Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 306: Lươn lẹo
Nghỉ hè, cô với Thanh Bách sẽ đi đánh hàng, con trai thì ngủ trong phòng Nhị Oa, con gái thì ngủ phòng vợ chồng cô cũng được. Tóm lại là không lo thiếu chỗ.
Nghe thím tư nói vậy, chị cả và chị ba Chu liền hiểu chú thím không ngại bọn nhỏ lên quấy rầy, hai chị tươi cười nói: “Thế để cho hai đứa nó lên đấy học hỏi thêm.”
Chu Lục Ni đứng gần đó ra sức đưa mắt ra hiệu cho mẹ.
Bắt được tín hiệu của con gái, chị hai Chu nhấp môi rồi nói: “À thím tư này, không biết tiệm sủi cảo của chú tư có thiếu người không?”
Lâm Thanh Hoà trực tiếp trả lời: “Không thiếu người, sang năm em đã tính đưa Nhị Ni lên hỗ trợ.”
Sau đó, quay qua nói với chị cả Chu: “Hôm nọ Dương Dương với Ngũ Ni sang học, đúng lúc em với mẹ đang nói chuyện này, mới biết chị cả đang tìm mối coi mắt cho Nhị Ni.”
Chu Nhị Ni gấp gáp xua tay: “Thím tư, cháu vẫn còn nhỏ, cháu chưa muốn gả chồng sớm đâu.”
Kỳ thực, Chu Nhị Ni vô cùng bài xích chuyện coi mắt. Nó cảm thấy mình vẫn còn bé, quá sớm để bàn tới chuyện chồng con. Nhưng phận gái nông thôn ai cũng như ai, chị cả nó mới 18 tuổi đã xuất giá theo chồng, hiện tại con cũng đã hơn 2 tuổi. Chu Nhị Ni rất mờ mịt, nhưng không biết phải phản kháng ra sao?
Trong lúc bế tắc nghe được Dương Dương nói, Chu Nhị Ni như được hồi sinh, cơ hồ không cần suy nghĩ mà đưa ra quyết định ngay, nó muốn lên Bắc Kinh với chú thím chứ nhất định không gả chồng. Lên đó, nó sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc. Sau này nếu có thể kiếm được tiền sẽ gửi hết về nhà, một cắc cũng không giữ lại.
Hơn nữa chú thím tư là người tốt, chỉ cần nó làm được việc chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.
Trước quyết tâm của con gái, chị cả Chu suy tính cẩn thận và cảm thấy cho Nhị Ni đi Bắc Kinh là một lựa chọn tốt. Chị cũng biết cơ hội này là nhờ chú thím tư ưu ái mới có được, chứ trong nhà đông con đông cháu như thế, xếp hàng còn lâu mới tưới lượt nó. Quan trọng nhất là, có kinh nghiệm làm việc ở Bắc Kinh, mai này quay về quê cũng dễ dàng kiếm được tấm chồng tử tế.
Cuối cùng, Nhị Ni cũng thành công nhận được cái gật đầu ưng thuận của mẹ.
Chị cả Chu nói: “Thanh Hoà, chuyện của Nhị Ni chị không có ý kiến. Con bé này em cũng biết rồi đấy, chẳng có ưu điểm gì, chỉ được mỗi cái nhanh nhẹn thôi. Lên trên đấy, nếu nó không nghe lời em cứ đánh cứ mắng, đừng khách khí gì hết nhá.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Đánh với mắng chắc chắn là không có rồi, nhà em đang thiếu một đứa con gái đây này, sao nỡ cơ chứ. Chuyện này nếu chị cả đã không có ý kiến thì qua Tết em đưa Nhị Ni đi. Lên đó em sẽ bao ăn bao ở, tiền lương thì mỗi tháng sẽ phát trực tiếp cho Nhị Ni.”
Chị cả Chu vội vàng xua tay: “Không không, không cần lương bổng gì hết. Chỉ cần nó được đi theo chú thím học hỏi nên người là chị mừng lắm rồi.”
Lâm Thanh Hoà cười phóng khoáng: “Làm như vậy đâu có được.”
Chị hai Chu vội chen vào: “Thím tư này, thím chỉ mang mỗi Nhị Ni đi thôi à, Lục Ni nhà chị cũng có thể hỗ trợ."
Chị ba Chu cười lạnh, không nể mặt nói thẳng: “Chị hai, không cần em nói huỵch toẹt ra chắc chị cũng thừa biết tính tình Lục Ni nhà chị thế nào. Đấy, cứ đi hỏi mấy đứa trẻ con là biết, ở cái nhà này nó làm được việc gì? Đi qua nhìn thấy cây chổi ngã ra sân nó còn chẳng buồn khom lưng nhặt lên. Mọi việc lớn bé đều đẩy hết cho Tam Ni. Thế mà chị còn bảo đưa nó lên tiệm hỗ trợ, nó hỗ trợ được cái gì? Nực cười.”
Chị chẳng muốn quá đáng đâu, nhưng có một số người toàn thích giả bộ, không nói thẳng vào mặt thì lại tưởng mọi người xung quanh đui mù hết.
Chị hai Chu ngây ra như phỗng không nói được câu nào.
Chị ba Chu nghỉ lấy hơi rồi tiếp tục: “Những cái khác thì em không biết chứ nhìn cái cách con bé Nhị Ni làm việc nhanh nhẹn, tháo vát là em ưng rồi. Nếu không phải bên phía nhà mẹ đẻ quá nghèo thì em đã mặt dày đi gặp chị cả xin dâu rồi. Bây giờ thế này quá tốt. Nhị Ni à, đi theo chú thím tư, phải chăm chỉ chịu khó biết không? Tương lai nếu gặp ai tâm đầu ý hợp thì cứ tìm hiểu rồi tiến tới.”
Chị cả Chu phì cười lắc đầu: “Trời, làm sao tìm đối tượng ở trên đó được. Người ta là dân Bắc Kinh đấy, làm gì để mắt gái quê.”
Lâm Thanh Hoà cũng cười góp vui: “Làm sao không được? Em thấy được quá đi ấy chứ. Khí hậu trên Bắc Kinh rất tốt, Nhị Ni lên đó ở một thời gian nhất định sẽ trắng ra, rồi em chọn thêm cho hai bộ quần áo đẹp, là biến thành thiếu nữ xinh lung linh ngay, chàng trai nào nhìn mà không thích?”
Chị cả Chu vẫn lắc đầu: “Gia thế không xứng.”
Gì thì gì chị vẫn là người biết mình biết ta. Gia cảnh nhà mình thế này, chị nào dám trèo cao, càng không mơ có con rể là người thủ đô.
Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu hai đứa trẻ tâm đầu ý hợp thì nề hà gì gia thế. Với lại làm sao không xứng, chú ruột nó có hộ khẩu Bắc Kinh, thím dâu làm giảng viên đại học Bắc Kinh, em họ sang năm nhập học học viện quân sự, tương lai sẽ tham gia quân ngũ. Đấy, bối cảnh như thế mà còn nói không xứng, thì như nào mới xứng?”
Chị cả Chu trước sau vẫn lắc đầu cười.
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Nhị Ni: “Mặc kệ mẹ cháu, mẹ cháu tư tưởng cổ hủ, thím tân thời, thím ủng hộ, cứ mạnh dạn mà hướng về phía trước.”
Chu Nhị Ni cười bẽn lẽn: “Thím tư, giờ cháu chưa nghĩ tới chuyện đó đâu.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, chuyện này cứ từ từ, không cần vội.”
Bên này, Chu Lục Ni nháy mắt muốn liệt cơ mặt mà mẹ nó vẫn câm như hến, nó tức phát điên, đúng là vô dụng mà, phải tự thân vận động thôi.
Hít một hơi thật sâu, Chu Lục Ni cất giọng uỷ khuất: “Thím tư à, thím không định giúp đỡ nhà cháu một chút sao?”
Nó đã nỗ lực như thế, mà không thèm để ý, mắc cái gì cứ đòi đưa cái bà Nhị Ni này đi. Mà cái bà này cũng kỳ, tới tuổi lấy chồng rồi còn ham hố.
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Cháu vẫn còn nhỏ, ở nhà giúp mẹ việc nhà mới là chuyện nên làm.”
Chu Lục Ni nói điêu không chớp mắt: “Cháu cũng muốn làm lắm, mà ai mượn chị cháu chăm chỉ quá, còn việc gì để cháu làm đâu. Thím tư, nếu thím cho cháu đi theo nhất định cháu sẽ làm tốt hơn chị Nhị Ni.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Cửa hàng đủ người rồi.”
Chu Lục Ni dẩu mỏ: “Thím tư, có phải thím không thích cháu không?”
Ha, nhìn lại mình xem có chỗ nào để người ta thích không, nhưng ngoài mặt Lâm Thanh Hoà vẫn cười cười: “Sao lại nói vậy? Trước giờ thím luôn công bằng, vịt quay mang về mỗi nhà một con. Đều là cháu gái cả, làm gì có chuyện đứa thích đứa không. Chẳng qua là cháu còn quá nhỏ, tốt hơn hết là ở nhà phụ giúp cha mẹ, năm nay nhà cháu nhận thầu không ít ruộng mà, sợ gì không có việc làm.”
Chị ba Chu nhíu mày : “Chị hai à, chị nói con bé Lục Ni đi chứ.”
Chị hai Chu trừng mắt lừ con gái: “Không nói nữa. Đã bảo cửa hàng không thiếu người rồi. Sau này thiếu người sẽ tới lượt con.”
Trước mặt tất cả mọi người, Lâm Thanh Hoà thẳng thắn nói: “Sau này cũng không thiếu người. Chị hai, cứ để Lục Ni ở nhà chăm sóc anh chị đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, sẽ không bao giờ cô đón Chu Lục Ni lên đó, thế nên đừng chờ đợi, cũng đừng hy vọng.
“Thím tư, cháu biết rồi, đây là thím khinh thường nhà chúng cháu.” Hai hốc mắt đỏ ửng, Chu Lục Ni nghẹn ngào bỏ lại một câu rồi xoay người chạy mất.
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nhìn bóng dáng Chu Lục Ni, cô thở dài nói với chị hai Chu: “Chị hai, con bé này nếu không được dạy bảo đàng hoàng. Sợ rằng sau này chị sẽ phải khổ nhiều vì nó.”
Chị hai Chu giận tím mặt, gần như nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con nhỏ chết tiệt này!”
Chị đứng bật dậy, nói với ba chị em dâu: “Tôi về trước dạy con.”
Dứt lời, chị hai Chu cất bước đi luôn.
Lâm Thanh Hoà ngồi an tĩnh, mí mắt cũng không thèm nâng.
Chị ba Chu nói: “Mặc kệ chị ta.”
Chị cả Chu nghĩ sao nói vậy: “Con bé Lục Ni này quá lươn lẹo, Nhị Ni không đi cũng không sao, nhưng nếu để nó đi, thì chắc chắn chị cũng sẽ cản thím.”