Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 304: Gả chồng Bắc Kinh
Có bà, có thím, có chị, có em ngồi đây mà không chào hỏi một câu, đạp cửa xông vào nói năng chỏng lỏn. Lâm Thanh Hoà không khách sáo, nói thẳng: “Dương Dương và Ngũ Ni là đi học, còn cháu thì đi làm gì.”
Chu Lục Ni nghênh ngang ngồi xuống ghế: “Chú tư mở tiệm sủi cảo còn gì, cháu lên phụ việc, bà nội đã đồng ý rồi.”
Lâm Thanh Hoà bật cười, nhìn về phía Chu Lục Ni: “Cửa hàng là của chú tư, cháu đi hỏi bà làm gì? Từ trước tới nay bà chưa bao giờ can dự vào chuyện nhà chú thím đâu.”
Con nhỏ này giỏi lắm, còn biết lợi dụng cả bà nội nữa, bé người mà tâm tư không đơn giản chút nào.
Bà Chu nóng giận mắng: “Cái con nhỏ này, ăn nói liên thiên, bà đồng ý với mày hồi nào?”
Chu Lục Ni không hề ngượng ngùng, dày mặt cãi: “Bà nội, lần trước bà đã nhận lời hỏi chú thím giúp cháu còn gì.”
Lâm Thanh Hoà liếc xéo: “Hỏi giúp không có nghĩa là đồng ý. Đừng có chơi cái trò đánh tráo khái niệm.”
Chu Lục Ni câng câng: “Thím tư, thím cho người khác đi mà không cho cháu đi, có phải thím khinh thường nhà cháu không hả?”
“Đi về hỏi mẹ, xem thím có khinh thường nhà cháu không.” Lâm Thanh Hoà lười đôi co với con nhỏ này, không khách khí đuổi khách: “Dương Dương với Ngũ Ni còn phải học bài, cháu về nhà đi.”
Là người lớn, tất nhiên Lâm Thanh Hoà sẽ không chấp nhất với đám con cháu, nhưng với con bé Chu Lục Ni này thì khác, sự kiên nhẫn của cô đã tới giới hạn. Từ bé đến lớn chuyên môn hằm hè đi gây sự khắp nơi, miệng lưỡi chanh chua đanh đá, từ chuyện lớn tới chuyện vặt vãnh, cái gì nó cũng ganh tỵ so đo bằng được.
Bị đuổi tận mặt, Chu Lục Ni hậm hực bỏ về.
Nó vừa đi khỏi, bà Chu liền nói: “Thật ra mẹ thấy để Lục Ni lên đỡ đần Thanh Bách mấy việc rửa chén, quét dọn gì đó cũng được, mấy việc đó không khó, nó có thể làm được.”
Những lời Lục Ni đã nói trước đây bà vẫn để trong lòng và cũng rất đồng tình, dù sao đi nữa nó cũng là con cháu trong nhà.
Lâm Thanh Hoà liền cười: “Nếu mẹ giới thiệu người khác con còn suy nghĩ, chứ con bé đó thì thôi bỏ đi. Con đang tính nói chuyện với chị cả cho Nhị Ni lên đó làm, hàng tháng sẽ tính tiền lương đàng hoàng.”
Nghe vậy, bà Chu liền hỏi: “Con định kêu Nhị Ni?”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngược lại: “Không được ạ?”
Chu Dương lên tiếng: “Gần đây mẹ cháu đang sắp xếp cho chị hai đi coi mắt.”
Lâm Thanh Hoà ngây người: “Nhị Ni mới bao lớn mà coi mắt?”
Chu Dương trả lời: “Qua năm chị ấy 18 tuổi.”
Ở nông thôn, tuổi này chính là tuổi gả chồng.
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Bây giờ đâu còn như trước kia. Con gái 22 gả chồng cũng chưa muộn. Để thím sang nói chuyện với mẹ cháu.”
Bà Chu vẫn cố hỏi: “Thế Lục Ni thì sao? Bỏ à?”
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Mẹ, mẹ thử hỏi Ngũ Ni xem nó nhận xét tính tình con bé Lục Ni thế nào.”
Chu Ngũ Ni thản nhiên trả lời: “Bà nội, bà đừng đề cử nó nữa. Nó có biết làm việc gì đâu, mọi việc lớn bé trong nhà đều lừa hết cho chị Tam Ni, ăn cơm xong chùi miệng là nó tếch đít đi ngay, không bao giờ cháu nhìn thấy nó ngồi xuống rửa một cái chén. Đấy là chưa kể chuyên môn nói xấu sau lưng người khác. Đưa nó lên đấy, chỉ cần nó không gây phiền phức đã là mừng lắm rồi, đừng mong nó phụ giúp việc gì.”
Bà Chu ngây ra một lúc mới nói: “Cái này…là do trước đây nó còn bé nên không hiểu chuyện…”
Chu Ngũ Ni: “Bé hay lớn thì nó vẫn thế thôi bà ạ. Nhìn thấy chai nước tương đổ nó còn chẳng thèm dựng lên ấy chứ. Cháu thấy để chị Nhị Ni đi tốt hơn, còn không thì chị Tam Ni. Chung quy là ai cũng được trừ Lục Ni.”
“Đúng rồi, còn Tam Ni thì sao?” Bà Chu quay qua hỏi Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà cười ha hả nói: “Mẹ, cửa hàng không cần nhiều người, một mình Nhị Ni là đủ rồi.”
Trên thực tế chính là, Nhị Ni ít nhất cũng được đi học ba năm. Khoảng thời gian đó, tụi nhỏ hay mang sách lại đây nhờ Lâm Thanh Hoà chỉ bài. Cô đã xem qua bài vở của Nhị Ni, chữ viết không tệ, học lực cũng tạm được, sau này có thể giao cho nó công việc ghi chép, tính toán sổ sách.
Hơn nữa, Nhị Ni là đứa thông minh, biết ăn nói, tính tình ngay thẳng, phóng khoáng, có chuyện gì sẽ nói thẳng ra mà không kìm nén trong lòng, về phương diện này khác hẳn hai chị em Tam Ni và Lục Ni.
Không biết chị hai Chu nuôi dạy con cái như thế nào mà để Chu Tam Ni trở thành một đứa nhịn nhục, tất cả mọi uất ức đều không dám nói ra, chỉ biết nghẹn khuất ở trong lòng.
Lâm Thanh Hoà cũng thấy được nhưng chỉ dám nói nhẹ vài câu nhằm động viên, khuyên nhủ con bé chứ không nỡ phê bình nặng lời.
Còn Chu Lục Ni thì khỏi nói rồi, tham lam, ích kỷ, tự tư tự lợi, lên được Bắc Kinh lỡ nó cao chạy xa bay, thì cô biết tìm con ở đâu mà đền cho bà chị hai?
Thế nên, hai đứa con nhà chị hai Chu, cô sẽ không chọn đứa nào hết.
Bà Chu vẫn chưa chịu ngừng: “Tam Ni là đứa chăm chỉ, cho nó lên đó rửa chén bát cũng được mà.”
Lâm Thanh Hoà không nói nữa, tiếp tục tập trung gói bánh bao.
Bên này, Chu Lục Ni hầm hầm về nhà tìm mẹ oán giận. Nó gắt ầm lên: “Mẹ! Thím tư khinh thường nhà mình, có phải hay không?”
Chị hai Chu tức giận: “Mày lại nổi điên cái gì đấy?”
Chu Lục Ni: “Mẹ chẳng biết cái gì cả. Lúc nãy con sang bên đó liền nghe được thím tư nói hè sang năm sẽ đón Chu Dương với Chu Ngũ Ni lên Bắc Kinh. Con liền nói con cũng đi, nhưng thím ấy lại không cho.”
Chị hai Chu: “Mày rảnh quá hả? Tự nhiên lên Bắc Kinh làm cái gì? Đi lại không cần tiền chắc? Tao không có tiền cho mày đâu.”
“Mẹ bị ngốc à?” Lời này vừa thốt ra, chị hai Chu liền nhào sang đập cho nó một cái.
“Mày thử nói một câu nữa xem tao có đập chết mày không!”
Chu Lục Ni trợn trắng mắt: “Cửa hàng sủi cảo của chú tư chắc chắn làm ăn không tồi. Mẹ không thấy năm nay chú ấy béo trắng lên à? Nếu con có thể lên đó hỗ trợ thì tốt rồi, sau này dễ dàng tìm đối tượng là người Bắc Kinh. Mẹ, mẹ không muốn con gái mẹ gả đến Bắc Kinh à?”
“Mày nghĩ hay quá ha!” Chị hai Chu bĩu môi.
Chu Lục Ni: “Mẹ nói thế mà cũng nghe được! Con có xấu đâu, cũng xinh đẹp chả kém ai. Với lại chú tư kết nghĩa với người thành phố đó. Con lên đó vài năm, tới tuổi gả chồng, không lẽ người ta không giúp đỡ giới thiệu mai mối?”
Chị hai Chu đánh giá con gái một lượt rồi nói: “Người ta là người thành phố lớn đấy, làm sao để mắt tới người nhà quê như mình.”
Chu Lục Ni gắt gỏng: “Sao mẹ cứ chê bôi con gái mình thế nhở? Con đi lên đó rửa bát, không lẽ chú tư không trả tiền công. Chú tư mở cửa bán hàng bao lâu, thì con làm bấy lâu, có tiền lương trong tay ai dám ghét bỏ? Đấy là còn chưa kể thím tư dạy học ở trường đại học Bắc Kinh, quá trời thể diện, thím ấy mà hô lên muốn tìm cháu rể, người ta chả ùn ùn chạy tới tranh nhau ấy chứ.”
Không thể phủ nhận, Chu Lục Ni rất có mồm mép, cuối cùng chị hai Chu cũng bị thuyết phục.
Chị ngẫm nghĩ, con gái nhà mình thông minh, lanh trí, nếu được chú thím nó giúp đỡ tìm cho một chàng trai Bắc Kinh, kết hôn, sinh con thì còn gì bằng. Như thế tức là chị cũng có họ hàng Bắc Kinh, tha hồ lên mặt với bà con chòm xóm.
Thấy mẹ có vẻ đang suy tính, Chu Lục Ni bước tới nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ~, mẹ cảm thấy được không?”
“Để mẹ tìm thời gian sang nói chuyện với thím tư mày.” Chị hai Chu nói với Lục Ni rồi quay sang sai sử con gái lớn: “Tam Ni, đi vào nhào bột đi. Nhà sắp hết củi rồi đấy, tí nữa nhớ đi đánh củi luôn, quên là không có cái mà dùng đâu.”
“Vâng.” Chu Tam Ni cúi gằm đầu, lầm lũi làm việc.
Hai ba năm gần đây, Chu Tam Ni càng thêm trầm mặc, cả ngày chẳng nói chẳng rằng câu nào.
Chị hai Chu nhìn theo đứa con gái lớn, lắc đầu ngao ngán, cứ lầm lầm lì lì, không lanh lợi bằng một góc em gái. Chị thích đứa con gái thứ hai hơn, thông minh, khéo léo, có tham vọng.