Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307: Không Dễ Chịu

Chương 307: Không dễ chịu Chương 307: Không dễ chịu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 307: Không dễ chịu

Chu gia không phải chỉ có mình Nhị Ni mà còn có Tam Ni, Tứ Ni, hơn nữa đứa nào cũng lớn tuổi và hiểu chuyện hơn Lục Ni.

Nếu nó ngoan ngoãn, biết điều như người ta thì ai ngăn cản làm gì cho mang tội. Nhưng chuyện này không thể cả nể được, chú thím tư lập nghiệp nơi xứ người đã rất khó khăn vất vả, lý nào lại để một đứa chuyên phá hoại lên đó gây thêm rắc rối cho chú thím ấy.

Lâm Thanh Hoà nói: “Có vẻ chị hai không được vui cho lắm.”

Chị ba Chu “xì” một tiếng: “Không vui thì làm được gì.”

Con gái mình hư đốn còn muốn trách ai? Với cả chị ta không nghĩ lại xem Hạ Hạ vào được xưởng gỗ học việc là nhờ ai giới thiệu? Hừ, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Vắng mặt chị hai Chu, chỉ còn ba chị em vẫn vui như thường.

Bỗng nhiên chị cả Chu ảo não nhắc tới chuyện buôn bán: “Lần trước chị xách hai con gà đi, ngồi đợi nửa ngày cũng chả bán được cho ai.”

Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Sao lại thế? Thằng ba nhà em lần nào chẳng thu cả chục con mà vẫn bán hết veo đấy thôi?”

Chị cả Chu thở dài: “Chị cũng không biết nữa.”

Về cơ bản, chị hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân nằm ở chỗ mình. Thứ nhất, chị quá nhát gan, không dám chủ động chào mời; thứ hai, quần áo ăn mặc ai cũng giống ai, chị ôm hai con gà ngồi đực mặt ở trước cổng bệnh viện, người ta tưởng chị xách gà đi thăm họ hàng, ai dám lại hỏi mua cơ chứ? Thế nên bán hàng ấy mà, không mau mồm mau miệng, lanh lợi hoạt bát thì cũng đừng quá nhát gan. Rụt rè như chị cả Chu, không bán được cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Thanh Hoà nói: “Không thì chị bán gà cho thằng ba cũng được. Lời ít một chút nhưng đỡ được cái công đi lại, có thêm thời gian làm nông. Em nghe mẹ nói năm nay nhà các chị nhận thầu không ít ruộng phải không?”

Nói đến chuyện này, chị cả Chu cong miệng cười: “Ừ, nhà chị cũng nhận tương đối, hi vọng hàng năm đều được mùa”

Chị ba Chu nói: “Khó khăn lắm mới được khoán ruộng, ai mà không nỗ lực hết mình.”

Khoán ruộng là tự chủ sản xuất. Sau khi thu hoạch, nộp xong thuế, phần còn lại sẽ là của mình. Chính điều này đã tháo gỡ sự bất công tồn tại bấy lâu nay, bước đầu khơi dậy tinh thần làm chủ của người nông dân, tạo nên động lực thúc đẩy nông nghiệp phát triển.

Bên này, ba chị em nói nói cười cười rôm rả.

Ở phòng cách vách, bốn anh em Chu Thanh Bách cũng náo nhiệt không kém.

Đàn ông không giống đàn bà, mối quan hệ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những chuyện vụn vặt xung quanh. Hơn nữa, đều là ruột thịt, cùng chảy chung dòng máu, nên mấy anh em Chu Thanh Bách luôn giữ được tình cảm thuận hoà, bao nhiêu năm rồi chưa một lần nóng mặt to tiếng chứ đừng nói tới xô xát đánh nhau.

Nghe em trai nói công việc làm ăn ở Bắc Kinh khá thuận lợi, anh cả Chu cũng phần nào yên tâm: “Mọi chuyện cứ suôn sẻ, không gặp trở ngại là được. Ở nhà, cha mẹ lo lắng cho chú thím lắm đấy.”

Anh hai Chu liền nói: “Nhưng mà bán sủi cảo thì kiếm được bao nhiêu? Anh thấy chú vẫn nên suy xét làm cái khác thì hơn.”

Anh ba Chu không đồng ý với quan điểm này, nghe thế vội gạt đi ngay: “Không được. Làm gì có cái nào tốt hơn bán sủi cảo? Trên Bắc Kinh người khôn của khó, kiếm được đồng tiền đã là tốt lắm rồi.”

Chu Thanh Bách nói: “Dạ, cũng túc tắc sống qua ngày. Nghỉ hè sang năm, em định đón cha mẹ lên Bắc Kinh sống.”

Cha mẹ là cha mẹ chung, việc này đương nhiên phải thông báo với các anh một câu.

“Đón cha mẹ lên Bắc Kinh?” Một thoáng kinh ngạc qua đi, anh cả Chu nhíu mày suy tư: “Liệu có cáng đáng nổi không?”

“Đúng vậy, chú ở trên đó còn phải dựa vào vợ nuôi…cha mẹ cứ để ở quê, bọn anh chiếu cố là được rồi.” Anh hai Chu bày ra vẻ mặt khó hiểu, cá nhân anh vẫn cho rằng sủi cảo ai chả làm được, liệu có mấy người chịu bỏ tiền ra tiệm mà ăn cơ chứ?

Anh ba Chu cũng không thể lý giải nổi: “Chú cứ yên tâm đi, cha mẹ ở nhà mọi việc đều ổn cả.”

Chu Thanh Bách nói: “Cửa hàng em làm ăn tương đối khá, đón cha mẹ lên đó không có vấn đề gì.”

Anh ba Chu nhíu mày: “Chỗ ăn, chỗ ở chính là vấn đề. Cha mẹ không quen leo cầu thang, với lại cả chục người chen chúc trong một căn hộ bé tí, làm sao ở được?!”

Chu Thanh Bách: “Hai vợ chồng em đã thống nhất thuê một căn nhà đất có sân vườn, rất thích hợp để cha mẹ ở.”

Nói đến đấy, cả ba ông anh đều hiểu tiệm sủi cảo làm ăn được là thật, nói cách khác, cha mẹ lên đó sẽ không tăng thêm gánh nặng cho nhà chú tư.

Không muốn vòng vo nữa, anh hai Chu hỏi thẳng: “Một chén sủi cảo lời lãi bao nhiêu?”

Chu Thanh Bách đáp: “Vài xu, còn quán người khác thì không biết."

Anh đã từng ăn thử sủi cảo ở những quán khác, vỏ mòng nhân ít, kém xa chất lượng tiệm anh, chắc có lẽ họ phải ăn lời tám hào trở lên.

Anh hai Chu hiếu kỳ: “Thế một ngày bán được bao nhiêu tô?”

Anh cả và anh ba Chu cũng đồng thời giương ánh mắt tò mò về phía Chu Thanh Bách.

Nếu như trước kia, chắc chắn Chu Thanh Bách sẽ không giấu diếm mà kể tồng tộc ra hết, rất may Lâm Thanh Hòa lường được sự việc nên đã dặn trước. Anh em hiền thì thật hiền, bởi một đồng tiền mà mất lòng nhau. Nếu biết sự chênh lệch quá lớn, thì lòng đố kỵ có thể giết chết tình anh em.

Chu Thanh Bách cảm thấy vợ nói rất có đạo lý cho nên chuyện mua nhà, mua cửa hàng anh đều giấu, chỉ nói là thuê. Có những thời điểm, lời nói dối thiện chí hơn gấp vạn lần lời nói thật.

Chu Thanh Bách liền nói: “Ngày nhiều ngày ít, bù qua sớt lại, một tháng cũng được tầm 30 tới 40 đồng.”

Anh đưa ra mức thu nhập trung bình, không quá cao cũng không quá thấp. Thế nên, ba người anh trai tin tưởng ngay.

Họ trầm mặc suy tư, từng này thì đúng là nuôi nổi cha mẹ. Dù sao thì, chú tư đã tự tin nói ra ắt hẳn phải đảm bảo được kinh tế, bằng không tha lôi nhau lên đó rồi cả hai bên cùng chịu khổ à?!

Mức sống ở nông thôn tương đối thấp cộng thêm thói quen sống tằn tiện, cho nên trong tiềm thức của các anh, 30 tới 40 đồng một tháng là quá ổn.

Chu Thanh Bách nói: “Ba anh chịu khó làm ăn đi, cuộc sống sau này sẽ ngày một khấm khá.”

Bốn anh em lại bưng chén rượu Mao Đài lên cụng một cái, ngửa đầu uống cạn rồi nhấm nháp vài hạt đậu phộng rang muối, cười khà khà vô cùng sảng khoái.

Ngồi xuống từ 7 giờ tối, mãi tới tận hơn 11 giờ đêm mới tàn tiệc rượu. Lúc anh hai Chu lảo đảo về phòng, chị hai Chu vẫn còn chưa ngủ. Thấy vợ ngồi lù lù ở trên giường, anh giật hết cả mình: “Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”

Chồng với chả con, ngồi đợi cả một đêm mà giờ mới thèm vác cái mặt về, chị hai bực bội nói: “Khó chịu, không ngủ được.”

Anh hai Chu không quan tâm lắm, ngả lưng xuống giường, thoải mái nói: “Chính sách ngày một thoáng, cho nuôi gà, nuôi vịt thoải mái, đến cả heo cũng được nuôi tự do, lại còn được khoán ruộng, cuộc sống đang ngày một tốt hơn, có gì mà em khó chịu?”

Đối với anh mà nói, cuộc sống như này không có gì đáng để phàn nàn. Chú tư cũng đã bật mí cho nghe rồi, chỉ cần không phạm pháp thì cứ vô tư đi. Từ giờ trở đi tha hồ mà phất, đếch phải lo ngại bố con thằng nào hết.

Chị hai Chu âm u nói: “Tôi không nói những cái đó.”

“Thế muốn nói cái gì?” Anh hai Chu đã ngà ngà say.

“Anh nói xem, nhà chú thím tư có phải khinh thường nhà mình không?” Cái vấn đề này rối quá, chị ta đã nghĩ nguyên đêm, mà càng nghĩ càng bế tắc. Lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được nên mới quyết định thức đợi chồng về giãi bày.

Bình Luận (0)
Comment