Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 313: Hứa Thắng Mỹ
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “vậy lần này lên chị sẽ giúp tìm cửa hàng. Nếu thấy chỗ nào thích hợp chị sẽ ký hợp đồng thuê và giao trước vài tháng tiền nhà. Tuy nhiên chị vẫn khuyên nếu được thì trực tiếp mua là tốt nhất.”
Chu Hiểu Mai khe khẽ hỏi: “Chị tư, cửa hàng của nhà chị là thuê hay…mua thế?”
Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Chuyện này chị chỉ nói với riêng hai đứa thôi nhé, chớ nói ra ngoài đấy, căn tiệm đó là chị với anh cô đập nồi bán sắt mua về.”
Chu Hiểu Mai hốt hoảng: “Thật á? Anh chị mua thật hả?”
So với vợ, Tô Đại Lâm bình tĩnh hơn nhiều. Chuyện này không có gì quá bất ngờ, nhà anh chị ấy đã chuyển hết hộ khẩu lên Bắc Kinh, nghĩa là sẽ sinh sống lâu dài, cửa hàng kinh doanh thuận lợi, mua đứt là chuyện hiển nhiên.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ.”
Chu Hiểu Mai ấp úng: “Bao tiền…nhiều lắm không chị?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Hơn 3000.”
“Đắt vậy a?” Chu Hiểu Mai không kìm được, thanh âm cuối câu cao vút.
Trời đất quỷ thần ơi, mấy năm nay hai vợ chồng cô chắt bóp dè xẻng được hơn 3000 đồng, cứ tưởng rằng đã có trong tay một khoản khổng lồ, ai ngờ giá nhà trên Bắc Kinh cao tới nhường vậy. Thế có nghĩa là mua xong căn tiệm thì hai vợ chồng cô trắng tay luôn à?!
Lâm Thanh Hoà nói: “Căn tiệm đó của anh chị là dạng hai lầu, lầu dưới bán hàng, lầu trên có thể ở nên mới đắt vậy. Còn nhà cô mở tiệm bánh bao thì chỉ cần căn nhỏ thôi. Thật ra tiệm bánh bao đâu cần lớn, người ta mua mang đi là chính, chị nghĩ chắc tầm hai ngàn đổ lại là mua được rồi.”
Chu Hiểu Mai lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi thôi, chúng em thuê thôi.”
Lâm Thanh Hoà không khuyên nhiều, đợi tới lúc cầm được những đồng tiền lời, chả cần ai khuyên cũng tự mình muốn mua ngay.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà mới nhắc tới chuyện cậu ba Lâm: “À, đúng rồi, thằng ba nhà chị muốn vào thành mở một cửa tiệm buôn bán, hai người có chỗ nào giới thiệu giúp không?”
Mua đất cát, hỏi thổ địa là chính xác nhất rồi.
Chu Hiểu Mai kinh ngạc: “Cậu út nhà chị muốn vào thành mở cửa hàng?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, tính toán năm nay khai trương đây. Nếu hai đứa không định chuyển lên Bắc Kinh thì chị cũng bảo hai vợ chồng mở cái cửa hàng kinh doanh.”
Chu Hiểu Mai tò mò: “Cậu ấy muốn bán cái gì cơ?”
Lâm Thanh Hoà: “Sản vật nông thôn.”
Tô Đại Lâm: “Để em về….hỏi hỏi….mợ em xem sao.”
Về phương diện này anh không biết nhiều nhưng bà mợ anh lại khác, tin tức gì bà cũng nắm trong lòng bàn tay lại còn rất nhanh nhạy nữa.
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “vậy làm phiền dượng nhé.”
Chu Hiểu Mai lại hỏi: “Chị tư, thời buổi này buôn bán được lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị cũng không biết phải nói sao cho cô hiểu. Tóm lại là trong vòng mấy năm nữa, buôn bán sẽ trở thành xu thế.”
Thập niên 80 là thời kỳ cực thịnh của hình thức bày sạp vỉa hè. Từ giữa thập niên 80 xuyên suốt tới thập niên 90, mô hình kinh doanh hộ cá thể nở rộ. Bây giờ đang ở thời kỳ đầu, mình mở một cái cửa hàng. Đợi đến lúc cao trào, mọi người ùn ùn chen chân vào thì mình đã có chỗ đứng vững chắc và kinh nghiệm dày dặn, lo gì không phát triển được?!
Mọi người ngồi nói chuyện tới tầm hơn 11 giờ, vợ chồng chị Chu Hiểu Quyên và vợ chồng chị Chu Hiểu Cúc sang chơi.
Theo sau là một thiếu nữ khá xinh xắn. Con bé tên Hứa Thắng Mỹ, năm nay 17 tuổi là con gái thứ ba của chị Hiểu Quyên.
Mặt mũi không tới nỗi nào nhưng nhút nhát quá, lúc nào cũng cúi gằm mặt, mắt láo liên quan sát tứ phía, khi ai hỏi tới thì không dám nhìn thẳng, trả lời lí nha lí nhí, thái độ né tránh sợ sệt.
Đúng là gặp mặt lần đầu nhưng có phải người xa lạ gì đâu, đây là nhà cậu mợ ruột mà, huống chi nó đã lớn tướng như vậy rồi, nào phải trẻ con lên ba mà cứ bám rịt lấy mẹ, sợ hãi tất cả mọi thứ như thế?
Cơ mà chẳng phải con gái mình cho nên Lâm Thanh Hoà không quan tâm lắm, cô vẫn tiếp đãi như bình thường. Đưa nó hai viên kẹo, cô cười nói:
“Thắng Mỹ đúng không, nào, ăn kẹo đi.”
Hứa Thắng Mỹ thẹn thùng, lí nhí trả lời trong họng: “Cám ơn mợ út.”
Chu Hiểu Quyên mở lời: “Thanh Hoà à, chị nghe nói tiệm sủi cảo của Thanh Bách làm ăn rất khá. Con bé này nhà chị cũng là đứa nhanh nhẹn, ở nhà khá nhàn rỗi, không có việc gì làm, mợ xem đưa cháu nó lên Bắc Kinh phụ việc được không? Không cần trả tiền lương, cho nó đi theo hỗ trợ việc vặt là được rồi.”
Lâm Thanh Hoà thoáng nhìn qua đánh giá Hứa Thắng Mỹ một lượt. Hứa Thắng Mỹ đứng cạnh mẹ ngượng nghịu đỏ bừng hai má, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Đúng là cửa hàng quần áo của cô đang thiếu một người. Bán quần áo không giống bán đồ ăn, ít nhất phải có hai người đứng trông hàng mới được. Mới đầu cô chọn Nhị Ni rồi sau đó lên Bắc Kinh sẽ tuyển thêm một người nữa, nhưng Hứa Thắng Mỹ là con cháu trong nhà, có thể cất nhắc.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thắng Mỹ có vẻ rụt rè quá nhỉ, như này thì làm sao tiếp được khách hàng.”
Chu Hiểu Quyên cười: “Ai da, cứ cho nó đi ra sau rửa chén, quét dọn giống Nhị Ni là được rồi.”
Năm nay về nhà ngoại chúc tết, Chu Hiểu Quyên cố tình dắt theo con là vì có mục đích.
Tuy nhiên tính toán của Chu Hiểu Quyên đã bị chị cả Chu nhìn thấu, sợ nảy sinh thêm rắc rối nên chị trực tiếp bộc bạch việc Nhi Ni lên Bắc Kinh chỉ đơn giản là rửa chén, quét dọn cho tiệm sủi cảo.
Về cửa hàng quần áo, Lâm Thanh Hoà chưa từng nói ra, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ đi Bắc Kinh là vào làm trong tiệm sủi cảo. Nhưng thôi, cũng chẳng cần nói ra làm gì, lên tới nơi tự khắc chúng nó sẽ biết.
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Thắng Mỹ biết chữ không?”
Hứa Thắng Mỹ lại đỏ mặt cúi đầu, bẽn lẽn đáp: “Không…không biết.”
Không trách được, nó không có mẹ giống như chị cả Chu và chị ba Chu, nguyện ý cho con gái tới trường học chữ. Đương nhiên cuộc cách mạng này đều nhờ công tẩy não của Lâm Thanh Hoà. Cả cậu mợ Lâm cũng cho mấy đứa con gái tới trường, không dám chắc là có thể học được tới đâu nhưng ít nhiều vẫn biết được con chữ.
Lâm Thanh Hoà thẳng thắn nói: “Nếu thế thì tiền lương của cháu sẽ ít hơn Nhị Ni, mợ nói trước để tới lúc đó cháu khỏi phải trách móc. Nhị Ni biết chữ nên phải phụ trách cả việc ghi sổ, kiểm kê này nọ, công việc nhiều hơn cháu rất nhiều.”
Chu Hiểu Quyên vội vàng nói: “Làm gì có chuyện đó. Mợ chịu mang nó đi đã là tốt lắm rồi, không cần trả tiền cũng được.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ai lại làm thế, em sẽ trả lương cho Thắng Mỹ. Thế nhưng Thắng Mỹ phải mạnh dạn lên, con gái lớn xinh đẹp như vậy phải phóng khoáng lên một xíu mới tốt.”
Hứa Thắng Mỹ mím chặt môi, hơi hơi nâng mặt lên ấp úng nói: “Mợ út, cháu…cháu sẽ cố gắng làm tốt.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu: “Ừ, tới lúc đó có gì không hiểu, cứ trực tiếp hỏi mợ là được rồi.”
Lúc này, Chu Hiểu Cúc mới ngượng ngập đặt vấn đề: “Thanh Hoà à, chỗ em có cần con trai không?”
Nghe vậy, Lâm Thanh Hoà liền cười hỏi: “Chị muốn giới thiệu đứa nào?”
Chung quy lại cũng đều là con cháu nhà mình, gái cũng được mà trai cũng tốt, chỉ cần ngoan ngoãn, vâng lời, cô sẵn sàng đưa ra ngoài học hỏi. Nếu chúng nó biết phấn đấu, không bị cám dỗ mà nhúng chàm thì tương lai tuyệt đối không kém cỏi.
Vốn mang tâm lý hỏi thử, không ngờ mợ tư lại sảng khoái đáp ứng, Chu Hiểu Cúc mừng rỡ gấp gáp nói: “Mợ cảm thấy Hổ Tử nhà chị thế nào?”
Thật ra trước khi sang đây, chị không hề có ý định này, vì chị không biết tiệm thiếu người, với lại chị cảm thấy đàn ông con trai tay chân vụng về có lẽ không giúp được việc gì nên hôm nay mới không dắt nó sang. Cơ mà ngồi đây nãy giờ, nghe mọi người nói chuyện, Chu Hiểu Quyên lại giới thiệu được con gái cho nên Chu Hiểu Cúc liền động tâm.
Hổ Tử chính là con trai thứ ba trong nhà, năm nay cũng 17 tuổi, đẻ cùng một năm nhưng thua Hứa Thắng Mỹ một tháng.