Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305: Quyết Đoán?

Chương 305: Quyết đoán? Chương 305: Quyết đoán?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 305: Quyết đoán?

Hôm nay nhà Lâm Thanh Hoà gói rất nhiều bánh bao, nào là nhân thịt, nhân thịt heo cải trắng, thịt heo dưa muối, còn có cả một xửng bánh bao xá xíu.

Nhân tiện, Lâm Thanh Hoà liền nói với bà Chu về chuyện Tô Đại Lâm: “Dượng út làm bánh bao ngon lắm mẹ ạ. Cả con với anh Thanh Bách đều được nếm thử rồi. Con liền nghĩ, nếu vợ chồng cô út đồng ý thì theo con lên Bắc Kinh mở tiệm bán bánh bao chắc chắn sẽ rất đông khách.”

Chuyện này, mới chỉ có vợ chồng Lâm Thanh Hoà và vợ chồng Tô Đại Lâm biết, cô chưa đề cập với bà Chu lần nào, đây là lần đầu tiên.

Khỏi phải nói, bà Chu mừng tới cỡ nào. Mừng ở đây là mừng cho Thanh Bách. Từ ngày thằng tư mở tiệm sủi cảo tới nay, bà cứ lo lắng suốt, tính ra ở cái đất Bắc Kinh, nhà nó chính là độc môn độc hộ, lỡ có việc gì thì chẳng ai giúp đỡ.

Một chiếc đũa dễ bẻ, cả bó đũa khó bẻ, không phải sao?

Bởi vậy nên bà mới muốn đưa vài người thân thích lên đó, đông anh đông em, ra đường đủ căng thể diện.

Thế nhưng bà không nghĩ tới, Chu Lục Ni là đứa được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, đưa nó lên đó có mà vất sạch mặt mũi ấy, chứ chả kéo được miếng thể diện nào đâu.

Thôi kệ, Lục Ni cũng được, con rể cũng được, chỉ cần có người giúp đỡ Thanh Bách là bà mừng rồi. Bà Chu gấp gáp nói: “Ở Bắc Kinh bán bánh bao có ổn không?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Tay nghề làm bánh của dượng út không chê vào đâu được, cho nên sẽ không sợ bánh làm ra không có người mua. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải biết bán như thế nào. Mở của hàng cũng giống như làm người vậy, ngoài tài năng còn phải có thêm tài vận.”

Đâu phải cứ đầu bếp giỏi là có thể mở được nhà hàng. Kinh doanh nào phải chuyện nghĩ được là sẽ được.

Bà Chu hỏi thêm: “Thế còn vấn đề trường lớp của bọn nhỏ thì sao?”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Cái này con có người quen, có thể xin học cho tụi nhỏ .”

Chuyện học hành của bọn nhỏ không thành vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ Tô Đại Lâm.

Tuy tiền lương của Tô Đại Lâm chỉ có 60 đồng mỗi tháng không thể sánh được với lương bổng ở Bắc Kinh. Như Lâm Thanh Hoà cô đây, chỉ mới đi dạy có một năm mà đã nhận được 60 đồng, càng đừng nói những giảng viên có thâm niên, thực lãnh đến cả trăm đồng, hơn nữa mỗi năm đều được tăng thêm một bậc lương. Thế nhưng, mức sống hai nơi hoàn toàn chênh lệch, với thu nhập hiện tại, gia đình Tô Đại Lâm đã có thể sống một cách sung túc ở huyện thành.

Vậy cho nên, rốt cuộc Tô Đại Lâm có đủ dũng khí từ bỏ công việc lương cao để lập nghiệp lại từ đâu hay không? Cái này đòi hỏi sự quyết đoán và quyết tâm vô cùng mạnh mẽ.

Lâm Thanh Hoà có thể khẳng định 100%, dượng út sẽ không hối hận nếu lựa chọn lên Bắc Kinh phát triển. Nhưng cô biết trước tương lai, còn Tô Đại Lâm thì không. Cô cũng không thể dùng tiêu chuẩn của mình ép buộc người khác, chỉ có thể đưa ra lời khuyên chân thành, còn nghe hay không, điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của họ.

Chỉ cần vợ chồng Chu Hiểu Mai muốn đi, Lâm Thanh Hoà sẽ giúp đỡ hết mình, từ chuyện tìm nhà ở, tìm cửa hàng, xin học cho bọn nhỏ, cô sẽ bao trọn gói.

Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “À, còn vấn đề hộ khẩu nữa. Nhưng cứ lên đó ở trước đi, sau này có tiền mua căn nhà là dễ dàng nhập hộ khẩu ngay.”

Thời này, vấn đề hộ khẩu rất rắc rối. Nhà cô tương đối dễ là nhờ có trường đại học Bắc Kinh bảo lãnh, chứ còn những người khác á, khó khăn lắm…

Chẳng nói đâu xa, thằng con út nhà ông bà Mã đó. Lăn lộn cả năm trời, cầu cạnh khắp nơi mà đã chuyển được hộ khẩu về Bắc Kinh đâu.

Bà Chu hỏi: “Không nhờ bên trường con được à?”

Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Nếu được thì đâu cần mẹ phải nhắc. Con với Hiểu Mai là chị em thân thiết mà.”

Cái này thì bà Chu biết, bà chép miệng nói: “Không dời được hộ khẩu cũng không sao, dù sao cũng phải lên đó xem có thích ứng được không đã.”

Nếu không được thì còn có chỗ để mà quay về, coi như bọc một đường lui.

Lâm Thanh Hoà hiểu nhưng cô chỉ cười cười cho qua chuyện.

Chớp mắt đã tới 30 Tết. Bữa cơm đoàn viên năm nay chỉ có vợ chồng cô và ông bà.

Bà Chu thở dài: “Không có mấy đứa Đại Oa, nhà cửa quạnh quẽ quá.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Còn có chúng con mà mẹ. Hai ông bà đã thương lượng xong chưa? Sang năm có đi cùng chúng con không?”

Bà Chu liền nói: “Cha mẹ thấy hay để tới hè đi.”

“Vậy là nghỉ hè nhé?” Lâm Thanh Hoà nháy mắt với chồng một cái: “Tới lúc đó chúng con đi chơi một vòng rồi thuận đường rẽ về nhà đón cha mẹ đi luôn, được không ạ?”

Bà Chu giật mình: “Nghỉ hè hai đứa muốn đi chơi? Không ở nhà bán quán à?”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hiện tại con là giáo viên tiếng Anh, luôn luôn phải trau dồi thêm kiến thức thế nên phải chịu khó đi đây đi đó mở mang đầu óc. Thanh Bách không yên tâm con đi một mình, cho nên anh ấy cũng muốn đi cùng.”

Bà Chu nhíu mày hỏi: “Thế cửa hàng sủi cảo phải làm sao?”

Lâm Thanh Hoà: “Chúng con giao cho mấy đứa Nhị Oa. Còn có ông nội nuôi của chúng nó nữa. Công việc hàng quán cũng không nhiều đến mức không lo liệu nổi.”

Sang năm, thằng lớn bận rộn nhưng vẫn còn thằng hai và thằng ba đấy thôi. Hai anh em nó rất to con, Chu Toàn 1m78, Chu Quy Lai 1m7, lại không phải dạng ăn chay, đố ai bắt nạt được chúng nó. Với lại còn có Dương Dương và Ngũ Ni lên chơi nữa mà. Người lớn thì đã có ông Vương và bà Mã trấn giữ.

Ngoài ra, qua tết cô sẽ đưa Nhị Ni lên. Nhiều người như vậy trông một cái tiệm con con, làm sao có thể phát sinh chuyện gì được.

Bà Chu cũng nghĩ tới Nhị Ni, nó 18 tuổi, là người lớn rồi, chắc có thể trông coi được tiệm và các em, thế nên bà chỉ gật gù, không hỏi thêm gì nữa.

Chiều 30, theo lệ cũ, cơm nước xong, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách sang Chu gia ngồi chơi.

Chu Thanh Bách xách theo một bình rượu Mao Đài để bốn anh em nhâm nhi, còn Lâm Thanh Hoà cầm hai bọc kẹo sữa phát cho đám cháu trai, cháu gái.

Chu Lục Ni tay bốc bốn viên miệng nói xoen xoét: “Thím tư, không có bao lì xì à? Năm nay cửa hàng của chú tư làm ăn phát đạt như thế, đáng lẽ phải phát bao lì xì cho chúng cháu mới đúng chứ.”

“Bao nhiêu kẹo thế này còn không lấp được cái mồm à.” Chị ba Chu nạt Chu Lục Ni rồi quay qua chào đón Lâm Thanh Hoà: “Mấy chị em cơm nước xong đang ngồi đợi thím đây. Mau vào đây nói chuyện cho vui, nói xem thím cho chú tư ăn món gì mà béo tốt như vậy.”

Chị cả Chu cũng cười: “Ờ, chị thấy chắc phải tăng 30 cân.”

Lâm Thanh Hoà ngồi xuống cười nói: “Không biết Ngũ Ni về đã nói chuyện với các chị chưa? Em thấy con bé và Dương Dương học hơi đuối nên bảo hai đứa nó về xin cha mẹ nghỉ hè lên Bắc Kinh chơi, nhân tiện để anh Nhị Oa kèm thêm cho. Hè sang năm là Nhị Oa thi đại học xong rồi, có thời gian phụ đạo cho các em.”

Chị ba Chu: “Có có, Ngũ Ni có nói với chị rồi. Con bé đó vui lắm, cứ cười suốt, nhưng không biết kéo lên đấy có phiền chú thím không?”

Chị cả Chu cũng nói: “Thằng bé Dương Dương cũng phân vân, sợ đảo lộn cuộc sống của chú thím.”

Lâm Thanh Hoà nói: “Đúng là nhà trên Bắc Kinh hơi chật nhưng mùa hè ngủ dưới đất không thành vấn đề. Thời tiết nóng bức, trải cái chiếu ra phòng khách, mấy anh em nó lăn lộn còn sướng nữa à.”

Nhà cô có hai phòng ngủ, một phòng khách, tiệm sủi cảo cũng có lầu hai, tha hồ mà ngủ. Nhị Ni, Ngũ Ni rồi Dương Dương lên cùng lúc cũng không sợ thiếu chỗ ngủ.

Bình Luận (0)
Comment