Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 321: Đến từ đâu thì biến về đó đi
Chu Lục Ni khựng lại, dẩu mỏ nói: “Anh Đại Oa, đừng nói là giờ anh có tiền đồ rồi nên không thèm nhận người em họ này nha. Em phải đi rất xa mới tới được đây đấy!”
Rất tiếc, Chu Khải cũng không phải dạng nhịn cho qua chuyện, nó liếc mắt một cái rồi lạnh lùng nói: “Nhà tao mượn mày tới à? Mày đi có xin phép bác hai không hay là tự ý chạy lên đây?”
“Không có, em tự mình lên.” Chu Lục Ni đáp, tới giờ nó cũng đại khái cảm nhận được người anh họ này quá rắn, không dễ tác động cho nên nó liền hỏi: “Chú tư và thím tư đang ở đâu?”
Chu Khải nhàn nhạt đáp: “Cửa hàng. Mày đừng yên đây đợi tao, tao đi có việc rồi quay lại đón mày.”
Dứt lời Chu Khải chạy tới thư viện đưa canh gà cho ông Vương rồi mới dẫn Chu Lục Ni về cửa hàng.
Chu Lục Ni vừa đi vừa cố gắng bắt chuyện: “Bắc Kinh náo nhiệt thật đấy, cuộc sống tốt quá anh nhở, anh Đại Oa, sau này em ở lại đây luôn nhé.”
Chu Khải đáp mà không thèm nhìn mặt: “Chuyện này tao không quyết định được.”
Sau đó dọc đoạn đường, Chu Khải không mở miệng nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Lúc này, tiệm sủi cảo chỉ có mình Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà đã về tiểu khu nghỉ ngơi, Chu Toàn và Chu Quy Lai cũng về nhà làm bài tập.
“Lục Ni? Sao cháu lại tới đây?” Chu Thanh Bách ngớ người rồi vội đánh mắt nhìn về phía sau Chu Lục Ni tìm kiếm vì anh cho rằng con bé lên thì sẽ còn những người khác nữa.
Tuy nhiên không có ai hết.
Chu Khải trực tiếp giải đáp thắc mắc cho cha: “Chỉ có một mình nó lên đây.”
Chu Thanh Bách lập tức nhíu chặt mày.
Chu Lục Ni đảo mắt một vòng rồi ôm bụng tỏ vẻ tội nghiệp: “Chú tư, mấy ngày rồi cháu không ăn cơm, cháu đói quá, chú cho cháu cái gì ăn trước được không?”
Chu Thanh Bách tạm thời không nói gì, đi vào bếp nấu cho nó một tô sủi cảo.
Chu Lục Ni ăn vồ ăn vập như sắp chết đói đến nơi.
Bà Mã tò mò hỏi Chu Khải: “Tiểu Khải, ai đây?”
Chu Khải có sao nói vậy: “Nó là con gái bác hai cháu, dối gạt người nhà tự mình chạy lên Bắc Kinh.”
Bà Mã sửng sốt nhăn mặt: “Cô bé này to gan quá, đường xá xa xôi mà dám một mình ngồi xe lửa? Không sợ xuống nhầm bến à?”
Không biết học lỏm được giọng Bắc Kinh từ đâu, Chu Lục Ni trả lời bà Mã bằng cái thứ âm giọng sứt sẹo: “Không “xợ" đâu bà ạ, cháu đã hỏi “gất gõ gang” thím bán vé “dồi”.”
Ôi trời, phải cố gắng lắm bà mới nghe hiểu những gì nó nói. Bà gật gù: “Ừ, cũng xem như người thông minh.”
Chu Thanh Bách vẫn nhíu chặt mày, nhưng còn bận tiếp khách khác cho nên chưa có thời gian hỏi han tới đứa cháu gái to gan lớn mật này.
Chờ Chu Lục Ni ăn xong, Chu Thanh Bách phân phó con trai: “Dắt nó về gặp mẹ đi.”
Chu Khải lập tức đứng dậy gọi: “Lục Ni, đi.”
Chu Lục Ni ngàn vạn lần không muốn đối diện với bà thím lợi hại Lâm Thanh Hoà, nó muốn ở cùng một chỗ với chú tư hơn, chưa đánh xong phòng tuyến này mà đã xáp lá cà với bà đó thì hỏng bét à?!
Vì thế, nó liền giở giọng mè nheo: “Anh Đại Oa, trễ chút về gặp thím tư cũng được mà, em ở đây giúp chú tư rửa chén.”
Bà Mã cười ha hả nói: “Cái này không cần, tôi chính là người chuyên phụ trách rửa chén ở đây.”
Chu Lục Ni kinh ngạc há hốc miệng: “Tại sao lại là bà, chị Nhị Ni và chị Thắng Mỹ đâu?”
Bà Mã xua tay đáp qua loa: “Mấy đứa nó ở tiệm khác, thôi đi gặp thím tư cô đi.”
Rõ ràng, bà không thích con bé này lắm. Từ lúc bước vào cửa tới giờ, cặp mắt cứ láo liên ngó ngang ngó dọc, dáo dác thăm dò khắp chốn cứ như kẻ gian ấy. So ra thì bà thích Nhị Ni hơn, sạch sẽ, tháo vát, tính tình hào sảng, phóng khoáng. Người như con bé Nhị Ni thì bà còn vui vẻ trò chuyện đôi câu, chứ con nhỏ này thì bà không hứng thú nhiều lời.
Cuối cùng Chu Lục Ni cũng buộc lòng phải đi theo Chu Khải.
Chờ hai đứa đi rồi, bà Mã mới nói với Chu Thanh Bách: “Con bé này tuổi nhỏ mà liều lĩnh quá, dám một thân một mình mò tận lên đây, rủi mà xảy ra chuyện gì thì ai gánh nổi trách nhiệm?”
Những lời bà Mã nói vừa hay trùng khớp với suy nghĩ của Lâm Thanh Hoà ngay tại thời điểm nhìn thấy Chu Lục Ni.
Rất tiếc, Lâm Thanh Hoà không khoan dung độ lượng như Chu Thanh Bách, cô cười nói: “Quả thực không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này, không cho cô tới thì cô tự mình mò tới.”
Ngoài miệng thì cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Nếu giữa đường nó gặp chuyện gì bất trắc thì anh hai Chu và chị hai Chu sẽ trách cứ ai? Rồi họ hàng ba bề bốn bên sẽ trách lên đầu ai?
Ha, đây là cái thể loại gì đây? Ngồi yên trong nhà mà hoạ từ trên trời tự động rớt xuống à?!
Chu Lục Ni sụt sùi yếu ớt nói: “Thím tư à, thím đừng nóng giận, cháu…cháu biết sai rồi, chỉ là cháu muốn lên đây hỗ trợ….”
Lâm Thanh Hoà thu lại nét cười, nghiêm mặt mắng: “Hỗ trợ cái gì? Tính tình cô thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết? Một hai cứ bắt tôi phải nói thẳng ra mới chịu hả?”
“Thím tư…..”
Lâm Thanh Hoà không kiên nhẫn nghe con nhỏ này lẻo mép, cô thẳng thừng nói: “Đi không xin phép người lớn đúng không, nếu không xin phép thì lập tức quay trở về. Chu Khải, chiều nay mẹ sẽ lên trường xin cho con nghỉ một tuần. Con lập tức đưa nó về quê cho mẹ, đem nó nguyên vẹn trao trả cho hai bác để bác ấy tự mình trông chừng con gái. Nhân tiện nhắc nhở bác gái một chút, con mình thì tự mà giữ lấy, mai sau có xảy ra chuyện gì thì đừng tới tìm ba mẹ mà hỏi này hỏi nọ.”
Chu Lục Ni oà khóc nức nở: “Thím tư, sao thím lại ghét bỏ cháu như thế… huhu…rốt cuộc thì cháu có làm gì đắc tội thím đâu? Cùng là cháu gái của chú tư sao chị Nhị Ni được ở lại mà cháu thì không? huhu…”
Lâm Thanh Hoà lạnh mặt: “Đừng giở cái trò này ra đây, đến nước mắt của mẹ ruột tôi còn vô ích, thì cô nghĩ cô khóc lóc có thể thay đổi được gì sao?”
Hiện tại, Lâm Thanh Hoà đang cực kỳ phẫn nộ, cơn giận dữ đã vọt tới tận óc e luôn rồi. Mà một khi cô đã nóng máu thì đừng có nhắc tới họ hàng thân thích, ai cô cũng không nhận!
Ha, con bé này được lắm, cố tình dẫm lên điểm mấu chốt của cô. Đã không cho còn tự mình đi tới, nghĩ rằng làm vậy là Lâm Thanh Hoà cô không dám đuổi thẳng cổ nó hay sao? Đã thế còn cả gan tới thẳng trường học vác loa thông báo tìm người nữa chứ, tính chơi cái chiêu đánh vào nhân cách đạo đức bắt ép cô phải thoả hiệp hả?
Nhân từ? Nương tay? Xin lỗi, mấy cái đó chưa hề tồn tại trong từ điển của cô.
Lâm Thanh Hoà không một chút do dự, trực tiếp bảo Chu Khải đưa Chu Lục Ni ra ga mua vé về quê, ngay-lập-tức!
Chu Lục Ni nhóc nhề nhệ dọc đường, lên xe lửa rồi mà vẫn khóc ngôi khóc nghể!
Tới khi đám trẻ biết tin thì đã không còn thấy mặt mũi Chu Lục Ni đâu, hỏi ra mới biết nó đã lên đường về quê rồi, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử nghệt mặt.
Chu Nhị Ni không giấu diếm sự tức giận, thẳng thắn bày tỏ thái độ: “Cái con nhỏ Lục Ni này thật là quá đáng hết sức, đường xá thì xa xôi mà dám giấu diếm chú thím hai chạy lên đây, gan cùng mình mà!”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Chú hai cháu có khả năng không biết nhưng thím hai thì khó nói à nha. Từ nhà lên Bắc Kinh phải đổi mấy chặng xe, riêng tiền xe đã không rẻ rồi.”
Hứa Thắng Mỹ rụt rè nói: “Mợ út, nhưng mà để Lục Ni về ngay như vậy, liệu có… không được hay lắm không?”
Lâm Thanh Hoà thờ ơ nói: “Có thể cháu cảm thấy người làm thím này quá đáng, cháu gái cất công tới đây một chuyến mà không giữ lại, trực tiếp tống cổ trở về. Nhưng tính cách thím là vậy, không bao giờ khoan nhượng, kể cả ông bà ngoại cháu có ra mặt thì thím vẫn đưa nó về.”
Chu Nhị Ni lập tức lên tiếng giải thích cho Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử: “Mấy đứa không ở cùng với Lục Ni cho nên không biết. Chị ở cùng nó từ nhỏ tới lớn nên quá rành tính cách con nhỏ này, nó không những không giúp đỡ được gì mà chỉ tổ gây thêm phiền toái cho mọi người xung quanh.”
Hai đứa này là họ hàng bên ngoại không sống cùng một nhà nên sẽ không thể tưởng tượng được con nhỏ Lục Ni tác oai tác quái thế nào. Nói thẳng ra là Nhị Ni rất tán đồng với cách xử lý quyết đoán của thím tư ngày hôm nay, những việc kiểu này nếu nhân nhượng dù chỉ một lần thì chắc chắn sẽ còn phải chịu phiền toái dài dài.