Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 308: Gia hoà vạn sự hưng
Anh hai Chu cơ hồ tỉnh rượu ngay tức khắc, sững sờ hỏi vợ: “Gì? Lời này là sao?”
Chị hai Chu vội đem sự tình tối nay thuật lại từ đầu tới cuối, rồi chốt bằng một câu: “Em muốn cho Lục Ni đi, Lục Ni cũng rất muốn đi, nhưng thím tư nó nhất quyết không chịu. Còn cái con nhỏ Nhị Ni trước giờ có thấy nói năng gì đâu, với lại chị cả Chu cũng đang gấp rút tìm nhà chồng cho nó, chẳng hiểu sao thím tư cứ phải một mực dẫn nó đi Bắc Kinh!”
Còn nói cái gì mà trả lương, may quần áo đẹp, rồi tìm đối tượng trên đó nữa chứ. Rõ ràng những thứ này Lục Ni đều đã nghĩ tới và nó cũng chủ động muốn có. Người muốn thì không cho, người không muốn thì cứ đưa, đúng là điên.
Lần trước con gái về nói, chị chỉ ậm ừ để đấy, nhưng qua sự việc tối nay, chị rất không hài lòng với sắp xếp của thím tư.
Thức trắng đêm mới đợi được ông chồng về để xả giận. Tuy nhiên, cùng chung chăn gối nhưng chị lại không thực sự hiểu chồng mình.
Chờ vợ nói xong, anh hai Chu tức giận quát: “Cô có biết xấu hổ là gì không hả? Đưa cái con lười như hủi ấy đi để mà vác mặt mo à?”
Đứa con gái này tính tình ra sao, nết na thế nào, anh hai Chu còn lạ gì nữa. Một câu thôi, lười thối người! Anh cũng bó tay với nó rồi, đợi vài năm nữa tới tuổi, gả quách đi cho xong nợ. Sang đấy cho nhà chồng người ta dạy dỗ, tới lúc đó tự khắc nên người.
Con mình đẻ ra thì mình phải chịu thôi, chứ con gái con đứa như nó anh chẳng chấm được điểm nào.
Đưa nó lên Bắc Kinh phụ việc ở tiệm sủi cảo? haha, càng nghĩ anh hai Chu càng thấy buồn cười.
Nhịn không nổi, anh liền bật cười thành tiếng rồi nói với vợ: “Thím tư nó có mắt nhìn người nên mới không chọn nó. Con bé Nhị Ni thế nào? Còn con Lục Ni nhà này thế nào? Không phải tôi ghét bỏ con gái mình đâu nhưng cô thử hỏi lương tâm mà xem, Lục Ni có so được với Nhị Ni không?”
Chị hai Chu tức giận huých chồng một cái rõ đau: “Ông ăn nói như thế mà nghe được à? Lục Ni là con gái ruột của ông đấy!”
Anh hai Chu nói: “Con ruột thì sao? Ruột thì cũng không bênh mù quáng được. Chú tư mở cửa hàng làm ăn đâu có dễ dàng, bây giờ muốn tìm người hỗ trợ nhất định phải tìm một đứa sạch sẽ tháo vát. Còn Lục Ni? Hừ… Kể cả thím tư có chọn, tôi cũng không đồng ý cho nó đi. Đi lên đấy để gây thêm rắc rối cho người ta à? Cho con Tam Ni đi còn tốt hơn nhiều.”
Chị hai Chu chép miệng: “Cơ mà thím tư cũng không nói để Tam Ni đi.”
Anh hai Chu bực bội: “Có Nhị Ni rồi còn gì. Nhị Ni giỏi giang, thạo việc, một mình nó làm bằng cả hai người, cần gì phải thêm ai nữa. Với lại cô nghĩ Bắc Kinh là nơi nào?!”
Chồng đã nói vậy rồi thế mà chị vẫn tức anh ách: “Tôi thấy thím tư làm vậy, là không coi nhà mình ra gì.”
Anh hai Chu gắt: “Cô thôi đi, vịt quay cô cũng muốn ăn, Hạ Hạ cũng muốn người ta giúp, giờ còn bắt người ta phải nghe lời cô, thì cô mới vui đúng không?”
Lúc đầu anh còn tưởng chú tư nói gì hay làm gì khinh thường anh, hoá ra là ba cái chuyện đàn bà vớ vẩn.
Bà vợ nhà anh rất lắm chuyện lại còn chuyên môn thích chuyện bé xé ra to.
Chị hai Chu vẫn chưa chịu dừng: “Thì có ai nói Hạ Hạ không phải chú tư giúp đâu. Nhưng Hạ Hạ khác, Lục Ni khác. Anh không muốn để nó gả chồng Bắc Kinh à?”
Anh hai Chu gần như mất hết kiên nhẫn: “Tôi nói này, sao cô cứ thích suy nghĩ vớ vẫn thế nhỉ? Không dạy bảo cái con Lục Ni cho tử tế đi, sau này chưa chắc đã gả được chồng đâu. Ăn thì muốn miếng ngon, làm thì một việc cỏn con chẳng làm. Ở đấy mà đòi gả đi Bắc Kinh. Con cô dát vàng hay dát bạc? Sao cô không nâng nó lên trời luôn đi.”
Chị hai Chu giận điên người: “Anh làm cha như thế hả, người ta thì mong con mình gả vào chỗ tốt, anh thì ngược lại?”
“Ai mà không mong con mình tốt. Nhưng tôi là tôi sống thực tế, không mơ mộng hão huyền như cô. Làm người phải ngay thẳng đàng hoàng. Sống ở đời nên biết thân biết phận, trèo cao thì ngã đau.“
Dứt lời, anh hai Chu lập tức xoay người, nhắm mắt, ngủ!
Sau lưng, chị hai Chu vẫn ấm ức không ngủ được. Con Lục Ni nhà chị làm gì nên tội mà phải bất hạnh thế này? Chung quy là vì chị nó quá cần mẫn, giành hết tất cả mọi việc, lấy đâu ra việc cho nó làm nữa? Mà càng nghĩ chị càng cảm thấy nó nên là đứa có số ngồi mát ăn bát vàng.
Sáng sớm hôm sau, chị hai Chu liền tìm chị cả hỏi thăm: “Tối qua em về trước nên không biết sau đó thế nào. Con bé Nhị Ni nhà chị muốn lên Bắc Kinh tìm đối tượng thật à?”
Chị cả Chu cười xoà: “cái đó là thím tư tụi nhỏ giỡn chơi thôi. Gia cảnh nhà chúng ta thế này làm sao dám ôm mộng trèo cao. Mẹ Tam Ni chớ nói ra ngoài kẻo người khác cười chê.”
Đúng lúc anh hai Chu bước ra khỏi phòng, vừa vặn nghe được lời này, anh quay qua lườm mụ vợ cháy mặt. Nhìn đi, vợ anh cả thông tình đạt lý, còn vợ mình thì vừa ngu vừa lì, tối qua đã nói giã họng ra rồi mà hôm nay vẫn chấp mê bất ngộ, chán, quá chán!
Chị hai Chu phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của chồng, tiếp tục nói: “Cửa tiệm thật sự không thiếu người à? Con bé Lục Ni nhà em cũng không tệ lắm đâu.”
Chị cả Chu cười nói: “Đúng là Lục Ni không tệ nhưng tuổi tác con bé còn quá nhỏ, làm sao đã trông được cả một cửa tiệm. Hơn nữa không loại trừ khả năng người khác nhìn vào sẽ nói chú thím tư bóc lột lao động trẻ em. Thời gian trước, mấy người địa chủ bị đấu tối vì tội mướn đày tớ nhỏ tuổi đó thôi.”
Chị hai Chu hừ lạnh: “Họ hàng thân thích hỗ trợ nhau, làm sao lại nói thành mướn lao động trẻ em được. Vớ vẩn!”
Chị cả Chu không đủ kiên nhẫn đứng đôi co với cô em dâu: “Thím nói với tôi cũng vô dụng, đây là chuyện nhà thím tư, tôi không làm chủ được.”
Đứng đó nãy giờ, anh hai Chu cũng chịu hết nổi rồi, anh gắt um lên: “Cô rảnh thi đi ra ngoài tìm bạn cô mà nói, để chị cả còn bận việc.”
Chị hai Chu bĩu môi, ngúng nguẩy bỏ đi.
Chị cả Chu vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía chú hai nói: “Chú hai, về việc này chị có vài lời muốn nói với chú. Thím tư tìm một đứa cháu gái lên phụ giúp việc vặt. Kỳ thực đưa đứa nào đi chị cũng không có ý kiến nhưng chị nghĩ thế này, hai vợ chồng chú thím ấy lên Bắc Kinh bươn chải nhất định gặp rất nhiều khó khăn, đã thế lại còn xa quê, không có gia đình anh em bên cạnh. Bây giờ chú thím ấy cần sự trợ giúp, sức chúng ta tới đâu thì giúp tới đó, nhưng nhất định không thể gây ra trở ngại, kéo thêm rắc rối được.”
Đối với người chị dâu cả, anh hai Chu thật lòng kính trọng. Anh gật đầu nói: “Chị cả nói rất đúng.”
Chị cả Chu nói tiếp: “Hôm qua chị nghe anh cả về nói hè năm nay, chú tư sẽ đón cha mẹ đi. Tức là sau này cha mẹ sẽ do vợ chồng chú ấy phụng dưỡng là chính, chúng ta ở bên này đường xá xa xôi không thể đi lại thăm hỏi thường xuyên được. Thế nên chị để Nhị Ni lên đấy cũng là có ý tứ, ngoài thời gian hỗ trợ ở cửa tiệm, con bé sẽ qua dọn dẹp, nấu cơm, chăm nom ông bà nội.”
Anh hai Chu gật gù: “Chị cả, chị sắp xếp Nhị Ni đi là đúng. Em tận mắt nhìn đám trẻ lớn lên, nó giống y như con bé Đại Ni, hai chị em đều nhanh nhẹn, thạo việc, lại còn biết chữ. Còn cái con Lục Ni nhà em mới bao lớn chứ, đã thế còn lười chảy thây, nó phụ được việc nhà là em đã mừng lắm rồi.”
Chị cả Chu: “Chú hai không trách là chị yên tâm rồi. Chị chỉ lo lắng thím ấy để bụng, cho rằng thím tư thiên vị nhà chị.”
Anh hai Chu bật cười ha hả: “Sẽ không đâu, người nhà cả mà, làm gì có chuyện thiên vị với không thiên vị.”
Lúc này, chị cả Chu mới yên tâm gật đầu. Làm dâu trưởng, ít nhiều cũng gánh trên vai chút trách nhiệm giữ hoà khí trong gia đình, anh em thuận hoà, đoàn kết thì đại gia đình mới vững mạnh được. Gia hoà vạn sự hưng, không phải sao? Vì một chuyện cỏn con mà xích mích, không vui, đồn ra ngoài người ta lại cười vào mặt cho.