Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Đài Phát Thanh Bán Dẫn

Chương 311: Đài phát thanh bán dẫn Chương 311: Đài phát thanh bán dẫn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 311: Đài phát thanh bán dẫn

(*) Đài phát thanh bán dẫn (radio): là một máy thu radio cầm tay nhỏ, sử dụng mạch dựa trên bóng bán dẫn. Năm 1954, chiếc đài phát thanh bán dẫn đầu tiên được đưa ra thị trường và thịnh hành nhất vào giai đoạn thập niên 60, 70.

Hôm nay, Lâm Thanh Hoà sang đây trước là chúc Tết, sau là hỏi xem Chu Đông có hứng thú với nghề buôn bán không?

Đúng là cô có ý tứ tìm thêm người làm chung với cậu ba Lâm. Người ta nói rồi buôn có bạn, bán có phường, có người hợp tác tương trợ sẽ càng tốt hơn, không phải sao?

Sở dĩ cô chọn Chu Đông là vì hai nhà sống trong cùng một thôn, đi lại khá thân thiết, Lâm Thanh Hoà gần như chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Chu Đông, cho nên nhân phẩm nó ra sao, tính tình thế nào cô biết rất rõ. Nếu nó làm cùng với thằng ba, cô rất yên tâm.

Nghe thím hỏi, Chu Đông liền cười từ chối: “Nhà cháu năm nay cũng nuôi không ít gà, khi nào xuất chuồng kêu người tới thu mua là được rồi.”

Hiện tại, cuộc sống của gia đình anh khá ổn, anh phụ trách làm ruộng, vợ thì chăn nuôi, số lượng lại không nhỏ, bán trứng gà và gà sống cũng đủ trang trải tiền mắm muối lặt vặt.

Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu vậy sao không mạnh tay mở rộng quy mô luôn? Phía sau nhà cháu có một mảnh đất trống phải không? Cháu đi lên thôn xin nhận thầu miếng đất đó, rồi làm hàng rào vây chung quanh lại. Chỗ đấy có thể nuôi được cả trăm con gà, bên ngoài nuôi thêm hai con chó canh trộm. Vợ cháu có thể ở nhà vừa trông con vừa nuôi gà mà vẫn đảm bảo thu nhập.”

Không thể không nói, Chu Đông là một người chồng cực kỳ thương vợ. Bao nhiêu công việc nặng nhọc anh ôm hết về mình, vợ không cần xuống đất làm việc, chỉ cần ở nhà chăm lo con cái và cơm nước là được.

Thế nhưng Thái Bái Muội cũng tuyệt đối không phải là người ăn không ngồi rồi, mà ngược lại, cô cực kỳ tháo vát. Trong nhà ngoài 20 con gà, cô con nuôi thêm 1 con heo, đợi sang năm xuất chuồng chắc chắn sẽ thu về được một khoản.

Chu Đông sửng sốt: “Ý thím là miếng đất đằng sau nhà cháu ấy ạ?”

Lâm Thanh Hoà: “Ừ, trước mắt cứ làm hợp đồng thuê, rồi nghe ngóng xem khi nào người ta cho mua, nếu được thì mua đứt luôn.”

Hiện tại đất đai vẫn chưa được mua bán, nhưng trong tương lai chính sách sẽ thay đổi.

Bà bầu Thái Bát Muội ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe nãy giờ, càng nghe Lâm Thanh Hoà nói, hai mắt cô càng toả sáng. Lúc này cô mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Em thấy ý kiến của thím rất hay.”

“Rất hay đúng không?” Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mình mua ít gạch về, vây cái sân lại, nuôi thêm hai con chó canh cửa là yên tâm. Ví trí miếng đất ở ngay trong thôn, lại gần nhà mẹ đẻ cháu, có gì chỉ cần la lên một tiếng là mọi người ùa ra, đố ai dám lại làm càn.”

Chu Đông nhìn về phía cái bụng nặng nề của vợ mình, do dự mở lời: “Nhưng mà vợ cháu sắp sinh rồi.”

Thấy được sự lo lắng của chồng, Thái Bát Muội trấn an anh: “Đợi em sinh xong là chúng ta có thể tiến hành.”

Cô cảm thấy công việc này rất ổn, phải nhanh chóng nắm lấy, chần chờ lỡ đâu vuột mất thì tiếc.

Lâm Thanh Hoà nói: “Nuôi số lượng lớn phải chú ý công tác vệ sinh. Có thể tới bệnh viện mua thuốc khử trùng, hoặc dùng vôi bột cũng được. Chuồng trại được vệ sinh sạch sẽ sẽ không sợ phát sinh nhiều vấn đề.”

Thái Bát Muội nghiêm túc gật đầu: “Dạ vâng.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Còn chuyện mua bán gà thì hai đứa cứ tìm cậu út Lâm bàn bạc. Giá cả thế nào cậu cháu tự thương lượng với nhau, thím không hiểu cái này nên không tham gia được.”

Vợ chồng Thái Bát Muội đã từng giao dịch với cậu ba Lâm. Năm ngoái, họ bán một lúc mười con gà cho nên được tính giá cao hơn mấy nhà khác một chút.

Chuyện trò một lúc, Lâm Thanh Hoà đứng dậy ra về. Hai vợ chồng Chu Đông, Thái Bát Muội lập tức chụm đầu bàn bạc thêm.

Chu Đông có phần chần chờ: “Cùng lúc nuôi nhiều như vậy, liệu có sao không?”

Thái Bát Muội một tay đỡ eo, một tay xoa cái bụng, cười hiền hoà: “Nếu có sao thì thím đã chẳng sang nói với vợ chồng mình, em thấy thím đối xử rất tốt với anh.”

Nói xong, cô bám bàn đứng dậy, bóc gói kẹo Lâm Thanh Hoà vừa cho, lấy ra hai viên phát cho các con.

Kỳ thực, trong đầu Thái Bát Muội đã nhen nhóm sẵn ý tưởng chăn nuôi số lượng lớn nhưng không dám đề xuất. Bởi các quy định khắt khe của trước đây vẫn ám ảnh người dân cho tới tận bây giờ, kể cả hiện tại không khí đã thả lỏng hơn thì mọi người vẫn còn có chút e dè, sợ hãi. Tuy nhiên, hôm nay thím đã khẳng định một câu thực trạng trước kia chắc chắn sẽ không tái diễn. Như vậy thì còn điều gì phải lo lắng nữa chứ.

Thấy vợ quả quyết, Chu Đông bắt đầu xuôi xuôi, anh gật đầu nói: “Ừ, thế để ăn Tết xong, anh sẽ đi gặp bí thư chi bộ nhận thầu miếng đất sau nhà mình.”

Thái Bát Muội mỉm cười cổ vũ chồng: “Dạ vâng.”

Chỉ còn bốn tháng nữa là cô sinh rồi, sinh xong là có thể bắt tay vào việc ngay. Nuôi sống cả gia đình rất vất vả và nặng nhọc, cô không nỡ để trách nhiệm đó đè nặng lên một mình chồng, giúp được việc gì cô luôn sẵn sàng ké vai gánh vác cùng anh.

Lâm Thanh Hoà đi bộ lững thững dọc con đường làng. Về tới nhà, cô liền kể cho bà Chu nghe chuyện hai anh em Chu Đông, Chu Tây.

Bà Chu nói: “Hai đưa này kể ra cũng có phúc, tuy lúc nhỏ hơi cơ cực, nhưng là khổ trước sướng sau, giờ thì gia đình đứa nào đứa nấy đều viên mãn.”

Chu Đông cưới được Thái Bát Muội, cũng xem như có nhà mẹ vợ chống lưng, còn ai dám khinh thường nó độc môn độc hộ nữa? Hiện giờ gia đình nhỏ của vợ chồng nó đã có hai con, một trai, một gái, sắp sửa chào đón đứa thứ ba, cuộc sống quá là rạng rỡ đi ấy chứ.

Con bé Chu Tây cũng là đứa có phúc có phần, gả được vào nơi tử tế. Gia đình nhà chồng tuy ở tận cuối thôn nhưng cũng thuộc diện nề nếp, gia phong. Thằng chồng rất chăm chỉ làm ăn, đi theo người ta làm xây dựng, thu nhập hàng tháng xấp xỉ lương công nhân trong thành. Không những thế còn biết thương vợ, dù trong nhà nhận thầu rất nhiều ruộng thì nó vẫn cương quyết không cho vợ xuống đất làm việc, chỉ cần ở nhà lo cơm nước. Không biết mai sau ra sao, nhưng trước mắt nhìn nụ cười của con bé rất hạnh phúc.

Tuổi thơ bất hạnh đã không thể thay đổi, nhưng chỉ cần trưởng thành tìm được bến đỗ hạnh phúc là đủ, nên người xưa có câu “Gian nan vất vả hết rồi, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”.

Hai mẹ con nói chuyện một lát thì Chu Thanh Bách đi chơi về, Lâm Thanh Hoà liền đứng lên dọn cơm.

Bữa tối nay ăn đơn giản chỉ có bánh bao và một món canh.

Ăn uống xong, Lâm Thanh Hoà vào phòng tiếp tục đọc sách, Chu Thanh Bách đi ra hậu viện chẻ củi, ông bà Chu đi sang hàng xóm chúc Tết.

Chỉ chốc lát, Chu Thanh Bách đã xử lý xong đống củi cao ngất ngưởng, sau khi xếp gọn gàng vào trong kho, anh rửa tay sạch sẽ rồi quay về phòng.

Lâm Thanh Hoà chống tay lên cằm, lơ đãng than: “Thiếu tiếng cười tiếng nói của mấy thằng giặc, nhà cửa vắng vẻ quá.”

Chu Thanh Bách tưởng vợ buồn chán, anh tiến tới dịu dàng vuốt tóc cô an ủi: “Ngày mai là Hiểu Mai sẽ về rồi.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Người đời sau có một cụm từ “tổ rỗng”. Thanh Bách, chúng ta về sau không thể trở thành những người già cô đơn được."

(*) Tổ rỗng: chỉ những người lớn tuổi sống cô độc, con cái trưởng thành đều đi ra ngoài sinh sống.

Chu Thanh Bách gật đầu: “Nhất định.”

Bây giờ tập trung kiếm tiền, sau này rủng rỉnh đưa vợ dạo chơi khắp thiên hạ, nhất định không để cô ấy trải qua tháng ngày già cả buồn bã. Chu Thanh Bách chưa từng lo lắng mai này về già mình sẽ sống ra sao, vì đối với anh mà nói ở đâu cũng được, ăn gì cũng xong, chỉ cần có vợ ở bên là anh hạnh phúc rồi. Tuy nhiên, anh không để ý không có nghĩa cô cũng vậy, anh sẽ cố gắng làm mọi cách đáp ứng hết thảy nhu cầu của bà xã.

Lâm Thanh Hoà gập sách lại, dựa vào lòng chồng nói chuyện phiếm. Hôm nay là mồng 1 Tết, theo lẽ thường cô sẽ sang Chu gia ngồi chơi, nhưng qua đó lại phải giáp mặt bà chị dâu hai, mới nghĩ tới thôi đã mất hứng rồi, đầu năm cô không muốn mất vui thế nên ở nhà chơi với anh chồng sướng hơn.

“Í, thiếu chút nữa em quên mất.” Bỗng nhiên Lâm Thanh Hoà ngẩng phắt dậy, lật tay lấy cái đài radio từ trong không gian riêng ra. Cái này là chuẩn bị cho ông bà Chu mà mấy hôm mới về lu bu quá, giờ cô mới nhớ ra.

“Cái này…phải nói sao bây giờ hả anh?”

Chu Thanh Bách đáp: “Em cứ nói để trong túi quên lấy ra là được rồi.”

Lâm Thanh Hoà gật gù, ừ, nói như anh chắc sẽ ổn. Sau đó, hai vợ chồng chụm đầu chỉnh radio, dò tìm tần số nghe phát thanh.

Hơn 8 giờ tối, ông bà Chu mới đi chơi về. Vừa vào nhà liền nhìn thấy cái đài radio nằm chễm chệ trên bàn nước ngoài phòng khách, hai cặp mắt già nua thoáng chốc rực sáng.

Bình Luận (0)
Comment