Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 316: Thiết kế
Ròng rã mấy ngày trời, đổi mấy lượt xe, cuối cùng cũng tới Bắc Kinh. Mấy anh em Chu Khải không biết hôm nay cha mẹ về nên không ra ga đón.
Hai vợ chồng Chu Thanh Bách đưa thẳng các cháu về tiểu khu. Mở cửa bước vào nhà, ngồi xuống ghế, Lâm Thanh Hoà như trút được ngàn gánh nặng: “Tới nơi rồi.”
Lúc này, ba anh em Chu Khải không có ở nhà, chúng đang ở tiệm sủi cảo.
Nhìn thấy cái TV đen sì được đặt ngay ngắn trong phòng khách, Hổ Tử thích thú reo lên: “Wow, mợ út, nhà mợ còn có cả TV nữa hả.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, tối về nếu muốn xem thì mở lên xem.”
Nhị Ni hỏi: “Thím tư ơi, mấy anh em Đại Oa đâu rồi ạ?”
Lâm Thanh Hoà trả lời: “Chắc tụi nó ở ngoài tiệm.”
Cô đi sang Mã gia nhìn một cái, thím Mã cũng không có nhà, vậy chắc chắn bà và bọn trẻ đang ở cửa hàng rồi.
Quay về nhà mình, Lâm Thanh Hoà nói với ba đứa cháu: “Mấy chị em lấy quần áo, đồ dùng cá nhân đi, thím dắt đi tắm.”
Chạm chân xuống đất, việc đầu tiên cô muốn làm là tắm rửa một cái cho thoải mái toàn thân, rồi muốn làm gì thì làm sau.
Chu Thanh Bách cũng đã chuẩn bị xong quần áo, anh dắt Tiểu Hổ vào khu tắm nam, còn Lâm Thanh Hoà dắt hai đứa cháu gái qua khu tắm nữ.
Một lúc sau, tất cả tập trung trước cửa phòng tắm công cộng, nhìn ai cũng sạch sẽ và có tinh thần hơn lúc nãy rất nhiều.
Lâm Thanh Hoà sắp xếp: “Giờ chúng ta ra tiệm ăn cơm đi.”
Hết tết, cửa hàng đã khai trương quay lại buôn bán được mấy hôm. Từ xa, Lâm Thanh Hoà đã nhìn thấy ba thằng con trai cùng ông Vương và bà Mã đang bận rộn tíu tít.
Hai vợ chồng cô vừa bước vào tiệm, bà Mã tinh mắt phát hiện ra đầu tiên, vẫn điệu cười sang sảng quen thuộc, bà cất tiếng: “Ai da, về rồi đấy à?”
Lâm Thanh Hoà đi tới hỏi thăm bà: “Trời lạnh thế này, thím rửa chén có dùng nước ấm không đấy?”
Bà Mã gật đầu lia lịa: “Có có, có nước ấm đây rồi, không lo lạnh.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Cháu có mua mấy hũ kem bảo vệ da, lát nữa thím nhớ lấy một hũ đem về dùng nhé.”
Bà Mã vội nói: “ôi, thím già rồi, cần gì dùng mấy thứ đó.”
“Già hay trẻ thì đều dùng được mà. Hôm nay lạnh quá, vất vả cho thím rồi.” Nói xong, cô quay qua chào ông Vương, sau đó giới thiệu ông với ba đứa cháu: “Đây chính là cha nuôi của chú tư mấy đứa, cũng chính là ông nội nuôi của ba anh em tiểu Khải, các cháu cứ gọi là ông nội Vương như anh em nó là được rồi.”
Ba đứa đồng thanh chào ông nội Vương.
Ông Vương gật đầu nở nụ cười hiền hoà.
Lâm Thanh Hoài giới thiệu tiếp: “Còn bà đây là hàng xóm vui vẻ và nhiệt tình nhất của nhà thím, các cháu có thể gọi là bà Mã.”
Mấy đứa trẻ lễ phép chào hỏi.
Bà Mã cười ừ ừ với đám nhóc rồi hỏi Lâm Thanh Hoà: “Đây là…?”
Lâm Thanh Hoà lần lượt chỉ từng đứa một giới thiệu: “Con bé này là Chu Nhị Ni, con gái anh cả, còn đây là hai đứa cháu ngoại Thanh Bách, đứa này tên Thắng Mỹ, con chị lớn, còn thằng này là Hổ Tử, con chị hai.”
Dừng một chút, Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Cháu đang chuẩn bị mở thêm một cửa hàng bán quần áo, khai trương xong để mấy đứa nó sang bên đó trông hàng.”
Cô nói lời này, cốt là để bà Mã yên tâm, nhưng mấy đứa Chu Nhị Ni thì ớ người ra kinh ngạc.
Nhìn biểu hiện của ba đứa cháu, Lâm Thanh Hoà hiểu nhưng bây giờ cô không còn hơi sức đâu mà giải thích: “Lát nữa về nhà thím sẽ nói kỹ với các cháu sau, giờ ăn cơm trước đã, ngồi xe mấy ngày trời thím mệt quá rồi.”
Chu Khải nhanh nhẹn nấu mấy tô sủi cảo cho cha mẹ và các chị em họ.
Chu Khải nhỏ tuổi hơn Chu Nhị Ni, sinh cùng năm với Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ nhưng lớn tháng hơn nên giữ vai anh.
Lắc lư trên xe mấy ngày, ăn uống tạm bợ, giờ được húp chén sủi cảo nóng hổi giữa thời tiết lạnh giá thế này, cảm giác không khác gì đang được ăn mỹ vị nhân gian.
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà tập trung ăn hết cả nước lẫn cái.
Lát sau, Chu Toàn mới nói: “Mấy anh chị lên mà ba mẹ không nói trước để bọn con chuẩn bị, giờ sao kịp đi mua chăn bông cơ chứ.”
Lâm Thanh Hoà trực tiếp đưa ra sắp xếp: “Lần này lên ba đã xách theo một cái chăn bông và một cái nệm, lát nữa mấy anh em về nhà lấy sang đây cho Nhị Ni và Thắng Mỹ ngủ, còn Hổ Tử thì ngủ chung phòng với ba anh em con.”
Để Nhị Ni và Thắng Mỹ ở lầu hai tiệm sủi cảo là vừa đẹp. Hai đứa con gái ở đây được cái riêng tư và rộng rãi.
Còn Hổ Tử thì về nhà, ở cùng phòng với ba thằng Oa, tính ra bốn đứa ngủ chung một giường hơi chật nhưng con trai không giống con gái, chen chúc tí cũng không thành vấn đề.
Lâm Thanh Hoà: “Hàng xóm xung quanh đây chú tư đều quen cả, hai đứa không phải sợ, buổi tối khoá cửa lại, yên tâm lên lầu ngủ, sáng hôm sau là chú tư tới sớm mở hàng rồi.”
Cả hai đứa đều 17-18 tuổi, là người lớn rồi, cho nên cũng không đáng ngại lắm.
Hơn nữa, Chu Thanh Bách là người có trước có sau, sống rất tử tế thế nên hàng xóm chung quanh đều quý mến anh. Lát nữa anh sẽ đi từng nhà nhờ vả đôi câu, nếu có chuyện gì chắc chắn họ sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Với lại thời này mọi người sống với nhau rất nhiệt tình và cực kỳ coi trọng tình làng nghĩa xóm.
“Dạ vâng.” Chu Nhị Ni nghiêm túc ghi nhớ những điều thím dặn.
Hứa Thắng Mỹ ngồi im như phỗng, không nói không rằng vì nó đang mải nhớ đến cái TV ở nhà, ngủ ở đây thì buổi tối làm sao xem được TV cơ chứ?
Ông Vương không ở lại lâu, hơn 7 giờ là ông đi về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khoảng 8 giờ, tiệm sủi cảo đóng cửa, nghỉ bán. Tất cả rồng rắn kéo nhau về nhà, ăn quýt, xem TV, trò chuyện.
Mãi tới hơn 9 giờ, ba anh em Chu Khải mới đứng dậy khiêng giúp chăn bông, nệm giường, quần áo, đồ dùng cá nhân của Nhị Ni và Thắng Mỹ ra cửa hàng.
Thanh niên trai tráng chân dài, đi nhanh, chỉ mất hơn mười phút là đã đến nơi.
Chu Khải nói: “Chị Nhị Ni, hai người ở bên này đừng sợ, tờ mờ sáng là ba em đã tới rồi.”
Chu Nhị Ni cười gật đầu: “Ừh, không sợ.”
Bước vào quán, trước hết hai chị em chia nhau quét dọn lầu hai một lượt. Ở đây hơi đơn giản, chỉ có một tấm ván gỗ làm giường, nhưng trải nệm lên và đắp thêm cái chăn bông là đủ ấm. Chú thím còn chuẩn bị cả phích nước nóng và ly tráng men mới tính cho hai đứa nó. Thật tâm mà nói một câu, chỗ ngủ như này còn khá hơn ở quê nhà rất nhiều lần.
Đặt lưng nằm xuống, Hứa Thắng Mỹ mở miệng: “Lúc nãy xem TV thích nhở.”
Chu Nhị Ni thì chẳng để ý nhiều, nó nhắm mắt nói: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi dọn dẹp cửa hàng mới.”
Lúc nãy thím đã nói rõ ràng, lần này dắt nhiều người lên đây là vì một căn tiệm khác nữa, chứ không phải làm cho tiệm sủi cảo.
“Vâng.” Hứa Thắng Mỹ đồng tình.
Hai chị em họ rất mau đã chìm vào giấc ngủ.
Bên này, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách cũng về phòng nghỉ sớm vì ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ.
Mấy anh thanh niên thì ngủ trễ hơn, Hổ Tử lần đầu tiên được xem TV nên mê tít thò lò, bốn anh em xem tới hơn 10 giờ mới về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách hồ hởi quay trở lại với công việc, Lâm Thanh Hoà cũng không làm biếng, hơn 6 giờ đã tự động bật dậy, vì ngày mai trường khai giảng, hôm nay cô phải tranh thủ xử lý rất nhiều việc.
Lâm Thanh Hòa nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi ra tiệm sủi cáo đón ba đứa cháu sang cửa hàng mới. Để chúng nó ở lại đó thu dọn, cô xách theo ít vải vóc quay về tiểu khu gặp thím Từ. Thím Từ là nữ công nhân đã về hưu, có quan hệ khá thân thiết với bà Mã, cho nên lúc cô đặt vấn đề tìm thợ may, bà Mã liền nhiệt tình đứng ra giới thiệu.
Lâm Thanh Hoà đưa ra một bản phác thảo trang phục. Đây là một trong những thiết kế do chính cô vẽ ra nhân lúc nghỉ Tết ở quê. Tất nhiên kích cỡ, số đo ba vòng này nọ cô đều dựa hết vào tiêu chuẩn free size để phù hợp với nhiều đối tượng người dùng.
Cô nói với thím Từ: “Bộ trang phục này được vẽ theo kích cỡ của cháu, không biết trong vòng ba ngày thím có thể may xong không?”