Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 310: Nhỏ mọn
“Anh à, hay là anh cứ nghe theo lời chị Thanh Hoà đi.” Vợ cậu ba Lâm mím chặt môi, hai con ngươi ánh lên đốm lửa quyết tâm.
Bất cứ ai cũng có thể lừa gạt, chơi xỏ nhà mợ, duy chỉ có một mình chị Thanh Hoà là không. Mợ biết, hơn ai hết chị rất muốn nhà mình tốt lên.
Nếu mở cửa hàng không khả quan, nhất định chị sẽ không dốc lòng đốc thúc. Hơn nữa, vấn đề khó khăn nhất là tiền bạc, chị cũng giải quyết hộ luôn rồi. Cả một đống tiền mà chị hào sảng nói cho vay là cho vay.
Thế thì còn gì mà phải đắn đo chi nữa?
“Vợ cậu còn quyết đoán hơn cậu.” Lâm Thanh Hoà lia ánh mắt ghét bỏ về phía cậu em, cô nói: “Có ai bắt cậu ngày mai khai trương ngay đâu mà nhăn nhó. Đầu tiên lo vấn đề mặt bằng trước. Năm nay chị ở nhà tới mồng 10 mới đi. Trước khi đi, chị với anh rể sẽ phụ trách tìm mua cửa hàng giúp cậu.”
Cậu em này của cô sinh ra và lớn lên ở thôn quê, chưa một lần va vấp sự đời thế nên muốn nó mạnh dạn bước chân ra thế giới bên ngoài là chuyện không hề đơn giản, chỉ cần gặp chút sự cố nhỏ là nó sẽ thu về vùng an toàn ngay. Vì vậy, lần này cô phải giúp đỡ và dìu dắt nó những bước đầu tiên.
“Dạ được.” Giằng co do dự một lúc, cuối cùng cậu ba Lâm cũng thu hết can đảm, gật đầu thật mạnh thể hiện lòng quyết tâm.
Trời đất ơi, ai không biết còn tưởng nó sắp gia nhập đội quân cảm tử. Lâm Thanh Hoà cố gắng nín cười, nói lời an ủi thằng em: “Cái gật đầu ngày hôm nay sẽ mang lại nhiều thành công cho cậu trong tương lai.”
Chu Thanh Bách vỗ vai cậu em vợ: “Cứ nghe lời chị đi.”
Cậu ba Lâm cảm kích gật đầu liên tục.
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Chuyện này hai vợ chồng cứ về bàn tính lại thật kỹ xem có thực sự muốn làm hay không. Đúng là chị rất ủng hộ hai đứa mở một cửa tiệm, tương lai nhất định sẽ ăn nên làm ra nhưng chị hoàn toàn không bắt ép. Quyền quyết định nằm trong tay hai đứa.”
Đúng là cô rất muốn giúp nhưng còn phải xét xem vợ chồng nó có thích làm hay không? Vì chỉ có đam mê thì mới thành công được.
Sau khi từ nhà chị Thanh Hoà về, cậu ba và mợ ba suy tính và bàn bạc rất nhiều, suy cho cùng đây chính là chuyện đại sự, phải hết sức thận trọng.
Buổi chiều, tiễn nhà cậu ba về, bà Chu liền hỏi Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách: “Cậu út Đại Oa tính vào thành mở cửa tiệm à?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Con cũng chưa biết vợ chồng nó sẽ quyết định thế nào.”
Bà Chu nói: “Nếu thế thì cả gia đình sẽ dọn vào thành hả, vậy còn ruộng đất ở nhà tính sao?”
Lâm Thanh Hoà: “Tìm một căn nhà mặt tiền có hậu viện là cả nhà ở thoải mái rồi. Còn vấn đề ruộng đất thì đơn giản mà mẹ. Nhờ người trong thôn trồng trọt giúp, khi nào thu hoạch thì đưa cho người ta một ít lương thực coi như công vất vả.”
Chỉ cần cậu ba Lâm quyết tâm vào thành lập nghiệp, tất cả những chuyện khác đều không thành vấn đề.
Bà Chu quay qua hỏi con trai: “Không biết các anh con có thể vào thành mở cái cửa hàng bán buôn gì đó được không?”
Chu Thanh Bách thoáng liếc qua vợ một cái rồi nói: “Việc này mẹ phải về hỏi các anh ấy chứ.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Đúng đó mẹ, vấn đề này tuỳ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Ngay cả thằng ba con cũng bảo nó về thương lượng kỹ lại với vợ. Hơn nữa, tiền đề là nó chịu nghe lời con, đi buôn đi bán cả năm qua cũng tích luỹ được phần nào kinh nghiệm. Không lẽ giờ mẹ kêu Thanh Bách sang gặp các anh chị ấy bảo tất cả đừng làm ruộng nữa, vào thành mà buôn bán đi à?”
Bà Chu hậm hực: “Thì tôi thấy cô có ý giúp đỡ em trai cô, nếu đã giúp thì giúp cho đều….”
Vì giữ chút thể diện cho mẹ chồng, Lâm Thanh Hoà chỉ cười nhẹ: “Cái này không thành vấn đề. Chỉ cần các anh chị ấy muốn vào thành, nếu thiếu tiền cứ nói, chúng con sẵn sàng cho mượn.”
Bà Chu lắc đầu nói: “Lấy đâu ra nhiều tiền mà cho mượn, chúng nó muốn thì tự đi mà nghĩ cách.”
Lâm Thanh Hoà không có hứng thú tiếp tục đề tài này, cô xoay người vào phòng đọc sách.
Bà Chu kéo con trai sang một bên nói nhỏ: “Có phải vợ con không vui không?”
“Không, không có gì đâu mẹ.” Chu Thanh Bách hiểu tính vợ, chuyện này cũng không tới mức khiến cô khó chịu, tuy nhiên anh vẫn phải thẳng thắn với mẹ: “Tối qua con đã tâm sự với mấy anh suốt cả buổi, các anh ấy đều quyết tâm trồng trọt, không một ai có ý nghĩ chuyển sang kinh doanh. Mẹ, nếu mẹ muốn thì tự mình đi khuyên bọn họ đi.”
Bà Chu rất muốn các con cùng tốt lên, cho nên thật sự đi hỏi. Tuy nhiên, cả ba đứa nó đều gạt phắt đi, thằng nào thằng nấy nô nức phấn khởi chuẩn bị tiến vào vụ xuân, chả thèm đếm xỉa tới lời bà nói.
Bà chán nản về tìm ông bạn già.
“Nghe ý tứ của vợ chồng thằng tư thì làm buôn bán rất khấm khá, nên tôi mới nghĩ cho chúng nó đi thử làm xem sao?”
Ông Chu tức giận mắng: “Thử cái gì mà thử? Làm nông không tốt à? Hiện tại chính sách đã thay đổi, thời tiết thì thuận lợi, chỉ cần chăm chỉ làm lụng còn sợ đói à.”
“Thì biết là thế…..”
Bà Chu chưa nói hết lời đã bị ông Chu đánh gãy: “Bà thì biết cái gì, vợ thằng tư giúp em trai nó không sai, về sau Hiểu Mai cũng cần phải nhờ nó giúp đỡ nữa đấy. Bà bớt nghĩ mấy cái không đâu lại cho tôi, nếu không bà ở nhà luôn đi, hè này cũng đừng lên đó nữa, chỉ tổ gây thêm phiền phức.”
Bà Chu nói: “Tôi đã gây phiền phức gì đâu. Cái này tôi mới nghĩ ra thôi. Mấy anh em nó không muốn tôi cũng nào có ép.”
Kỳ thực, quan hệ của bà Chu với mấy anh chị em ruột chẳng tốt đẹp gì, thế nhưng bà lại cứ bắt mấy đứa con mình phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Phàm ở đời, cha mẹ thường yêu cầu con cái thực hiện những gì bản thân mình không làm được.
Ông Chu chép miệng nói: “Bà bớt lo chuyện ruồi bu đi. Đã sống tới ngần này tuổi, chỉ còn vài năm nữa thôi, lo mà an hưởng tuổi già, đừng xía vào chuyện nhà chúng nó, phân gia rồi ai còn nghe bà chỉ đạo nữa.”
Bà Chu: “Được rồi, tôi biết rồi, cái này ông nói nhiều lần lắm rồi.”
Ngẫm nghĩ thế nào bà lại hỏi: “Không biết vợ thằng tư có giận không nhỉ?”
Thật ra, bà hơi sợ vợ thằng tư, bà nhìn ra nó không phải là một đứa ngu hiếu, có gì chướng tai gai mắt nó sẵn sàng đáp trả lại ngay, không cần biết đối phương là ai, có là mẹ chồng nó cũng không từ.
Ông Chu trừng mắt: “Cái này có gì đáng giận? Bà nghĩ mẹ thằng Đại Oa là người nhỏ nhen như vậy à?”
So với bà Chu, ông Chu thấu tình đạt lý hơn nhiều.
Vợ thằng tư học rộng hiểu nhiều, dạy dỗ con cái tốt như vậy, cớ gì phải đi so đo với bà mẹ chồng lẩm cẩm. Nếu có chuyện gì nó sẽ giải quyết ngay tại chỗ, càng không phải là hạng tiểu nhân để bụng.
Đúng như ông Chu nhận xét, Lâm Thanh Hoà chả thèm để trong lòng cái chuyện cỏn con này. Cô còn đang bận soạn giáo án cho chương trình học năm nay.
Lúc này, Chu Thanh Bách đã đi qua nhà bằng hữu chúc Tết.
Tập trung làm việc hơn một giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hoà đứng dậy chuẩn bị vào bếp nấu cơm.
Thấy con dâu bước ra, bà Chu ân cần nói: “Con làm việc nãy giờ chắc cũng mệt rồi, tối nay nhà mình ăn bánh bao là được, để mẹ làm cho.”
Lâm Thanh Hoà cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói: “Vâng, thế mẹ hấp bánh bao giúp con nhé, con qua nhà Chu Đông một chút.”
Bà Chu nhẹ nhàng thở hắt ra, vội vàng gật đầu nói: “Ừ, con đi sớm về sớm, đừng ngồi lâu quá.”
Cầm theo một gói kẹo sữa, Lâm Thanh Hoà đi sang nhà Chu Đông, Thái Bát Muội.
Hiện tại, Chu Đông đã là cha của hai đứa trẻ, một trai, một gái, vợ lại đang mang bầu đứa thứ ba.
Chà chà, cái tốc độ sản xuất này, cũng nhanh quá đi!
Đâu chỉ có Chu Đông, Chu Tây cũng không kém cạnh. Năm ngoái xuất giá về nhà chồng, năm nay cái bụng đã to lùm lùm, sắp sinh đến nơi rồi.
Mới hôm nào chỉ có hai anh em nương tựa vào nhau, thế mà giờ đây đều đã là cha là mẹ của người ta, gia đình không còn neo đơn như trước nữa mà đã đông vui, đầy ắp tiếng cười.