Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Mở Xưởng

Chương 319: Mở xưởng Chương 319: Mở xưởng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 319: Mở xưởng

Chu Nhị Ni bật thốt lên đầu tiên: “Trời thím tư, thím đẹp quá!”

“Quá đẹp.” Hứa Thắng Mỹ gật đầu liên tùng tục, tròng mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

“Sướng nhất cậu út!” Hổ Tử hơi thô nhưng mà thật, nó không biết nói lời hoa mỹ, nghĩ sao nói vậy thôi à, quả thật từ khi lên Bắc Kinh cho tới giờ nó cũng chưa thấy người đàn bà nào đẹp bằng mợ út, còn ở quê thì khỏi bàn, bít cửa hết.

Chu Toàn lập tức chế hai câu thơ: “Nàng đây chỉ có trên thiên giới, nhân gian nào ai gặp mấy lần.”

Chu Khải bĩu môi ghét bỏ: “Chỉ giỏi nịnh hót.”

Chu Quy Lai tán đồng: “Cỡ anh hai nhà ta phải gọi là sư tổ của nịnh hót."

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Này này hai cái thằng này, tiểu Toàn nói không đúng chỗ nào? Hổ Tử, Thắng Mỹ, Nhị Ni đều khen, chỉ có mỗi hai đứa con chê? Đúng là không có mắt thưởng thức.”

Chu Toàn cười tít mắt: “Mẹ, mẹ con bảo, ngày mai mẹ mặc bộ này đi dạo đường lớn một vòng, đảm bảo sẽ trở thành một “bảng hiệu sống”, danh tiếng cửa hàng nhà ta sẽ nổi như cồn, đến lúc đó ấy hả dân tình ùn ùn đổ xô đến chen chúc khéo sập cả cửa ấy chứ, mẹ cần con qua giúp một tay không?”

“Mẹ cảm ơn nhưng hai anh nhỏ thì thôi.” Lâm Thanh Hoà cười cười rồi quay sang hỏi Chu Khải: “Anh lớn thế nào, ngay mai có mấy tiết?”

Chu Khải gật đầu đáp ứng: “Có một tiết chuyên ngành, tan học con chạy qua ngay.”

Tốt rồi, có anh cả cao to đi trấn thủ là yên tâm rồi. Sau đó, Lâm Thanh Hoà đưa cho mỗi đứa cháu gái một bộ váy: “Vào mặc thử đi, cái này được may theo kích cỡ chung cho nên hai đứa cũng mặc vừa.”

Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ bẽn lẽn nhận váy đi vào trong phòng. Lát sau, hai chị em ngượng nghịu chậm chạp bước ra.

Không hổ danh con gái đương tuổi xuân thì, ăn diện lên một chút là xinh xắn hơn hẳn.

Hổ Tử khoanh hai tay trước ngực, nhìn nhìn rồi phán: “Không bằng mợ út.”

Mấy anh em Chu Khải im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đều có đánh giá riêng, đẹp thì đúng là đẹp nhưng vẫn thua mẹ tụi nó ở chỗ khí chất.

“Aiz, con trai mấy đứa chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, con gái nhà người ta xinh tươi thế này mà lại kêu không bằng, không bằng chỗ nào, toàn nhận xét liên thiên.” Nói rồi, Lâm Thanh Hoà tươi cười bảo hai đứa cháu gái: “Nào, đi vài bước cho thím xem nào.”

Trong phòng khách, Chu Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ nhấc gót uyển chuyển bước đi một vòng.

Khá lắm, rất đẹp, chắc chắn sẽ mang lại hiệu ứng tốt. Lâm Thanh Hoà vỗ tay khen ngợi: “Đẹp lắm, ngày mai hai cháu mặc bộ này nha.”

Còn cô thì thôi, cứ mặc quần áo như bình thường là được rồi.

Xong đâu đó, Lâm Thanh Hoà để đám trẻ tự chơi với nhau, cô đi về phòng thay quần áo.

Mắt thấy vợ chuẩn bị đổi lại đồ cũ, Chu Thanh Bách gấp gáp nói: “Em mặc rất đẹp.”

Lâm Thanh Hoà sướng rơn cười khúc khích: “Đẹp đúng không? Hôm nào em đặt thím Từ may riêng cho em hai bộ khác.”

Kiểu dáng này cô cho sản xuất số lượng lớn, mấy trăm bộ lận, mặc ra đường rất dễ đụng hàng mà Lâm Thanh Hoà thì không thích như vậy cho lắm.

Chu Thanh Bách gật gù: “Vậy đừng may hai bộ, em may luôn vài bộ đi.”

Lâm Thanh Hoà nháy mắt: “Được đấy, để mặc riêng cho chồng ngắm.”

Cầu còn không được, Chu Thanh Bách tủm tỉm cười khoái chí.

Ngày hôm sau, cửa hàng quần áo chính thức khai trương.

Không khí ngày khai trương cực kỳ sôi động, căn tiệm được trang hoàng vô cùng đẹp mắt và nổi bật. Thời này, người ta chưa chú trọng hình thức cho nên cả một dãy phố, căn tiệm nào cũng đơn điệu, buồn tẻ y như nhau, chỉ có mỗi căn tiệm của Lâm Thanh Hoà là nhiều màu sắc nổi bật nhất, khách khứa ra vào tấp nập, đông vui.

Lúc này đang là tháng 2 âm, đầu tháng 3 dương, tuy thời tiết vẫn còn hơi lạnh nhưng đã có thể trút bỏ những bộ quần áo mùa đông nặng nề, diện lên mình trang phục mùa xuân nhẹ nhàng, thanh thoát. Với cả đối với chị em phụ nữ thì đẹp là quan trọng nhất, thời trang đánh tan thời tiết mà lại, cùng lắm thì choàng thêm cái áo khoác bên ngoài là ngon ngay.

Vì thế kiểu váy mới vừa ra mắt đã được đông đảo mọi người đón nhận.

Ngày đầu tiên bán được hơn mười bộ, mấy hôm sau một đồn mười, mười đồn trăm, danh tiếng được truyền đi khắp nơi, chị em bạn dì nô nức kéo nhau tới sắm sửa, doanh số mỗi ngày đều đạt hơn ba mươi bộ và không hề có dấu hiệu hạ nhiệt ở những ngày kế tiếp.

Hàng được bán ra đắt như tôm tươi, chẳng mấy chốc mà đã hết sạch 200 bộ.

Lâm Thanh Hoà vội vã phi xe tới xưởng gia công thúc giục.

“Chị đừng có giục, giục cũng không may nhanh hơn được đâu. Từng đấy quần áo chị cũng phải cho chúng tôi thời gian chứ, nếu chị chê chậm thì những đơn kế tiếp mời chị đi tìm xưởng khác cho, chúng tôi không phục vụ nhanh được.” Lão giám đốc xưởng may trịch thượng nói.

Ha, tài thật đấy, tốc độ lật mặt của gã này còn nhanh hơn chảo chớp, rõ ràng lần trước tới làm việc, lão ta mềm mỏng vô cùng thế mà lần này gặp lại đã đổi thái độ ngay được. Lâm Thanh Hoà rủa thầm mả cha nhà ông, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Anh nói gì kì vậy, con người tôi không thích thay đổi, nếu đã bắt tay hợp tác với xưởng mình thì tất nhiên sẽ làm lâu dài rồi.”

Sau đó, hai bên ước định thời gian giao hàng. Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà đen mặt phóng xe ra khỏi xưởng, hùng hục đạp một mạch về nhà mách chồng.

Về tới nơi, cô tức tối phun một tràng không thèm nghỉ lấy hơi.

Nghe vợ xả xong, Chu Thanh Bách thẳng thắn đưa ra quan điểm: “Kiểu này thì không hợp tác lâu dài với gã đó được rồi. Có khi nhà mình mua vài cái máy may, tìm mấy người như thím Từ tới đây trực tiếp làm còn hơn.”

Cái này Lâm Thanh Hoà chưa từng nghĩ tới cho nên phản ứng có chút chậm chạp: “Hả?….tức là tự mình mở xưởng may mặc?”

Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không tới quy mô đó, cùng lắm chỉ gọi là xưởng nhỏ, thuê vài người tới làm việc thôi. Anh thấy khả năng cao là lão đó biết trang phục của em đắt hàng cho nên muốn nhảy vào giành bán.”

Nghe tới đây, sắc mặt Lâm Thanh Hoà thoáng chốc tối sầm. CMN! Không 100% thì cũng phải 99% gã khốn đó nhăm nhe hẫng tay trên mà!

Chu Thanh Bách vuốt lưng dỗ vợ hạ hoả rồi nói: “Anh sẽ giúp em liên hệ xưởng khác rồi đợi nghỉ hè chúng mình đi mua máy may, được không?”

Hiện tại mua máy móc ở bên này vẫn còn tương đối khó khăn, ngoài tiền ra thì phải có tem phiếu mới được, còn đi phương Nam thì không cần lằng nhằng như thế, chỉ cần có tiền là xong.

Với lại mở xưởng mà, tất nhiên không thể chỉ mua độc một cái máy may được, ít cũng phải vài cái, thế nên gì thì gì cũng phải cố gắng qua cái ải này rồi đợi nghỉ hè tính tiếp.

Lâm Thanh Hoà suy nghĩ một lát rồi nhìn thẳng vào mắt chồng hỏi chắc một lần nữa: “Thanh Bách, nhà mình mở xưởng, thật hả?”

Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Ừ, muốn theo con đường này thì mình phải tự sản xuất thôi, anh đánh giá thái độ của các xưởng khác về cơ bản sẽ không khác là bao.”

Lâm Thanh Hoà mĩm chặt môi, nghĩ lại thái độ ban nãy của thằng cha giám đốc là cô lại muốn rút dép vả thẳng vào cái bản mặt lồi lõm đó, lửa giận phừng phừng cô gật đầu quả quyết: “Ừ, mở, chúng ta tự mình mở xưởng.”

Nghĩ một chút, cô nói tiếp: “À anh đi hỏi chú Vương xem có biết ai bán nhà kho không, chúng ta cần phải có nhà xưởng.”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Được.”

Lâm Thanh Hoà giao hết việc này cho Chu Thanh Bách, xong đâu đó cô chạy sang nhà thím Từ.

Vừa thấy Lâm Thanh Hoà đi vào, bà Từ ngớ người, ủa chưa tới ngày hẹn mà sao đã tới lấy hàng rồi, bà vội nói: “Hai bộ quần áo cô giáo Lâm đặt, thím vẫn chưa may xong.”

Lâm Thanh Hoà giải thích: “Cháu biết mà, hôm nay cháu tới là có việc muốn hỏi thím. Thím Từ này, không biết có nhiều người về hưu mà có tay nghề cao giống như thím không nhỉ?”

Bà Từ ngây người: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi cái này?”

Lâm Thanh Hoà cố tình nói tránh: “À, cháu nghe nói có nhiều người bị bắt về hưu sớm, cháu muốn viết một bài đàm luận về vấn đề xã hội này cho nên mới tìm thím hỏi chút tư liệu thực tế.”

Nghe tới đây, sắc mặt bà Từ dần thay đổi, bà nghẹn ngào pha chút cay đắng bộc bạch: “Cái này thì cháu hỏi đúng người rồi. Kỳ thực thím chưa đến tuổi về hưu nhưng nhà máy chê những người như tụi thím tuổi tác cao, làm việc không nhanh nhẹn cho nên tuyển một loạt công nhân trẻ về thay thế, nói dễ nghe thì là về hưu non chứ nói trắng ra thì chính là bị sa thải.”

Rất nhiều người bị rơi vào hoàn cảnh giống như thím Từ. Ngoài một số ít chủ động xin nghỉ nhường vị trí cho con cháu thì phần đông là bị ép buộc thôi việc.

Mất việc đồng nghĩa với mất hết thu nhập, họ không biết phải xoay sở ra sao, thi thoảng nhận được vài việc lặt vặt thì tốt, ít nhiều cũng kiếm được chút bạc lẻ phụ cấp tiền chợ, còn không thì chỉ có thể sống dựa vào số tiền dành dụm ít ỏi mà thôi.

Thím Từ không nói nhiều, chỉ vài câu trải lòng chua chát nhưng thông qua đó Lâm Thanh Hoà đã nắm rõ tình hình.

Bình Luận (0)
Comment