Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 312: Quyết định
Sáng hôm sau, Chu Thanh Bách tỉnh dậy, cô gái nhỏ trong vòng tay anh vẫn còn đang say ngủ. Khụ…cũng tại tối qua anh hơi tham ăn nên làm vợ mệt…Anh rón rén xuống giường, tránh để cô thức giấc.
Bên ngoài, bà Chu đã sốt ruột chờ sẵn từ lâu. Vừa thấy con trai đi ra, bà liền gấp gáp hỏi ngay: “Thanh Bách, cái đài phát thanh bán dẫn này là của nhà ai thế?”
Chu Thanh Bách mặt không đổi sắc thản nhiên nói: “À, vợ con mua cho cha mẹ đấy, nhưng để trong túi quên không lấy ra, tối hôm qua mới nhớ tới.”
Bà Chu nghe thấy vậy thì cao hứng lắm, nhưng ngoài miệng vẫn nói một câu khách sáo: “Trời ơi…cần gì phải tốn tiền cho cha mẹ thế này….”
Ông Chu chắp tay sau lưng, nói: “Cuộc sống trên đó mới tạo lập, đừng lãng phí tiền của.”
Ông cũng giống như bà vợ, rất thích chiếc đài này nhưng dù có thích đến mấy thì ông vẫn cho rằng để dành tiền lo cho cuộc sống sẽ hữu ích hơn.
Những thứ xa hoa như vậy, không cần thiết phải tiêu tốn vào.
Chu Thanh Bách nói: “Không sao đâu, không tốn bao nhiêu. Nhà con đã mua rồi thì cha mẹ cứ dùng đi.”
Nói xong, anh đi vào bếp bưng cơm sáng ra.
Bà Chu liền ngăn lại: “Vợ con còn chưa dậy.”
Chu Thanh Bách thuận miệng đáp: “Cứ ủ trong nồi cho cô ấy là được, lát cô ấy dậy ăn sau.”
Tối qua hai vợ chồng anh làm lễ mừng năm mới, cho nên hơi phóng túng hơn ngày thường một chút. Hình như tận 11, 12 giờ đêm anh mới khoan hồng thả cho vợ đi ngủ, thế nên chắc phải một lúc nữa cô mới dậy được.
Bà Chu hiểu nhầm, vội hỏi han quan tâm: “Có phải thân thể có chỗ nào không khoẻ không?”
Chu Thanh Bách bật chế độ nói dối không chớp mắt: “Không có việc gì đâu mẹ, cô ấy phải đọc tài liệu, soạn giáo án nhiều nên hơi mệt mỏi một chút thôi.”
Bà Chu tin sái cổ: “Đợi mai này cha mẹ lên đó, mẹ phải ra chợ mua óc heo về hầm đương quy cho mấy mẹ con nó ăn để bổ não.”
Chu Thanh Bách gật đầu đồng tình rồi mời cha mẹ ngồi xuống ăn cơm sáng.
Ăn sáng xong, anh không đi ra ngoài chúc Tết mà quay về phòng lấy báo chí ra xem.
Lâm Thanh Hoà ngủ đến khi no mắt mới tỉnh, vừa hé mi liền phát hiện anh chồng đang ngồi bên giường đọc báo, cô ngáp một cái rồi cất giọng lười biếng hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Chu Thanh Bách ngước lên, mỉm cười yêu chiều đáp: “8 rưỡi rồi, đói bụng chưa, dậy ăn cơm nhé?”
Lâm Thanh Hoà mè nheo: “Em còn muốn ngủ thêm.”
Nhớ hồi còn sống ở hiện đại, được ngày nghỉ là cô nướng một phát tới tận 12 giờ trưa luôn. Hình như từ khi xuyên tới đây, cái thói quen xấu ấy cũng tự động biến mất thì phải.
Chu Thanh Bách lắc đầu phì cười: “Ừ, ngủ đi, khi nào Hiểu Mai tới anh sẽ gọi em.”
Lâm Thanh Hoà không ngủ thêm, lăn qua lộn lại mấy vòng, vươn vai giãn gân cốt rồi lục tục bò dậy, rửa mặt đánh răng, ăn sáng.
Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm về rất sớm. Mới hơn 10 giờ sáng, Lâm Thanh Hoà đã nghe thấy tiếng nhí nhéo ngoài cổng.
Lần này về, Chu Hiểu Mai chỉ ẵm theo đứa con gái nhỏ nhất, còn ba đứa lớn thì tống sang bên ông cậu bà mợ nhờ trông giúp, buổi tối về sẽ qua đón.
Đặt con vào tay bà Chu, Chu Hiểu mai nói: “Mẹ, cháu gái mẹ này, mẹ bế nó ra ngoài chơi đi. Còn đây là ba gói kẹo con mua cho tụi trẻ con, mẹ đưa cho ba chị dâu giúp con nhá, mỗi nhà một gói.”
Bà Chu cằn nhằn: “Về là được rồi, mua bán chi cho tốn kém.”
“Aiz, mua thì cũng đã mua rồi, mẹ cứ cằn nhằn hoài.” Chu Hiểu Mai xua tay rồi ngó nghiêng hỏi: “Ủa, cha con đâu rồi hả mẹ.”
“Xách cái đài đi khoe rồi, còn lâu mới về.” Bà Chu vừa tức vừa buồn cười nói.
Gớm cái lão già, thích muốn chết còn bày đặt nói tốn tiền. Vừa ăn xong bữa sáng là bắt thằng tư dạy cách sử dụng ngay, hí hoáy bấm bấm vặn vặn quen tay là ôm cái đài đi mất, bà còn chưa kịp nghe tiếng nào đâu đấy.
Chu Hiểu Mai sửng sốt: “Đài ở đâu ra?”
Bà Chu cười không che dấu được niềm sung sướng: “Chị tư cô mua cho.”
À, ra thế, Chu Hiểu Mai cười khúc khích trêu: “Mẹ~, sướng nha~, mẹ là có phúc lắm đấy mới có người con dâu giống như chị tư. Một mình chị ấy ăn đứt khối người.”
Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Mồm mép quá đi.”
“Thôi hai chị em tiếp tục nói chuyện đi, mẹ bế nhóc con này đi chơi một chút.” Bà Chu cũng cười, ôm cháu ngoại đứng dậy, không quên cầm mấy gọi kẹo sữa về Chu gia phát cho ba nhà kia.
Lâm Thanh Hoà hỏi cô em chồng: “Tết nhất sao không đưa mấy đứa Thành Thành về quê chơi cho vui?”
Chu Hiểu Mai thở dài nói: “Em lười đạp xe lắm. Để chúng nó sang bên ông cậu chơi cũng vui rồi.”
Bây giờ số lượng thành viên tăng, kích cỡ tụi nhỏ cũng tăng, muốn đi đâu cả nhà là phải rồng rắn cả hai cái xe đạp mới đủ.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười, cô quay sang nói với Tô Đại Lâm: “Công tác của dượng vẫn ổn định chứ?”
Tô Đại Lâm chán nản nói: “Không…không…ổn định lắm.”
Anh chỉ bị nói lắp một chút, chứ tư duy không hề thua kém ai. Từ đầu nắm ngoái trở đi, tình hình nhà máy bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc. Theo anh đánh giá không chừng thời gian tới sẽ phải đóng cửa.
Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu đã không mấy ổn định thì dượng nên sớm suy tính đường lui. Đã cân nhắc tới chuyện lên Bắc Kinh lập nghiệp chưa?”
Tô Đại Lâm nghiêm túc hỏi Chu Thanh Bách: “Anh tư…tư, cửa hàng…hàng thế nào?”
Chu Thanh Bách nói: “Không tệ, nếu bên này bất ổn thì có thể lên đó phát triển.”
Lâm Thanh Hoà: “Khi nào muốn đi thì nói trước một tiếng, anh chị sẽ tìm giúp mặt tiền cửa hàng và nhà ở. À, nhà ở chắc tạm thời chưa cần thiết, cô với dượng lên đó cứ ở chung với cha mẹ là được. Anh chị đã thuê cho cha mẹ một căn nhà, rộng rãi lắm, thêm cả nhà cô nữa cũng vẫn ở thoải mái.”
Tô Đại Lâm ngượng ngùng: “Này…này….sao có thể không biết xấu hổ như…như vậy được.”
Lâm Thanh Hoà: “Tụi em ở hay không thì tiền thuê vẫn vậy thế nên đừng ngại. Ăn Tết xong quay lại Bắc Kinh, chị với Thanh Bách sẽ nhìn xem phụ cận xung quanh đó có mặt bằng nào đẹp không, nếu ở gần nhà thì việc đi lại bán quán sẽ thuận tiện hơn.”
Căn nhà hiện tại vợ chồng cô đang ở cách tiệm sủi cảo hơn 40 phút đi bộ, cách căn nhà của ông bà Chu cũng khá xa, đi lại tương đối bất tiện. Thế nên Lâm Thanh Hoà cảm thấy để gia đình cô út lên đó ở cùng, tiện thể chăm nom hai ông bà là tốt nhất. Cửa hàng thì không thể cho mượn vì cô đã có sẵn kế hoạch kinh doanh nhưng nhà ở thì vô tư. Trước mắt vợ chồng cô út cứ dọn vào đó ở, rồi sau này làm ăn khấm khá, mua được nhà thì dọn ra cũng được.
Chu Hiểu Mai lên tiếng: “Chị tư, khi nào hai anh chị đón cha mẹ lên Bắc Kinh?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Nghỉ hè năm nay.”
Chu Hiểu Mai ngỡ ngàng: “Nhanh vậy à?”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mọi việc trên đó đã được sắp xếp ổn thoả, công việc của chị cũng thế mà cửa hàng của anh tư cô cũng vậy, thu nhập hàng tháng dần đi vào ổn định thế nên đón ông bà đi là được rồi.”
Chu Hiểu Mai nhấp môi rồi nói: “Chị tư, em với Đại Lâm đã thương lượng xong rồi, chúng em định năm nay dọn lên đó, có được không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Đương nhiên là được. Vấn đề trường lớp của bọn nhỏ thì không phải lo, chuyện này chị có thể giúp. Còn vấn đề kinh doanh thì cô với dượng phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Tuy rằng chị đã ăn thử và rất tin tưởng vào tay nghề của dượng út, nhưng khẩu vị cụ thể của người dân trên Bắc Kinh thế nào, thì hai vợ chồng phải tự mình đi ăn thử rồi gia giảm thêm.”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Chờ cha mẹ…mẹ…đi, chúng em…em cũng đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, được, hè này anh chị về đón cha mẹ, có gì sẽ phụ giúp cô dượng chuyển nhà luôn.”