Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 309: Dám không?
Mới sáng sớm mồng 1 đầu năm, mà Chu gia đã có chuyện, cũng may chuyện không ầm ĩ. Lâm Thanh Hoà chẳng hề hay biết, cô vẫn còn lười biếng ủ mình trong chăn, chưa muốn rời giường đây này.
Nhà cậu ba Lâm hẹn 10 giờ mới sang, thế nên vợ chồng Lâm Thanh Hoà vô tư ngủ nướng. Mà ngủ ngoan thì cũng đành, đằng này đôi uyên ương trốn trong chăn hi hi ha ha, “chơi đùa” không chút đứng đắn…khụ…
Đáy mắt Chu Thanh Bách đong đầy ý cười, yêu chiều ôm vợ vào vào lòng, cô muốn quậy gì cũng được, nghịch gì cũng được, anh chiều tất.
Quậy đủ, Lâm Thanh Hoà thò cái đầu rối như tổ quạ ra khỏi chăn: “7 giờ rồi, rời giường thôi ông xã~”
Buổi sáng vui đùa cùng chồng rất thú vị, thế nhưng hôm nay là ngày đầu năm, không thể ăn vạ trong phòng mãi được.
Cọ tới cọ lui, tới tận 7 giờ 30, hai vợ chồng mới thực sự rời giường.
Ông bà Chu ngủ ở phòng cách vách, đã thức từ lâu, đang ngồi trong phòng khách uống trà. Thấy cửa phòng các con mở, bà Chu liền nói: “Dậy rồi hả? Mau đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng.”
Chung sống nhiều năm, riết thành quen cho nên bà không cảm thấy gì, vả lại bà đau lòng hai đứa nó lắm. Nghe nói vợ thằng tư đêm nào cũng soạn giáo án tới khuya, còn thằng tư thì trời chưa sáng đã phải đi chợ mua nguyên liệu về mở quán. Con cái vất vả như thế, làm gì có cha mẹ nào không xót?
Cả năm trời quần quật, khó khăn lắm mới có vài ngày nghỉ ngơi, bà để kệ cho hai đứa nó ngủ, ngủ càng nhiều càng tốt, nếu có khách tới ông bà sẽ tiếp thay.
Chu Thanh Bách cùng Lâm Thanh Hoà đánh răng rửa mặt, rồi vào ăn sáng.
Đúng 10 giờ, đội quân nhà cậu ba Lâm tới chúc Tết.
Chào hỏi, chúc tụng một vòng, Lâm Thanh Hoà tươi cười phát kẹo và điểm tâm cho bọn nhỏ rồi lùa hết đám lít nhít ra sân chơi.
Trong phòng khách, vợ chồng cô và cậu mợ ba ngồi uống nước nói chuyện. Sau khi hỏi han sức khoẻ và tình hình cuộc sống, mợ ba Lâm liền nói: “Chị Thanh Hoà à, chị cảm thấy nhà em mở một tiệm tạp hoá nho nhỏ được sao?”
Lâm Thanh Hoà trả lời: “Ừ, mở thì được rồi đấy nhưng mợ phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, thể nào cũng lắm phiền phức hỡi ơi kéo đến. Đơn cử là hàng xóm láng giềng, khó tránh khỏi việc mua thiếu, mà cho nợ thì dễ đòi nợ mới khó. Cho ai nợ ai không, cái này mợ phải tự suy xét.”
Mợ ba Lâm răm rắp gật đầu, à đúng rồi, sao mình không nghĩ tới vấn đề mua thiếu nhỉ, may mà có chị nhắc, rất nhanh, mợ ba chìm vào suy tư.
Lâm Thanh Hoà quay qua hỏi cậu ba: “Thế nào, kinh doanh một năm ra sao, đã tổng kết chưa?”
Cậu ba cười tươi rói: “Làm buôn bán kiếm được lắm chị.”
Đừng nhìn từng đồng mà ngại, mỗi chỗ một chút gom lại cũng khá ra phết, không thua gì lương công nhân trên thành phố, đặc biệt từ đầu mua đông tới nay, tháng nào cậu cũng thu về hơn trăm đồng, tính ra là ăn đứt lương công nhân.
Lâm Thanh Hoà: “Đi buôn thì nhất định phải có lời rồi, nhưng cái việc cậu đang làm không thể duy trì lâu dài. Sở dĩ cậu có thể làm ăn thuận lợi như vậy là vì mọi người chưa biết nghề này kiếm được tiền, một khi họ biết, họ sẽ bắt chước. Cậu tin không, qua năm, sẽ có rất nhiều người học theo cậu.”
Lời này như sét đánh giữa trời quang, vợ chồng cậu ba Lâm lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu ba phản ứng nhanh hơn vợ, rất mau đã lấy lại bình tĩnh: “Chị nói đúng, em làm được, người khác cũng sẽ làm được.”
Mợ ba sốt ruột như kiến bò miệng chảo, mếu máo hỏi: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?”
Mắt thấy công việc làm ăn sắp bị cướp mất, làm sao không sốt ruột cho được. Mợ không muốn quay trở lại cuộc sống bần hàn trước kia, ăn một quả trứng gà cũng tiếc bầm gan tím ruột. Hiện giờ cũng chưa tính là giàu có gì, nhưng ít nhất mỗi ngày đều có thể ăn vài quả trứng, thỉnh thoảng còn mua được miếng thịt cho các con.
Cậu ba Lâm hỏi chị: “Chị, chị có kiến nghị gì không?”
Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào vợ chồng cậu em, nhẹ nhàng nói: “Vào thành mở cửa tiệm.”
BÙM! Cậu ba và vợ lại tiếp tục rơi vào trạng thái sợ đến ngây người, mãi sau mới tìm về tiếng nói, run rẩy hỏi ngược lại: “Vào thành mở cửa tiệm?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên gật đầu: “Đúng.”
“Cái này…cái này sao có thể? Chúng em là người nhà quê, làm sao lên huyện mở cửa tiệm được, chắc không được đâu….”
Ở đời, cái khó thay đổi nhất chính là quan niệm và tư tưởng của một người. Dù hiện tại mức thu nhập nhiều hơn lương công nhân, thì trong xương cốt cậu ba Lâm vẫn mang theo sự tự ti mình là người nhà quê. Ngay lúc này, cậu chùn chân.
Lâm Thanh Hòa nhướng mày: “Chị với anh rể cậu không phải người nhà quê à? Giờ anh chị đã chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh rồi đó.”
Mợ ba vội nói: “Chúng em làm sao có thể so sánh với chị được.”
Lâm Thanh Hoà: “Bởi vậy chị nào ép cậu mợ lên Bắc Kinh. Lên huyện thành thôi mà, có gì đâu. Bây giờ giá đất còn rẻ, tranh thủ mua lấy một căn, mai sau giá cả tăng vọt, có muốn mua cũng không mua nổi.”
Hiện tại là thời kỳ đầu đổi mới, mọi người còn đang án binh bất động yên lặng quan sát, nhưng có rất nhiều người nhạy bén, một khi họ đã nắm bắt được tình thế, thì những cửa hàng vị trí đẹp sẽ chẳng tới lượt mình.
Cậu ba nhíu chặt mày hỏi: “Chị, mở cửa hàng bán cái gì?”
Lâm Thanh Hoà: “Cái này quá dễ rồi, tất cả những đồ ăn được ở nông thôn mang hết lên tiệm bán. Nhưng trước mắt cậu phải chấp nhận vất vả thồ hàng bằng xe đạp. Đợi chị xem xem ở đâu bán xe máy sẽ mua giúp cậu một chiếc, tới lúc đó cậu sẽ đỡ cực hơn.”
Cậu ba nuốt nước miếng đánh ực: “Chị, em…em…tiền mua cửa hàng em còn không biết có lo được không, nữa là…”
Trời đất ơi, xe máy cậu nhìn thấy trên huyện thành rồi, tốc độ nhanh cực kỳ, vô cùng uy phong, phóng qua đường cái vèo, quá trời người nhìn theo thèm thuồng nhỏ dãi. Nhưng cái món này đắt lắm, cậu chưa từng dám mơ.
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, xe máy để sau, bàn chuyện cửa hàng trước. Nói xem, trong tay cậu mợ có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Chị sẽ tư vấn cho.”
Năm nay vợ chồng cậu kiếm cũng khá, nhưng đã bỏ ra một khoản xây thêm phòng cho bọn nhỏ, nên chỉ còn dư lại hơn 300.
“Từng này khẳng định không đủ.” Lâm Thanh Hoà nhìn Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách hiểu ý vợ, anh nói: “Cho cậu mượn thêm một ít.”
Lâm Thanh Hoà quay về phía vợ chồng em trai nói: “Anh rể đã nói sẽ cho cậu mượn một ít, thế nên không cần lo lắng chuyện tiền nong. Ngày mai vợ chồng cô út về quê chúc Tết, chị sẽ hỏi giúp cậu tình hình nhà đất trên đó.”
“Không phải, chị à…thật…thật sự vào thành mở tiệm hả chị?” Cho tới bây giờ, cậu ba Lâm vẫn bồng bềnh chưa đáp đất.
Không chỉ có cậu, vợ cậu cũng trong tình trạng tương tự.
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Cậu bị ngốc à? Anh rể đã mở lời cho cậu vay tiền mua tiệm rồi còn hỏi thật hay giả? Không lẽ cậu muốn đi thu gà suốt đời? Nghe lời chị đi, có bao giờ chị xui dại cậu chưa? Chẳng qua là cậu có dám hay không thôi.”
Cô hiểu, em trai mình không phải loại người vong ân bội nghĩa, cho nên chỉ cần giúp được cô sẵn sàng chìa tay ra nâng đỡ. Thật lòng, cô rất hy vọng trong tương lai cậu ba sẽ thành công, phát đạt, thoát ly cuộc sống chân lấm tay bùn, cả đời cơ cực mà vẫn không có dư.