Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 315: Nhà giá rẻ
Sáng hôm sau, Hổ Tử sang nhà Lâm Thanh Hoà. Đúng như chị Hiểu Cúc giới thiệu, với tầm vóc 1m75 thì thằng bé này thuộc diện cao lớn so với đám thanh niên trong thôn, nhưng so với ba thằng nhóc nhà Lâm Thanh Hoà thì chưa thấm vào đâu.
Tuy nhiên năm nay nó mới 17 tuổi, vẫn dư dả thời gian phát triển chiều cao.
Lâm Thanh Hoà cười: “Hổ Tử đấy à, ăn cơm chưa cháu?”
Hổ Tử hơi xấu hổ, gãi gãi đầu, cười nói: “Dạ, cháu ăn rồi, mợ út cứ kệ cháu.”
Lâm Thanh Hoà: “Hôm qua mẹ cháu sang đây nói muốn cho cháu đi lên Bắc Kinh với cậu mợ út, nhưng đấy là ý kiến của mẹ cháu, mợ muốn nghe ý kiến của bản thân cháu.”
Hổ Tử thật thà nghĩ sao nói vậy: “Mợ út, cháu cũng muốn đi. Tuy cháu chỉ đọc sách có mấy năm, văn hoá không cao nhưng mợ bảo cháu làm gì chắc chắn cháu sẽ làm cái đó.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười, nhướng mày hỏi: “Nếu mợ bảo cháu đi bày sạp ngoài vỉa hè, cháu có sợ mất mặt không?”
Lúc này đa số mọi người đều ngại trườn mặt ra vỉa hè bày sạp bán hàng vì sợ mất thể diện.
Hổ Tử thẳng lưng nói: “Cái này có gì phải sợ ạ, cháu xách cá vào thành bán suốt, cũng đắt hàng lắm, mỗi tội chẳng có nhiều cá để cháu bắt.”
Thằng nhóc này từ đầu đến chân đen tuyền một màu, nhìn qua là biết suốt ngày chạy nhông nhông ngoài đường rồi.
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Ừ, nếu cháu đã muốn vậy thì đi theo cậu mợ.”
Cô nói ngày giờ xuất phát để Hổ Tử về chuẩn bị tư trang hành lý. Trao đổi xong, cô giữ nó ở lại ăn cơm trưa. Hổ Tử lắc đầu từ chối, xin phép đi về trước.
Nhìn thằng cháu đi khỏi cổng nhà, Chu Thanh Bách nói: “Không tệ.”
Lâm Thanh Hoà cười đồng tình: “Em cũng thấy thế, thằng bé này đúng là không tệ.”
Với tính cách này, chắc chắn tương lai của nó sẽ không thua kém ai nhưng phải có người dẫn dắt đi con đường ngay thẳng, đàng hoàng mới được, bằng không thì cũng khó nói lắm.
Cuối cùng, danh sách đi Bắc Kinh lần này được chốt hạ với ba cái tên Chu Nhị Ni, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử.
Bên kia, chị hai Chu vẫn tiếp tục lắc lư đủ trò, rất tiếc Lâm Thanh Hoà chả thèm quan tâm.
Mồng 7, vợ chồng Chu Thanh Bách hẹn cậu ba Lâm tới nhà rồi cùng nhau vào thành.
Lên tới nơi, ba người rẽ vào Cung tiêu xã trước vì Lâm Thanh Hoà cần phải gặp Thẩm Ngọc kết toán nốt số tiền hàng còn lại rồi sau đó mới tới nhà Tô Đại Lâm
Thấy anh chị tư tới, Chu Hiểu Mai liền nói: “Đại Lâm, anh ở nhà trông con nhé, em đưa mọi người qua bên mợ.”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Ừ, được…được…”
Nói xong Chu Hiểu Mai liền dắt anh chị tư và cậu út sang gặp bà mợ.
Bà mợ tươi cười nói: “Các cháu đến thật đúng lúc.”
Trùng hợp làm sao bạn học cũ của bà đang cần bán nhà gấp. Chả là ông bà ấy đẻ được một cặp song sinh, cả hai thằng con trai đều rất có chí tiến thủ, thi đậu đại học ngay năm đầu tiên nhà nước cho khôi phục, năm nay ra trường chúng sẽ ở lại tỉnh thành an cư lạc nghiệp cho nên có ý định đón cha mẹ lên thành phố dưỡng già.
Căn nhà tại huyện thành này rất được, tuy không có hậu viện rộng mở nhưng diện tích nền tương đối lớn. Chỉ cần cải tạo và sửa sang lại một chút là cả nhà cậu ba Lâm có thể thoải mái vừa ở vừa bán hàng.
Bà mợ nói: “Nhưng mà giá thì không rẻ cho lắm, vợ chồng ông ấy đòi tận 700 đồng, tuy nhiên mợ cảm thấy vẫn có thể trả xuống một chút.”
700 đồng? Con số vừa được đề ra, biểu cảm của những người nghe lập tức chia làm hai thái cực.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách liếc nhau, không nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý, nhà ở đây rẻ hơn Bắc Kinh nhiều quá.
Cậu ba Lâm thì mím chặt môi, đắt quá, trời ơi, đắt tới líu lưỡi, có vét sạch nhà cửa thì cũng chưa được non nửa số tiền này.
Nói chuyện dăm ba câu, bà liền dẫn đoàn người tới nhà bạn học. Hôm nay, hai thằng con trai của ông bà ấy cũng có nhà vì chúng đang trong kỳ nghỉ tết.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chủ động xem xét, đánh giá từng chi tiết. Cả căn hộ chỉ có một gian, cơ mà diện tích lại lớn bằng hai gian bình thường, còn phần mặt tiền đúng là không được rộng rãi cho lắm thế nhưng bày hàng buôn bán thì vô tư. Nói chung là hai vợ chồng đều cảm thấy điều kiện ở đây tương đối khá.
Người con trai lớn của chủ nhà lên tiếng: “Vì nhà chúng tôi bán gấp nên mới ra cái giá 700 đồng, chứ bình thường thì ít cũng phải thêm 50 đồng nữa.”
Lâm Thanh Hoà không nói gì vì đích xác căn nhà này không tồi, vị trí cũng tương đối đẹp, đoạn đường trước nhà khá đông đúc, rất hợp để làm ăn.
Cô hỏi em trai: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Cậu ba Lâm chặc lưỡi: “Đắt quá.”
Người con thứ hai của chủ nhà nói chen vào: “Không đắt đâu. Hồi cha mẹ tôi xây căn nhà này cũng bỏ vào không ít tiền. Với lại thế cục đang ngày một thay đổi, chưa biết chừng một vài năm nữa lại tăng giá ấy chứ.”
Người con cả cũng nói: “Nếu mọi người muốn thì hôm nay chúng ta ngồi xuống thoả thuận giao dịch luôn, còn nếu như vẫn chần chừ thì chúng tôi không dám hứa chắc ngày mai quay lại có còn nhà không đâu.”
Lâm Thanh Hoà thoáng liếc qua cậu em một cái rồi nói với con trai chủ nhà: “Hai người xem thế nào bớt một chút cho đôi bên cùng vui vẻ. Nếu được thì hôm nay tôi chồng tiền luôn, thế nào?”
Hai anh em đánh mắt nhìn nhau rồi đồng thuận giảm 20 đồng, chỉ 20 đồng, không thể giảm hơn được nữa.
Cuối cùng căn hộ có mặt tiền được chốt giá 680 đồng. Ngày lễ nhưng cục quản lý bất động sản vẫn có nhân viên trực ban, bên bán và bên mua cùng nhau lên làm giấy tờ chuyển đổi chủ hộ. Giấy tờ hoàn tất, tiền bạc giao đủ, rất mau, chủ sợ hữu đã đổi tên thành cậu ba Lâm.
Chủ nhà cũ xin ở lại nốt hôm nay, ngày mai hai anh em họ sẽ bàn giao nhà và đưa cha mẹ lên tỉnh thành. Cậu ba gật đầu đồng ý, hẹn ngày mai lên nhận nhà.
Ra về, Lâm Thanh Hoà nói với em trai: “Mai cậu tự đi nhé, chị không đi cùng nữa.”
Cậu ba Lâm gật đầu rồi khó xử mở lời: “Chị à, em bảo…ừhm… sợ rằng trong thời gian ngắn em sẽ không thể thu xếp trả tiền ngay cho chị được đâu.”
“Aiz, không cần vội.” Lâm Thanh Hoà không để ý chuyện đó vì đang mải tập trung vào cái khác, cô cảm khái: “Cửa hàng này rẻ thật đấy.”
Cậu ba Lâm gần như méo xẹo mặt: “Chả rẻ tí nào…”
May mà năm ngoái cậu cũng kiếm được kha khá chứ không thì bây giờ đào đâu ra tiền mua nhà?
Lâm Thanh Hoà buồn cười an ủi: “Đừng hoảng, cửa hàng là của mình rồi, giờ cứ việc yên tâm làm ăn, rồi sẽ kiếm lại mau thôi.”
Cậu ba Lâm gật đầu ghi nhớ lời chị dặn.
Hôm sau, đúng giờ hẹn, cậu lên nhận chìa khoá nhà. Việc đầu tiên là đi đổi một ổ khoá mới, sau đó bắt tay vào dọn dẹp, quét tước một lượt từ trong ra ngoài.
Tuy phải bỏ ra một khoản tiền lớn nhưng ngay lúc này, đứng trong cửa hàng của mình, nghĩ về viễn cảnh tương lai tươi đẹp, lòng cậu ba Lâm rộn ràng như nở hoa.
Trời ơi, mọi chuyện cứ như là mơ ấy, cách đây vài ngày quả thực cậu không dám nghĩ người như mình mà cũng có thể sở hữu đất trên huyện thành, lại còn là cả một căn tiệm mới oách chứ.
===
Đến mồng 10, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách kết thúc kỳ nghỉ tết, quay trở về Bắc Kinh, đi theo là Chu Nhị Ni, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử.
Anh chị cả Chu, chị Hiểu Quyên và chị Hiểu Cúc lên tận bến xe huyện thành tiễn, liên tục dặn dò bọn trẻ nhất nhất phải nghe lời chú thím tư.
Chờ ôtô lăn bánh, mấy anh chị mới lục tục ra về, vừa xoay người liền phát hiện con bé Chu Lục Ni đang trốn ở một góc.
Chị cả Chu bất ngờ hỏi: “Lục Ni, sao cháu lại tới đây?”
“Cháu lên đây để nhìn tận mắt xem thím tư có bao nhiêu bất công!” Dứt lời, Chu Lục Ni trực tiếp co giò chạy.
Chị cả Chu nhíu mày nói: “Cái con bé này!”
Anh cả Chu lo lắng hỏi với theo: “Nó định chạy đi đâu thế kia? Không định về nhà à?”
Bảo hai bà chị về trước, vợ chồng chị cả Chu đạp xe khắp huyện thành tìm Lục Ni hơn một giờ đồng hồ mà vẫn không sao tìm thấy người. Hai anh chị liền gấp gáp quay xe, lo lắng về nhà báo tin thì đâu ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy nó ngồi lù lù trong nhà từ bao giờ rồi.
Thấy hai bác về, Chu Lục Ni giở giọng oán trách: “Hai bác đi đâu thế? Dọc đường về cháu chả thấy hai bác đâu. Đừng nói là hai bác không muốn cho cháu ngồi nhờ xe nên cố tình đi đường vòng tránh né nha. Cái xe này nhà cháu cũng có phần đấy, không phải của riêng mình nhà bác đâu.”
Chị cả Chu giận run người. Có ai mà không biết tính tình chị điềm đạm, trước nay chưa từng nóng nảy vậy mà ngay lúc này chị không thể nào kiếm chế được cơn giận.