Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Đi Bắc Kinh Chơi Không?

Chương 303: Đi Bắc Kinh chơi không? Chương 303: Đi Bắc Kinh chơi không?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 303: Đi Bắc Kinh chơi không?

Mợ ba Lâm vội vàng mở bọc soạn đồ. Chà, chị Thanh Hoà cho nhiều thứ quá, mà toàn là đồ tốt không à.

Lần lượt xếp từng món ra bàn, tới cái khăn lông và hũ kem bảo vệ da, mợ cầm lên thắc mắc: “Ủa, sao lại có cái khăn với hũ kem ở đây hả anh?”

Cậu ba Lâm liền nói: “À, chị đưa cho anh rửa mặt ấy mà.”

Mợ ba toét miệng cười: “Vừa hay, đúng lúc cái khăn của anh mục nát hết rồi.”

Xếp gọn đồ đạc đâu vào đấy rồi chia kẹo cho các con xong, hai vợ chồng đi vào phòng, đóng cửa nói chuyện đại sự.

Năm nay làm ăn được, cậu ba dựng thêm một gian nhà ngói cho các con ở, hai vợ chồng vẫn ở gian cũ nhưng cũng xem như có chốn riêng tư.

Cậu liền thuật lại từ đấu tới cuối những gì chị Thanh Hoà đã nói cho vợ nghe.

Dọc đường về nhà, cậu đã nghĩ kỹ rồi, ý tưởng mở tiệm tạp hoá này rất hay, hơn nữa không vượt ngoài khả năng, hai vợ chồng cậu có thể làm được.

Đằng nào cũng mất một công đi, lượt đi thì thồ hàng từ thôn lên huyện thành bán, lượt về thì chở hàng từ trên huyện về thôn bán, đúng là một công đôi chuyện, quá tiện lợi.

Mợ ba đắn đo: “Nông thôn khác thành phố, ở đây liệu có bán được không anh?”

Cậu ba: “Ít nhất cũng kiếm được vài đồng một tháng. Nhưng nếu em không muốn làm thì thôi, không bán cũng không sao.”

Mợ ba kinh ngạc trợn tròn mắt: “ Vài đồng? Một tháng kiếm được tận mấy đồng cơ á?”

“Ừ, nhất định.” Không dám nhận là tay buôn sành sỏi nhưng dù gì cậu ba cũng đã dấn thân vào nghề này được một thời gian, ít nhiều cũng có khả năng nhận định, nói vài đồng vẫn là khiêm tốn đấy, theo cậu đánh giá lợi nhuận phải cao hơn nữa.

Mợ ba gật đầu thật mạnh tỏ ý quyết tâm: “Vậy được, em bán, nếu hôm nào em ra đồng thì kêu mấy chị em nó bán.”

Thật ra mợ cũng bận rộn lắm, tuy không nhận thầu nhiều, nhưng cũng có sáu mẫu ruộng, tới ngày mùa ngày màng là mệt bở hơi tai chứ chẳng chơi.

Vợ đã đồng ý, cậu ba trầm tư suy tính xem lúc nào bắt đầu thì thích hợp, có lẽ là sang năm đi, sang năm làm thử xem thế nào!

Chết thật, tí thì quên mất, mợ ba vội vàng hỏi chồng: “À, thế anh đã hỏi chị về chuyện mở rộng thu mua chưa? Chị nói thế nào?”

Cái này mới quan trọng, hồi năm ngoái sang đó chúc tết, nghe chị Thanh Hoà gợi ý, lúc ấy mợ vẫn còn mông lung lắm, không dám để chồng mình đi mạo hiểm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì chết dở. Thế nhưng giờ đây mợ đã thay đổi hẳn suy nghĩ. Chỉ trong vòng có một năm ngắn ngủi mà tiền tích cóp đã lên tới 600 đồng. Trời đất ơi, từ nhỏ tới lớn mợ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy. Đặc biệt là hai tháng nông nhàn, mỗi tháng đều thu về hơn 100 đồng.

Mợ thật lòng hy vọng có thể tiếp tục duy trì công việc mua bán này, nhưng vẫn hơi lo sợ cho nên phải đợi chỉ đạo từ phía chị Thanh Hoà xem thế nào.

“Chị nói được, không thành vấn đề, sang năm anh sẽ tiến hành gom thêm một ít rau, dưa, củ, quả mang lên thành bán.” Nói xong, cậu rút lấy hai đôi vớ mới, cười bảo: “Em múc cho anh chậu nước, anh rửa cái chân để đi thử vớ mới.”

Mợ ba nhoẻn miệng cười, nhanh nhẹn đứng dậy ra khỏi phòng, chỉ lát sau đã bưng vào một chậu nước có độ ấm vừa phải. Cậu ba rửa sạch chân, lau khô rồi xỏ vào đôi vớ mới tinh, lành lặn. Cậu sung sướng nở một nụ cười mãn nguyện.

Mợ ba đứng bên cũng được vui lây, cười nói: “Chị Thanh Hoà thương anh thật đấy.”

Từ ngày chị đi học, năm nào về cũng cho một con vịt quay. Dù ít chữ nhưng mợ cũng biết đây là đặc sản trứ danh, chỉ có ở Bắc Kinh. Ngoài ra, còn có kẹo sữa, táo đỏ, đặc biệt là lon sữa mạch nha, cái này vừa đắt vừa khó mua vô cùng, phải lên tận cung tiêu xã trên huyện thành mới mua được.

Cậu ba vừa ngắm nghĩa đôi vớ vừa cười khoái chí: “Năm nay có muốn qua bên nhà chị chúc tết không?”

Mợ ba lập tức gật đầu: “Muốn chứ.”

===

Bên này, Lâm Thanh Hoà đang tâm sự cùng Chu Thanh Bách: “Kiếm chác cũng được chứ có phải không đâu, sao lại cứ sống tằn tiện khổ sở như thế nhỉ?!”

Chu Thanh Bách ăn ngay nói thật: “Mọi người đều sống như vậy cả.”

Chỉ có vợ anh tới mang theo lối sống của người hiện đại thì mới khác thôi, chứ mọi người ở đây đều như nhau, dường như tằn tiện đã trở thành nếp sống của họ rồi.

Tuy nhiên, Chu Thanh Bách rất hưởng thụ cách sống cũng như thái độ sống của vợ….đại khái anh cảm thấy có lẽ mình đã bị cô vợ nhỏ chiều hư rồi…

Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục cằn nhằn: “Lần này mua không đủ rồi, thôi để lần sau đi, lần sau về mua cho nó một cái áo khoác khác. Chứ cái áo rách tơi tả như thế rồi thì làm sao cản gió, cản sương được chứ.”

Mới đầu cô định ngày mai sẽ nói vài câu với vợ thằng ba, nói nó phải biết quan tâm tới chồng, ai lại để chồng ăn mặc như thế bao giờ, nhưng suy đi ngẫm lại chắc thôi vậy.

Chính bản thân mình không muốn người khác can thiệp vào chuyện gia đình mình thì hà cớ gì lại đi xen vào chuyện nhà người khác? Nếu cô nhúng tay vào, chắc chắn mợ ba sẽ không vui, nhưng nếu cô mua áo khoác cho cậu ba thì mợ ấy sẽ không có lý do gì để nói. Cậu ấy là em trai cô, chị gái xót em trai là chuyện đương nhiên. Còn đám cháu trai, cháu gái, hoàn toàn không nằm trong phạm vị trách nhiệm của cô. Con ai thì người ấy phải lo chứ, chẳng qua là cô nể mặt cậu em nên mới đối xử tốt với con cậu ấy thôi.

Chu Thanh Bách nói: “Cậu ba là đứa có nhiều triển vọng.”

Lâm Thanh Hoà: “Nó bây giờ cũng được xem như người dẫn đầu xu thế. Em chỉ sợ nó thoả mãn quá sớm, không chịu tiếp tục vươn lên.”

Ngay như bản thân cô, cô cũng chưa thoả mãn với hiện thực. Con người sống là phải tiếp tục vươn lên, ngừng một cái là bị đá ra khỏi cuộc chơi ngay. Hồi tháng 10, cô mới mua thêm được một mặt bằng nữa, đang có kế hoạch mở cửa hàng bán quần áo. Có lẽ sang năm sẽ khai trương.

Chu Thanh Bách hỏi vợ: “Hay là bảo cậu ấy chuyển lên Bắc Kinh đi?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Vợ chồng nó không muốn đi đâu. Nhưng mà bảo lên huyện thành mở cửa tiệm thì chắc được.”

Chu Thanh Bách gật gù: “Ừ, hôm mồng 1 này em nói với cậu ấy đi. Hiện giờ giá cả mặt bằng vẫn còn khá rẻ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu tán thành.

Liên tiếp mấy ngày cuối năm, cậu ba Lâm tăng cường đi khắp nơi thu mua gà. Lễ Tết sắp đến rồi, người thành phố thì chịu chi mà người ở quê thì muốn bán để kiếm thêm vài đồng, thế nên công việc làm ăn của cậu rất suôn sẻ. Được cái cậu rất sòng phẳng và nhanh gọn, kiểm tra thấy gà khoẻ mạnh, còn sống là trả tiền ngay tại chỗ, vì vậy bà con rất thích giao dịch với cậu.

Hôm nay, Chu Thanh Bách sang nhà ông đại đội trưởng ngồi chơi, Lâm Thanh Hoà và bà Chu ở nhà gói bánh bao. Hai mẹ con đang gói trong nhà thì Chu Dương và Chu Ngũ Ni ôm sách vở lại đây muốn hỏi bài.

Năm nay, hai đứa nó đã lên Cao nhất. Tất nhiên thành tích không bằng Chu Khải và Chu Toàn nhưng cũng may là thi đậu Cao trung.

Ngặt một nỗi, càng lên cao thì kiến thức càng khó, hai đứa nó đã cố gắng hết sức mà vẫn có nhiều chỗ lơ mơ không hiểu.

Bà Chu vừa gói bánh vừa nghe con dâu chỉ bài cho hai đứa cháu, bà buột miệng nói một câu: “Không biết mai sau có thi đậu đại học không đây?!”

Hai chị em Chu Ngũ Ni và Chu Dương giật mình đánh thót, cảm thấy áp lực nặng nề như ngọn núi đổ ập xuống, hai đứa lè lưỡi, liếc nhau một cái rồi cúi gằm mặt vào quyển vở.

Lâm Thanh Hoà: “Hè sang năm chắc nhà thím không về quê được, hai đứa có muốn lên Bắc Kinh chơi không? Tiện thể nhờ anh Nhị Oa kèm thêm cho.”

Sang năm Nhị Oa thi đại học, còn Đại Oa sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức báo danh vào trường quân đội nên chắc không rảnh về quê nghỉ hè.

Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngẩng phắt đầu dậy, hai cặp mắt sáng lấp lánh, gần như reo lên cùng lúc: “Có thể đi thật ạ?”

Trời ơi, Bắc Kinh đấy, là thủ đô của cả nước đấy, chúng nó mơ ước từ lâu rồi, nếu được đi thật thì tốt quá.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, về hỏi cha mẹ trước đi. Nếu cha mẹ cho đi thì thím đón, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nỗ lực học tập thật tốt thì mới được đi.”

Đi đây đi đó rất có lợi, phải đi ra bên ngoài thì mới có thể thu lượm, học hỏi những tri thức của cuộc sống. Giúp nâng cao, mở rộng tầm nhìn, tầm hiểu biết của bản thân. Bởi vậy mới có câu đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Chu Ngũ Ni lập tức nói: “Dạ, lát nữa về cháu sẽ hỏi mẹ cháu ngay.”

Chu Dương cũng gấp gáp không kém: “Cháu cũng thế.”

Bỗng nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa vọt vào: “Thím tư, cháu cũng muốn đi.”

Chu Lục Ni vừa bước vào vừa trộm nghĩ, may mà mình tới kịp lúc, bắt quả tang tại chỗ chứ không bà thím này chỉ thiên vị hai đứa kia mà bỏ quên mình.

Bình Luận (0)
Comment