Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320: Tìm Thân Nhân

Chương 320: Tìm thân nhân Chương 320: Tìm thân nhân

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 320: Tìm thân nhân

Tạm biệt thím Từ, Lâm Thanh Hoà về nhà thuật lại sự tình cho Chu Thanh Bách nghe.

Chu Thanh Bách gật gù nắm được đại khái vấn đề, như vậy kế hoạch mở xưởng có thể triển khai. Hiện tại, hoạt động của tiệm sủi cảo đã từng bước đi vào ổn định, không cần anh túc trực 24/24, nhân lúc Chu Khải trống tiết, Chu Thanh Bách liền giao tiệm lại cho con trai rồi đi tìm một vài xưởng may khác đàm phán làm ăn.

Lúc Lâm Thanh Hoà tan trường về tới nhà, Chu Thanh Bách cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đặt hàng. Chiếu theo số lượng vợ dặn, 100 bộ cho mẫu một, hơn 200 bộ cho mỗi mẫu hai và ba, tổng cộng là 500 bộ.

Bắt được đơn đặt hàng lớn, lại là lần hợp tác đầu tiên, cho nên thái độ của xưởng trưởng cực kỳ nhiệt tình. Thế nhưng lần sau chắc cũng lại lật tanh tách thôi.

Vậy nên cách này chỉ là tạm thời, hè năm nay đi phương Nam nhất định phải mua vài cái máy may về tự mình mở xưởng mới là phương án tối ưu.

Đời thủa nhà ai, làm ăn sòng phẳng, bỏ tiền bỏ bạc đàng hoàng mà cứ phải nhìn sắc mặt mấy lão rồi lựa lời mềm mỏng, cầu cạnh hơn đi ăn xin, khó chịu kinh khủng. Nếu có thể tự sản xuất, tự tiêu thụ là tốt nhất, như vậy mới đảm bảo cửa hàng mình là đơn vị phân phối kiểu dáng, mẫu mã đầu tiên trên thị trường, khỏi cần lo lắng mấy lão già ăn cắp thiết kế rồi hẫng tay trên.

Bảy ngày sau, Lâm Thanh Hoà đi tới xưởng may mặc đầu tiên lấy nốt lô hàng. Lúc này tới cô chỉ lấy hàng, không hề đả động tới kế hoạch hợp tác tiếp theo, lão giám đốc cũng không có ý định giữ cô lại.

Nói chung là chấm dứt làm ăn trong không khí không mấy vui vẻ.

Và đúng như Chu Thanh Bách dự đoán, chỉ vài ngày sau, trên thị trường xuất hiện nhan nhản những bộ váy giống y đúc mẫu mã của Lâm Thanh Hoà, chỉ khác ở chỗ là có nhiều kích cỡ hơn.

Má nó, ăn cắp bản quyền một cách trơ tráo, trắng trợn. Nếu là ở thời hiện đại thì cô đã đi kiện cho chúng nó xúc quần luôn rồi. Nhưng thời này thì đào đâu ra Cục sở hữu trí tuệ cho cô nộp đơn kiện cáo cơ chứ.

Thế nên Lâm Thanh Hoà chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng mặc kệ, dù sao mẫu đó cô cũng đã kiếm được khối lời, giờ cô đã liên tiếp cho ra đời các mẫu khác, có giỏi thì cứ chạy theo mà copy nữa đi.

Chớp mắt đã tới tháng 4 âm lịch, thời tiết mát mẻ, cảnh sắc tươi đẹp, Lâm Thanh Hoà chọn đúng thời điểm tung ra thị trường bộ sưu tập xuân hè, ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng vô cùng nhiệt tình từ phía khách hàng, cửa hàng lúc nào cũng nhộn nhịp, đông vui, mỗi ngày đều bán được mấy chục bộ trang phục.

Vốn dĩ dự định ban đầu của Lâm Thanh Hoà là kêu Hổ Tử đi bày sạp vỉa hè nhưng trước mắt cứ tạm hoãn lại đã, ưu tiên tiến hành kế hoạch mở xưởng may mặc trước.

Hiện tại, ở cửa tiệm quần áo, Hổ Tử có nhiệm vụ dỡ hàng, khuân hàng và chịu trách nhiệm bảo an. Có cậu em ngồi ở cửa, Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ cũng an tâm hơn nhiều.

Buổi tối, Lâm Thanh Hoà bận soạn giáo án cho nên giao hết sổ sách cho Chu Thanh Bách. Mỗi ngày anh đều giúp cô cộng đơn, kết sổ, kiểm tra đối chiếu số liệu, tính toán gì gì đó, cô cũng không để ý lắm. Tóm lại là anh toàn quyền xử lý.

Tối nay, cô rảnh rỗi nên tình cờ ghé mắt nhìn một chút. Cơ mà…không nhìn thì thôi, nhìn một phát choáng luôn!

Lâm Thanh Hoà ngây ngốc mất một hồi mới cất tiếng hỏi chồng: “Nhiều vậy cơ à?”

Công việc kinh doanh của cửa hàng thời trang rất tốt, bình quân mỗi ngày bán ra 30 - 40 bộ, hôm nào ít lắm thì cũng được 20, thậm chí có ngày đỉnh điểm tăng vọt lên 50 bộ. Cứ theo tốc độ này thì chỉ tới giữa tuần sau sẽ lại hết sạch hàng.

Đó, tháng trước cũng bị đứt hàng mất 7, 8 hôm, thế nhưng doanh thu vẫn rất cao, lợi nhuận xấp xỉ đạt ngưỡng 2000 đồng.

Chính bản thân mình kiếm ra mà ngay lúc này bà chủ Lâm Thanh Hoà cũng phải giật mình đánh thót.

Chu Thanh Bách bình tĩnh xác nhận: “Đúng vậy, rất có lãi.”

Tiệm sủi cảo của anh làm ăn rất được, nhưng mỗi tháng thu về 300 đồng tiền lời là kịch kim, rất khó để có thể vượt qua ngưỡng này, vì suy cho cùng lợi nhuận trong mảng ẩm thực tương đối mỏng.

Trước nay anh luôn cho rằng từng đấy đã là khá lắm rồi, cho đến khi đích thân cộng sổ sách cửa hàng trang phục của vợ, anh mới chân chính biết thế nào là lợi nhuận kếch xù.

Chu Thanh Bách nhướng mày cười ẩn ý: “Thế này còn cần đi buôn nữa không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Cần chứ, đương nhiên cần, mà cũng chỉ đi buôn thêm được 2, 3 năm thôi. Vài năm nữa, anh có vác hàng về, người ta cũng chả còn hiếm lạ.”

Càng về sau, xã hội càng phát triển, đi liền với đó là khoảng cách địa lý được kéo gần, hàng hoá được vận chuyển đi muôn nơi, sẽ không còn tình trạng khan hiếm như hiện giờ, thế nên còn buôn được thì cứ buôn đi, còn kiếm được thì phải tranh thủ kiếm, chứ cô là cô chưa thấy tăm hơi căn tứ hợp viện nào đâu đấy.

Hơn nữa kinh doanh thời trang cũng chỉ ăn được nhất thời, không thể ăn lâu dài, sau này các tiệm thời trang sẽ mọc lên như nấm, theo đó thị phần sẽ chia nhỏ ra, doanh thu khẳng định sẽ bị thu hẹp lại.

Thế nên không thể vì một nguồn thu ngất ngưởng trước mắt mà tử bỏ con đường kiếm tiền khác được. Trong năm làm gì thì làm, nghỉ hè nhất định phải xuôi về phương Nam đánh hàng, chịu khổ chịu cực hai tháng mà số tiền kiếm về còn hơn cả một năm ấy chứ.

Chu Thanh Bách nói: “À anh tìm được cửa hàng cho Hiểu Mai rồi, cách nhà không quá xa, tầm hơn ba mươi phút đi bộ.”

Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Anh đi xem rồi hả?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ anh xem qua rồi, cũng được lắm.”

Điều kiện căn tiệm không tệ, giá thuê mỗi tháng 10 đồng. Tuy nhiên anh mới chỉ thoả thuận miệng chứ chưa kí hợp đồng. Thật ra anh ứng trước tiền cũng không thành vấn đề, nhưng cứ chờ hai vợ chồng nó lên rồi để tụi nó tự quyết thì sẽ hay hơn.

Lâm Thanh Hoà nói: “Anh ơi, ngày mai hầm canh gà uống đi."

“Được.” Chu Thanh Bách gật đầu.

Trưa hôm sau, đúng như ý nguyện, Lâm Thanh Hoà có một chén canh gà thơm nức mũi. Uống no bụng, cô ngại vận động cho nên sai Chu Khải đi đưa canh.

Hôm nay ông Vương cũng không ra quán ăn cơm vậy nên cô chuẩn bị hai phần cho ông và Vương Lệ.

Lần nào cũng vậy, nhà có canh gì ngon Lâm Thanh Hoà đều đưa qua cho bà bầu Vương Lệ.

Chu Khải chân dài đi một tí đã tới trường, nó ghé chỗ dì Lệ trước.

Vương Lệ ngượng ngùng nói: “Trời ơi, sao cứ cho dì hoài vậy?!”

Chu Khải sang sảng cười nói: “Dì Lệ, dì cầm đi, mẹ cháu nói đây là tẩm bổ cho con gái nuôi tương lai.”

Vương Lệ bật cười, nhận lấy cái cặp lồng ăn xong còn tiện tay rửa sạch, rồi mới trả lại Chu Khải.

Hai dì cháu chưa kịp chào tạm biệt thì bất chợt nghe thấy loa phát thanh của trường oang oang phát thông báo: “Cô giáo Lâm Thanh Hoà, cô giáo Lâm Thanh Hoà, nếu nghe được thông báo này, xin mời tới cổng bảo vệ, xin mời tới công bảo vệ.”

Chu Khải hết hồn: “Chuyện gì vậy trời?”

Vương Lệ nói: “Chắc có người tới tìm mẹ cháu, cháu thử chạy ra xem ai.”

“Vậy để cháu chạy ra xem thế nào, dì Lệ, dì về nghỉ ngơi đi.” Vừa nói Chu Khải vừa cầm cặp lồng hấp tấp chạy về phía cổng.

Hoá ra người tới là Chu Lục Ni. Vừa nhìn thấy con em họ, Chu Khải lập tức nhăn mặt lại.

Chu Lục Ni thì hai mắt sáng rỡ, liên tục vẫy tay, hô vang: “Anh Đại Oa!”

Đứng bên cạnh Chu Lục Ni là một đồng chí công an, anh ta nghiêm giọng hỏi Chu Khải: “Đây có phải người nhà cậu không?”

Chu Khải gật đầu xác nhận: “Dạ đúng, là em họ con bác hai tôi. Đồng chí công an, xin hỏi đã có chuyện gì?”

Ê, ngàn vạn lần đừng trùng khớp với những gì nó đang nghĩ nha!

Đồng chí công an nói: “Con gái bác hai thì đích thị là người một nhà rồi. Cô bé này tới Bắc Kinh tìm người thân nhưng không biết đường, cũng may còn thông minh biết tìm công an nhờ hỗ trợ. Nó nói là người thân ở trường đại học Bắc Kinh cho nên tôi dẫn tới đây.”

Chu Khải hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu với đồng chí công an lễ phép nói: “Thực xin lỗi, đã gây phiền toái cho đồng chí rồi.”

Anh công an cười: “Nếu đã là thân thích thì tôi giao cô bé cho cậu, nhưng về sau nhớ phải chú ý trông chừng đừng để trẻ con chạy lung tung, lạ nước lạ cái dễ đi lạc lắm.”

Chu Khải nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tôi nhớ rồi. Cám ơn đồng chí.”

Xong nhiệm vụ, đồng chí công an rời đi, Chu Lục Ni vui vẻ nhảy chân sáo chạy lên định ôm lấy cánh tay Chu Khải.

Chu Khải thụt lùi một bước, khéo léo né tránh, nhàn nhạt nói: “Lục Ni, mọi người ở quê có biết một mình mày chạy lên đây không?”

Bình Luận (0)
Comment