ăn.”
“Dạ được.”
Cậu ba Lâm và Chu Thanh Bách cùng xuất phát.
Hôm nay là 26 tháng Chạp, gần cuối năm nên sức mua tăng mạnh, kể cả là gà, vịt hay giá đỗ đều bán rất chạy.
Quá giờ trưa một chút, hai anh em đã đạp xe về tới nhà.
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà và ông bà Chu đã ăn rồi. Thấy chồng và em trai về, cô liền vào bếp hâm nóng hai tô mì gà lớn.
Cậu ba Lâm ăn tới mức no căng, vừa xoa xoa cái bụng vừa khen: “Chị, tay nghề của chị vẫn tốt như xưa.”
Lâm Thanh Hoà: “Bảo vợ để tâm một chút vào việc ăn uống đừng có qua loa quýt luýt, tự khắc nấu ngon ngay.”
Chu Thanh Bách đứng dậy thu dọn chén bát, Lâm Thanh Hoà liền hỏi em trai: “Sao, nghĩ thông suốt rồi?”
Cậu ba cười, hai mắt sáng ngời: “Em theo lời chị, thử thăm dò một chút, không ngờ đúng thật, chẳng ai thèm quản.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Thế cậu cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt.” Cậu ba Lâm nghiêm túc hỏi chuyện: “Chị, sang năm em vẫn định làm tiếp. Ngoài gà và trứng em còn định thu thêm rau, dưa, củ, quả nữa. Chị thấy được không?”
Lâm Thanh Hoà: “Được thì tất nhiên là được rồi, nhưng liệu có mệt quá không?”
Từ đây tới huyện thành, dù đạp xe nhanh cũng mất hai giờ đồng hồ, lại còn thồ thêm hai sọt rau, dưa, củ, quả nữa, sức nào chịu nổi?
Cậu ba lắc đầu: “Em không sợ mệt.”
Mệt thì có gì đáng sợ, cái đáng sợ chính là mệt mà không kiếm ra tiền ấy chứ. Cùng lắm là mệt giống như trước kia chứ gì, quanh năm suốt tháng làm quần quật, gầy rộc cả người mà đói vẫn hoàn đói.
“Cậu chuyển hàng vào huyện thành, có nghĩ tới việc mở một tiệm tạp hoá tại thôn chưa?”
Lâm Thanh Hoà không ngăn cản, cậu đã không ngại khó ngại khổ, quyết chí như thế thì còn gì quý hơn. Để lần tới đi phương Nam xem có bán xe máy không, nếu thấy cô sẽ mua cho cậu một chiếc.
Cậu ba nghệt mặt: “Tiệm tạp hoá ?”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, cậu lên huyện thành, tìm vài nguồn hàng, nhập về ô mai, kẹo bột Đường Tăng, mấy món bánh kẹo linh tinh mà bọn nhỏ yêu thích ấy. Ngoài ra còn có thể nhập thêm gia vị như nước tương, dấm, đường này nọ. Mình mua số lượng lớn chắc chắn người ta sẽ giảm giá. Mang về thôn bày bán kiếm chút tiền chênh lệch là được.”
Chu Thanh Bách bước vào, vừa lúc nghe được, anh gật đầu nói: “ý kiến này không tồi.”
Từ ngày bước chân vào con đường làm ăn kinh doanh, Chu Thanh Bách cũng tích luỹ được chút ít kinh nghiệm, đừng coi thường tiền lẻ không kiếm, không có bạc lẻ thì lấy đâu ra bạc lớn, mỗi ngày gom gom vài hào, cuối tháng cộng dồn lại cũng được một khoản kha khá.
Cậu ba Lâm lắng nghe như nuốt từng lời, cẩn thận ghi nhớ và nghiêm túc suy nghĩ. Xa xôi thì bảo không được chứ huyện thành và thôn là địa bàn của cậu, cậu đã đi mòn gót rồi, không khó.
Nhưng mà cậu vẫn hơi do dự: “Chỉ là… bán đồ trong thôn liệu có ngại không nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà “xì” một tiếng: “Cậu ngượng kệ cậu chứ mợ ấy còn lâu mới ngượng. Cậu chỉ cần phụ trách nhập hàng là được, còn lại mọi việc cứ giao hết cho mợ xử lý.”
Cô biết vợ cậu ba không phải là quả hồng mềm, yếu đuối nhu mì, việc này chắc chắn mợ ấy sẽ làm tốt.
Cậu ba gật đầu: “vâng, để em về bàn lại với nhà em.”
“Này, hai đôi vớ này chị mua cho anh rể cậu, nhưng anh ấy chưa xỏ vào lần nào, vẫn còn mới nguyên, cậu mang về đi đi. Còn bọc này là táo đỏ, chị cho mấy đứa cháu gái, gói kẹo này để bọn nhỏ chia nhau, lon sữa mạch nha này nữa. Hũ kem dưỡng da chị đưa nhớ dùng đấy, đừng tiết kiệm quá bôi tí tí là không ăn thua đâu. Cái khăn lông này cũng mới tinh, vừa rồi mới lấy ra cho cậu lau mặt cũng cầm luôn về mà dùng. À, đây nữa, vịt quay Bắc Kinh, khẩu phần mỗi nhà một con, con này là của nhà cậu.” Lâm Thanh Hoà miệng nói, tay thoăn thoắt bỏ đồ vào túi, gói ghém kỹ càng rồi đưa cho em trai.
Cậu ba Lâm đứng bên cạnh mà hoa mắt chóng mặt, bất đắc dĩ nói: “Chị.”
“Mang về, đừng có nói không với chị.” Lâm Thanh Hoà nhét bọc đồ vào ngực cậu rồi hỏi: “Mồng 1 Tết, cả nhà có sang đây không?”
“Sang chứ ạ.” Cậu ba gật đầu.
Lâm Thanh Hoà: “Được, thế hôm đó chị nấu đồ ăn ngon chiêu đãi.”
Cậu ba Lâm ôm một bọc đồ to vật, buộc chắc vào sau xe, chào anh chị rồi đạp xe về nhà.
Thấy chồng về, mợ ba Lâm chạy ra đón, nhìn một đống đồ sau xe là cô biết ngay ai cho: “Vợ chồng chị Thanh Hoà về rồi hả anh?”
“Ừ, anh chị ấy mới về hôm qua.” Cậu ba gật đầu.
“Để em vào hâm lại thức ăn cho anh.” Chưa kịp mở xem bên trong túi có những thứ gì, mợ ba lật đật chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn cho chồng. Anh tất tả ngược xuôi, cô không xót anh thì còn xót ai được nữa?
Cậu ba cản vợ: “Không cần đâu, lúc nãy bên nhà chị Thanh Hoà, anh ăn mỳ gà rồi, giờ vẫn còn no. Em vào cất đồ đi rồi anh nói chuyện này cho nghe.”