Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314: Nhắc Lại Chuyện Cũ

Chương 314: Nhắc lại chuyện cũ Chương 314: Nhắc lại chuyện cũ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 314: Nhắc lại chuyện cũ

Chu Hiểu Cúc: “Thằng này nó còn cao hơn cả thẳng anh nó, sức vóc vạm vỡ. Mấy việc đòi hỏi sự khéo léo thì nó không làm được nhưng bưng bê, khuân vác này nọ thím cứ giao hết cho nó.”

Lâm Thanh Hoà cũng có ấn tượng với Hổ Tử. Cách đây bốn năm, khi ấy nó chừng 13 tuổi, xách một sọt cá đầy ắp lại đây nói tặng cậu mợ, còn khoe là chính tay mình bắt được.

Lâm Thanh Hoà quả thực không ngại dẫn theo nhiều người, trên đó chỗ ở thoải mái, rộng rãi, không lo thiếu chỗ ngủ, lượng cơm sẽ tăng nhưng cô nuôi nổi, chỉ là phải suy nghĩ sắp xếp nhân lực thế nào cho hợp lý. Có lẽ để Chu Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ trông cửa hàng, còn cho Hổ Tử bày sạp vỉa hè đi, như vậy sẽ không lãng phí sức lao động.

Lâm Thanh Hoà không trực tiếp trả lời ngay mà chỉ nói: “Hai hôm tới nếu nó rảnh chị bảo nó sang em chơi, em cho nó mấy viên kẹo.”

Chu Hiểu Cúc mừng lắm, chị gật đầu lia lịa: “Được được, ngày mai chỉ bảo nó lại đây ngay.”

Năm nay bọn nhỏ không về, nhà cửa cũng vắng vẻ thế nên Lâm Thanh Hoà giữ mọi người ở lại ăn cơm trưa.

Cơm nước xong xuôi, Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc dẫn chồng con quay lại Chu gia.

Mọi người đi hết rồi, Chu Hiểu Mai mới nói ra băn khoăn trong lòng: “Chị tư, tiệm sủi cảo cần nhiều nhân lực tới vậy à?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phải làm cho tiệm sủi cảo. Năm nay chị tính tìm một vài xưởng may mặc đặt may các loại trang phục rồi tự mở cửa hàng bán ra thị trường.”

Chu Hiểu Mai hốt hoảng, hai con ngươi dường như muốn nhảy xổ ra ngoài: “Chị tư, chị còn muốn mở cửa hàng quần áo nữa á?”

Má ơi, bà chị tư này trâu bò quá đi!

Lâm Thanh Hoà: “Anh tư cô càng lúc càng mạnh, chị không thể thụt lùi được, lỡ đâu trên thủ đô có cô bạch phú mỹ nào tới cướp mất anh ấy thì chị chết đói à? Dù sao cũng phải tự mình kiếm kế sinh nhai mới được.”

Gương mặt Chu Thanh Bách thoắt cái đen xì, cô gái nhỏ này đúng là cái gì cũng dám nói ra được.

Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm thì không kiêng dè, phá lên cười ngặt nghẽo.

Bà Chu lại cứ tưởng thật, sợ tái mặt, túm lấy con trai hỏi dồn: “Thanh Bách, con nói cho mẹ nghe, con dám làm gì có lỗi với vợ con hả?”

Chu Thanh Bách vô cùng bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ, con không có.”

Lâm Thanh Hoà nói với bà Chu: “Ừ anh không có, chỉ là bị người khác nhớ thương mà thôi. Mẹ à, mẹ lên đấy phải căng mắt ra coi chừng, thiếu chút nữa là mẹ mất đứa con dâu với ba thằng cháu nội rồi.”

Bà Chu bị doạ tới choáng váng, bấu chặt con trai không buông: “Sao, thế là sao, đã có chuyện gì hả? Ôi giời ơi…”

“Vợ à…” Chu Thanh Bách dở khóc dở cười nhìn về phía vợ cầu cứu.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Người đàn bà tên Trương Mỹ Hà đấy thôi. Đừng nói với em là anh quên rồi nha. Canh me lúc em và các con không có ở đó, chạy tới tiệm tìm anh thổ lộ, nếu không phải hôm ấy em đổi tiết với đồng nghiệp, đúng lúc đi tới tiệm, đúng lúc nghe được những lời đó thì không biết bây giờ thế nào, hừ!”

Sở trường của phụ nữ là moi chuyện cũ ra nói, Lâm Thanh Hoà cô cũng không ngoại lệ.

Chu Hiểu Mai cùng Tô Đại Lâm ngừng cười, ngây người quay ra nhìn nhau.

Bà Chu gấp đến độ giơ tay đánh liên tiếp vào người thằng con trai mà bà yêu thương nhất: “Cái thằng ranh này….mày muốn làm tao tức chết đúng không? Ôi giời ơi….Vợ đẹp con khôn đàng hoàng không muốn, lại đi….ôi giời ơi, khổ thân tôi….”

“Ấy ấy mẹ ơi, mẹ bớt giận.” Lâm Thanh Hoà vội vã lao đến nhưng cũng không đỡ kịp. Chu Thanh Bách vẫn bị ăn mấy phát đập.

Khó khăn lắm mới gỡ được tay bà Chu ra, đỡ bà ngồi xuống ghế, rót ly nước cho nhuận khí, Lâm Thanh Hoà nói: “Mẹ ơi, việc đó qua rồi, người đàn bà kia cũng đã gả đi rồi. Hôm nay con chỉ kể lại cho mẹ nghe thôi. Nếu Thanh Bách thực sự dám làm ra chuyện gì có lỗi với con, thì con sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy. Tiện thể hôm nay có mọi người ở đây con cũng nói luôn, giả sử sau này có chuyện ấy xảy ra, con sẽ dẫn cả ba thằng nhóc đi, đổi hết sang họ Lâm của con.”

Bà Chu vội an ủi con dâu: “Mẹ Đại Oa à, con đừng tức giận, mẹ đẻ nó ra mà nên mẹ hiểu rất rõ tính tình thằng Thanh Bách. Nó nhất định không dám làm xằng bậy đâu, bằng không mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Hôm nay con nhận lời chị Hiểu Quyên với chị Hiểu Cúc cho Thắng Mỹ và Hổ Tử lên Bắc Kinh. Không biết chị hai có vì điều này mà khó chịu không nữa.”

Bà Chu nói luôn: “Nó dám khó chịu? Cửa hàng là của các con, cho ai đi, không cho ai đi là do các con quyết định, không một ai được quyền lên tiếng.”

Chu Hiểu Mai chưa biết chuyện này nên rất bất ngờ: “Chị hai muốn để Lục Ni lên Bắc Kinh? Ha, nực cười, chị ấy không biết xấu hổ à? Con gái mình thế nào chả lẽ chị ấy còn không rõ. Lần trước nó tự mình chạy lên thành, vào nhà con ăn hai bữa, vừa ăn ngơi mồm là nó phủi đít đi ngay.”

Cháu lâu lâu lên chơi không giúp rửa chén, quét nhà cũng không nói làm gì, cái chính là thái độ của nó rất hỗn hào, láo toét. Kể từ sau lần đó, nó vẫn mon men mò lên mấy bận nhưng Chu Hiểu Mai đuổi thẳng cổ, cơm cũng không giữ lại ăn. Nó chỉ là phận con phận cháu mà còn phải nhịn nhục cơm bưng nước rót, cô không làm được.

Trước giờ Chu Hiểu Mai đều như vậy, cô không thích nhẫn nhịn, ghét là nói thẳng luôn.

Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Ừ, chị cả với chị ba cũng phản đối dữ lắm.”

Chu Hiểu Mai quay qua nói với mẹ: “Ba chị ấy sống chung một nhà, lời của chị cả và chị ba chắc chắn không sai. Mẹ, việc này tốt nhất là mẹ đừng nhúng tay vào, có biết không? Có được người con dâu tốt như chị tư, nửa đời sau của mẹ coi như được đảm bảo. Mẹ chỉ cần sống vui vẻ là được, đừng có mà tìm thêm việc. Con là con không đồng ý đâu đấy.”

Mẹ mình tính tình ra sao, không lẽ Chu Hiểu Mai còn không biết, nên cô phải cẩn thận dặn đi dặn lại mấy lần.

Thấy bà Chu xấu hổ, Lâm Thanh Hoà bèn đỡ lời: “Chẳng qua là mẹ suy nghĩ cho chị thôi. Mẹ à, sau này lên đó mẹ nuôi hai, ba con gà đi, con rất thích ăn gà mẹ nuôi, hầm ra ngọt nước, thơm thịt hơn gà mua ngoài chợ nhiều.”

Bà Chu gật đầu đồng ý ngay: “Cái đó không thành vấn đề, cứ để mẹ lo.”

Chu Hiểu Mai lại ngớ ra: “Còn có cả chỗ nuôi gà?”

Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Ừ, đủ ở, đủ cả trồng rau, nuôi gà.”

Chu Hiểu Mai: “À đúng rồi mẹ, con với Đại Lâm đã quyết định rồi, hè năm nay nhà con sẽ chuyển lên Bắc Kinh, tới khi ấy chúng ta sẽ sống cùng với nhau.”

Bà Chu cười rạng rỡ: “Thật hả, quyết định rồi sao?”

Chu Hiểu Mai tươi cười gật đầu: “Vâng, quyết định rồi.”

Bà Chu vừa lòng nói: “Tốt, tốt, tốt, nhiều người lên đó có thể chăm sóc, hỗ trợ lẫn nhau.”

Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm ngồi chơi tới tận hơn ba giờ chiều mới đứng dậy chuẩn bị về thành. Bà Chu ra hậu viện bắt một con gà cho con rể cầm đi. Trước sự nhiệt tình của mẹ vợ, Tô Đại Lâm không nỡ từ chối nên treo con gà lên ghi đông, tạm biệt mọi người, đèo vợ và con về nhà.

Buổi tối, sau bữa cơm, chị cả và chị ba Chu sang chơi, thiếu mỗi chị hai Chu, nhưng không cần hỏi cũng biết chị ta giận dỗi vì chuyện gì thế nên mọi người chả ai thèm để ý.

Cửa hàng là nhà cô mở, muốn cho ai tới làm, không cho ai tới làm là quyền của cô, kể cả mẹ chồng có lên tiếng cũng chỉ mang tính chất tham khảo, chứ đừng nói là chị em dâu, tuy nhiên Lâm Thanh Hoà vẫn khách sao hỏi một câu: “Ồ, chị hai không sang à?”

Chị cả Chu bất đắc dĩ nói: “Cả ngày hôm nay thím ấy toàn cười gượng.”

Chị ba Chu không khách khí “xì” một tiếng: “Ai thèm quản chị ta. Cửa hàng là của chú thím tư, chọn ai phụ việc là quyền của chú thím ấy, không lẽ còn phải nhìn mặt bà chị dâu.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Đều là người một nhà, chẳng lẽ em lại không mong nhà mình cùng tốt lên? Hơn nữa về sau thiên hạ sẽ là của đám trẻ, mấy anh em nó có tốt thì mới có thể tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay em nghe Hiểu Mai về kể, con bé Lục Ni thường xuyên lên thành chơi, vào nhà cô út ăn cơm nhưng chả làm gì. Ăn xong buông chén đũa là bỏ của chạy lấy người.”

Không phải mấy người lớn túm lại nói xấu đứa trẻ con, nhưng mà tính tình cái con bé Chu Lục Ni này quá kỳ cục. Chị hai Chu lại còn không biết xấu hổ cứ tâng bốc nó lên tận mây xanh. Bây giờ còn bày đặt giận dỗi, rất tiếc giận dỗi cũng vô dụng!

Bình Luận (0)
Comment