Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 318: Giữ hay bỏ
Năm học mới, khí thế mới nhưng khai giảng năm nay rộn ràng hơn mọi năm rất nhiều vì lứa sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học chuẩn bị tốt nghiệp.
Hiện tại Lâm Thanh Hoà đã là giảng viên nhưng tình bạn với Vương Lệ thì vẫn trước sau như một.
Trước đó, Vương Lệ đã nộp đơn lên ban giám hiệu nhà trường xin được về quê nhà dạy học. Nhà trường cũng nói sẽ nghiêm túc suy xét vấn đề này vì thật ra bằng cấp của Vương Lệ mà về dạy học tại tỉnh lẻ thì e rằng quá uổng phí nhân tài.
Hôm nay, gặp Vương Lệ, Lâm Thanh Hoà thấy cô ấy cứ bẽn lẽn, ngượng ngùng khác với mọi ngày.
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Sao vậy?”
Vương Lệ ngượng nghịu, mím môi mấy lần mới ấp úng nói ra vài chữ: “Thanh Hoà à, mình….hình như mình có thai…”
Một thoáng sửng sốt qua đi, Lâm Thanh Hoà trầm mặt, nghiêm giọng hỏi: “Vương Lệ, chuyện này là thế nào?”
Thấy biểu hiện của cô bạn thân, Vương Lệ biết ngay là đã bị hiểu lầm, cô luống cuống giải thích: “Không phải như bạn nghĩ đâu, mình tuyệt đối không làm cái loại chuyện có lỗi với chồng mình. Hồi Tết, chồng với con mình lên Bắc Kinh ăn tết….”
Nín thở lắng nghe, mãi cho tới tận câu cuối cùng, Lâm Thanh Hoà mới thở hắt ra một hơi, má ơi, hù chết cô rồi, may mà không có chuyện gì chứ lỡ như…thì cô sẽ không cách nào tha thứ được, vì cái này thuộc về phạm trù nguyên tắc, kể cả bạn thân cũng không có ngoại lệ.
Đang yên đang lành bị hù một phen, Lâm Thanh Hoà tức giận mắng: “Cái bà này, nói cũng không nói cho rõ ràng.
Vương Lệ vẫn chưa thoát khỏi ngượng ngùng, lí nhí nói: “Chuyện này….bạn bảo mình phải làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Có rồi còn sao trăng gì nữa. Bầu bì là chuyện tốt, hè năm nay tốt nghiệp, ổn định công tác xong là vừa kịp lúc khai hoa nở nhuỵ. Chắc chắn chồng bạn sẽ vui tới nỗi ngủ rồi cũng phải bật dậy mà cười. À mà anh ấy đã biết tin chưa?”
Vương Lệ lắc đâu: “Chưa biết, mình cũng mới phát hiện ra hôm qua thôi.”
Ầy, cái thai này là ngoài ý muốn.
Sau khi sinh đứa đầu lòng, cô thật sự không định sinh thêm nữa, mà hai vợ chồng cũng không vào bệnh viện buộc ga-rô, chỉ là mỗi lần ân ái sẽ nhớ đeo bao. Nhưng chuyện gì tới cũng phải tới, tối hôm đó tương phùng, hai vợ chồng bồng bềnh trong niềm vui tái ngộ nhất thời quên mất cái bao nhỏ xíu xìu xiu đó. Xong việc, Vương Lệ mới phát hiện nhưng lại giống y như Chu Hiểu Mai, ôm một tia may mắn…chắc không nhạy vậy đâu!
Thế nhưng cuộc đời thật biết trêu ngươi, càng muốn tránh thì sẽ càng xảy ra.
Sau đó, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, Vương Lệ cũng không để tâm nhiều, tới khi trễ kỳ kinh 3, 4 ngày, cô vẫn nghĩ là bình thường, chỉ tới khi trễ tận 7, 8 ngày cô mới tá hoả vội chạy tới bệnh viện kiểm tra.
Y như rằng, bác sĩ thông báo cô mang thai. Tuy rằng kiểm tra hơi sớm nhưng đích xác là mang thai.
Nghe như sét đánh ngang tai, Vương Lệ chết đứng tại chỗ…sinh con rất đau, cô rất sợ và không hề muốn sinh thêm thế mà giờ đây lại có một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng.
Thu hết biểu cảm ngượng ngập, hoang mang, bối rối của cô bạn vào đáy mắt, Lâm Thanh Hoà vô cùng dở khóc dở cười, nếu Chu Thanh Bách mà ở đây thì hẳn là anh khó chịu lắm vì điều mà anh mơ ước nhất chính là có một cô con gái để cưng chiều. Hôm qua lúc đi ngang qua sân tiểu khu nhìn thấy bà thím bồng một cô bé khoảng hai, ba tuổi, đáng yêu vô cùng, Chu Thanh Bách nhìn chăm chú tới nỗi thiếu chút nữa không nhấc chân đi được.
Thấy cô bạn cứ mải suy tư không nói gì, Vương Lệ giật giật gấu áo, khe khẽ ướm lời: “Thanh Hoà, bạn nói xem …đứa nhỏ này….hay là….”
Vương Lệ còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Thanh Hoà đã tức giận cắt ngang: “Nếu bạn đã hỏi thì mình nói thẳng, mình không tán thành. Con cái chính là duyên phận, vì đứa bé có duyên với vợ chồng bạn nên mới tới, cớ gì lại bỏ nó? 18 năm nữa sẽ là một thiếu nữ xinh xắn hoặc một cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú, bỏ đi có phải là tiếc không?”
Vương Lệ thở dài: “Cơ mà đau lắm, tới bây giờ mình vẫn ám ảnh lần sinh đầu tiên."
Lâm Thanh Hoà trợn mắt bốc phét: “Bạn cho rằng mình chưa từng sinh nở à? Mình sinh ba thằng nhóc rồi mà vẫn muốn sinh thêm đây này. Dù sao cũng đau một lần rồi, thêm lần nữa nhằm nhò gì, cố lên. Để mình về bảo Thanh Bách hầm nồi canh gà, mình mang qua cho bạn dưỡng thai.”
Vương Lệ nở nụ cười yếu ớt: “Bạn có ba thằng rồi mà vẫn thèm con à?!”
Lâm Thanh Hoà nói: “Mình thì không thèm nhưng anh xã nhà mình thèm đỏ mắt. Bạn sinh đi, sinh xong rồi nếu không cần thì cho mình, mình đảm bảo bồi dưỡng bé con thành nhân tài.”
Vương Lệ cười rộ lên.
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Mình nói nghiêm túc đấy, bạn không biết anh xã nhà mình mê có đứa con gái đến độ nào đâu. Giờ mà có một đứa chắc anh ấy đội nó lên đầu.”
Vương Lệ cười: “Hay là đợi mình sinh xong cho đứa bé này nhận vợ chồng bạn làm cha mẹ nuôi, được không?”
“Được đấy.” Lâm Thanh Hoà cười tít mắt: “Nhận kết nghĩa quá tốt, thoả mãn ước mong bế con gái của ông chồng mình.”
Vương Lệ dở khóc dở cười: “Lỡ đâu tòi ra thằng cu thì sao?”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “thằng cu thì thằng cu, mình không chê con trai nhiều.”
Vương Lệ cong môi cười.
Thế là chuyện này coi như xong, được Lâm Thanh Hoà động viên, Vương Lệ đã dẹp ngay cái suy nghĩ không đúng đắn, nhưng cô cũng không đánh điện báo cho chồng biết, đợi hè này anh ấy lên đón cô tốt nghiệp phải hù cho một phen mới được, để xem lần sau còn dám ôm tâm lý chủ quan nữa hay không.
Từ hôm đó trở đi, Lâm Thanh Hoà rất hay xách canh bổ tới cho Vương Lệ, xen kẽ canh thịt dê, canh xương sườn, canh gà hoặc hôm nào nhà cô ăn canh gì thì sẽ mang cho canh đó.
Thế nên, em bé mới được hơn một tháng mà thần sắc của mẹ bầu Vương Lệ đã hồng hào lên trông thấy, khuôn mặt và dáng người cũng bắt đầu có chiều hướng bầu bĩnh đi lên.
Cùng lúc này, Lâm Thanh Hoà cũng gấp rút triển khai các công tác chuẩn bị cho ngày khai trương cửa hàng.
Nhận bộ hàng mẫu đầu tiên từ chỗ thím Từ, Lâm Thanh Hoà vô cùng hài lòng cho nên kết toán tiền ngay tại chỗ và đặt luôn đơn hàng xuân hè kế tiếp.
Có hàng mẫu trong tay, bước tiếp theo là định giá. Mỗi một bộ như thế này, phải trả 2 đồng tiền công, cộng thêm 2 đồng tiền vải, tổng cộng là 4 đồng. Cô dự định bán ra thị trường với mức giá 8 đồng, như vậy có nghĩa là doanh thu gấp đôi chi phí sản xuất. Vì kiểu dáng đẹp mắt, mẫu mã hợp thời trang và bắt kịp trào lưu cho nên dù giá cả hơi đắt một chút thì cô vẫn tự tin chắc chắn cửa hàng sẽ thu hút được rất nhiều quý bà, quý cô ghé mua.
Tính toán xong xuôi, Lâm Thanh Hoà cùng chồng mang theo hàng mẫu tới xưởng quần áo. Cô trực tiếp gặp và làm việc với giám đốc đặt gia công số lượng lớn.
Hơn nửa tháng sau, Lâm Thanh Hoà chính thức cầm trên tay lô hàng đầu tiên, 200 chiếc váy liền thân.
Cô hào hứng mặc thử lên người, vốn sở hữu dáng người cao gầy cộng thêm nước da trắng ngần cho nên Lâm Thanh Hoà mặc váy rất đẹp, một chút dịu dàng, thướt tha, một chút thanh lịch, quý phái, cô đứng im ở đó mà sáng bừng cả căn phòng.
Chu Thanh Bách ngắm đến ngây dại…
“Đẹp không?” Lâm Thanh Hoà dịu dàng bước tới trước mặt chồng, uyển chuyển xoay một vòng, làn váy bung xoè như một bông lan hồ điệp đương kỳ nở rộ.
“Đẹp.” Chu Thanh Bách mấp máy môi.
Trước giờ vợ anh vốn đẹp, ăn mặc giản dị mộc mạc đã đẹp ngất ngây huống chi hôm nay lại khoác lên mình một bộ cánh điệu đà nhường này, nhìn cô bây giờ quá rực rỡ và loá mắt.
“Chụt.” Lâm Thanh Hoà cúi xuống hôn một cái rõ kêu lên má chồng, tủm tỉm nói: “Thưởng cho anh.”
Sau đó cô tươi cười bước ra phòng khách. Bọn trẻ đang xem TV đồng loạt ngẩng đầu lên, nhất thời tất cả đều bị chấn động vì quá kinh diễm.