Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 322: Không nể mặt
Lâm Thanh Hoà cũng chẳng bận tâm tới cái nhìn của Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ, muốn nghĩ sao về cô thì nghĩ, quan điểm của cô trước nay vẫn vậy, sống cho mình chứ không phải sống vì mắt nhìn của người khác.
Thế nhưng, buổi tối, lúc nói chuyện với Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà vẫn phải mềm mỏng một chút.
“Anh có trách em vì đã đưa Lục Ni về quê không?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không trách.”
Đối với sự việc ngày hôm nay, Chu Thanh Bách rất bực, không phải anh không thích nó lên đây mà anh bực vì nó hành động quá thiếu suy nghĩ. Cũng may là không xảy ra chuyện gì, nếu rủi dọc đường có gì bất trắc thì phải làm sao?
Nghe chồng nói vậy, Lâm Thanh Hoà mới yên chí xả cục tức: “Nếu nó hiểu chuyện được như người ta thì mình sẵn lòng giúp đỡ thôi, đấy, nói đâu xa, con bé Nhị Ni kia kìa, có mở miệng nói tiếng nào đâu mà em cũng rất vui lòng kéo nó đi. Còn cái con Lục Ni tính khí như vậy thì đố ai dám giữ!”
Nứt mắt ra mà đã nghĩ được cái chiêu tiền trảm hậu tấu, nó cho rằng làm vậy cô sẽ không đuổi nó về à? Ha, rất tiếc, cô đây chưa bao giờ khách khí với ai, cô sẵn sàng trả nó về trong vòng một nốt nhạc.
Đừng mong cô nhân từ, chuyện này có lần một ắt sẽ có lần hai, nhen nhóm là phải chặt đứt ngay tránh dây dưa dông dài. Nói cô vô tình vô nghĩa cũng được, nói cô khinh rẻ bà con nghèo cũng được, tóm lại là cô không chứa chấp.
Chu Thanh Bách trấn an vợ: “Đừng nóng giận, đưa nó về là được rồi.”
Anh đã nói mọi việc trong nhà giao hết cho vợ làm chủ có nghĩa là anh sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì. Nếu anh chị hai có ý kiến, anh sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
Vài ngày sau, Chu Khải và Chu Lục Ni về tới thôn.
Chu Khải chiếu theo lời mẹ phân phó, thẳng một đường dắt Chu Lục Ni về Chu gia, trao trả nguyên vẹn con gái lại cho bác hai.
Tiến vào sân nhà, Chu Khải dõng dạc nói: “Bác hai, cháu đã đưa Lục Ni nguyên vẹn về tới nhà, sau này bác hãy trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó chạy loạn khắp nơi nữa.”
Anh hai Chu sợ đến ngây người: “Chuyện này là thế nào? Không phải Lục Ni đi sang nhà bà ngoại sao?”
Dứt lời, anh lập tức nhìn về phía bà vợ.
Chị hai Chu nhấp nhấp môi, rồi giả đò mắng Chu Lục Ni tới tấp: “Cái con ranh chết tiệt này, mày làm cái gì vậy hả? Có phải dám tự mình chạy tới Bắc Kinh tìm chú thím tư không?”
Anh chị cả và anh chị ba nghe thấy tiếng nhí nhèo ngoài sân cũng ùa ra tới, vừa hay nghe được những lời này, tất cả đều nhìn về phía Chu Lục Ni.
Chị cả Chu trầm mặt lên tiếng đầu tiên: “Đại Oa, Lục Ni tự mình chạy lên Bắc Kinh hả? Chuyện này là thật sao?”
Chu Khải gật đầu khẳng định: “Dạ đúng thế, ba cháu bảo cháu đưa Lục Ni về cho bác hai.”
Không phải nó nhớ nhầm, mà nó cố tình nói là “ba bảo”.
Sắc mặt chị cả Chu lúc này khó coi vô cùng, chưa kịp nói gì thì chị ba Chu đã nhìn về phía chị hai Chu lên tiếng: “Chị hai à, em cũng không muốn nói chị đâu nhưng quả thực cái con bé Lục Ni này chị phải mang về dạy dỗ lại mới được, ai đời mới có tí tuổi đầu mà dám một thân một mình chạy tận lên Bắc Kinh? Trời đất ơi, Bắc Kinh là nơi nào cơ chứ, mà nó dám đi lung tung, ai da, con nhỏ này to gan lớn mật quá.”
Trước giờ chị hai Chu vẫn cho rằng chồng chị bối phận cao hơn, ít nhiều gì vợ chồng chú tư vuốt mặt cũng phải nể mũi, ngàn vạn lần không ngờ sự việc lại diễn ra theo chiều hướng thế này. Quá mất thể diện, gương mặt chị ta chuyển thành màu xanh mét, ba máu sáu cơn không biết trút vào đâu, chị ta vơ vội cây gậy trong sân đánh Chu Lục Ni túi bụi: “Cái con chết tiệt này, tao đánh chết mày, cả ngày chỉ nghĩ tới việc trèo cao, nhưng người ta có cho mày trèo không? Đi một chuyến thật xa mới tới được Bắc Kinh, thế mà đã phải gấp gáp quay trở về, mày vui chưa? Sáng mắt ra chưa? Người ta ghét bỏ mày mà mày không biết dơ, còn cứ sấn tới. Tao đánh chết mày, hôm nay tao phải đánh chết mày….”
Lời lẽ thì chửi con nhưng tất cả mọi người đều nghe ra đây là đang xiên xỏ chú thím tư vô tình vô nghĩa, cháu gái cực khổ lên thăm mà cũng đang tâm đuổi nó về.
Chu Khải vốn lịch sự không định nhiều lời, chỉ cần hoàn thành xong việc của mình là được, không tham gia vào những chuyện không liên quan, thế nhưng người ta lại chửi cả ba cả mẹ nó thì nó cũng chẳng ngại nói thêm một câu: “Bác hai gái, có gì thì bác cứ nói thẳng, đừng chỉ chó mắng mèo. Nhà cháu không ai kêu Lục Ni lên. Hơn nữa tiền xe từ quê lên Bắc Kinh không phải là rẻ, Lục Ni lấy đâu ra tiền hay chính bác là người cho nó?”
Hừ, đừng có mà cả vú lấp miệng em, xuyên tạc bừa phứa đi, nó còn đứng ở đây thì đừng hòng có ai đổ thừa cho nhà nó được!
Chị hai Chu bị vạch mặt, chết trân tại chỗ.
Chu Khải nói tiếp: “Lần này Lục Ni lên đó gây phiền toái cho biết bao nhiêu người. Cháu còn phải xin nhà trường nghỉ học để đưa nó về, trì hoãn rất nhiều bài vở.”
Đúng lúc này, ông bà Chu đi vào trong sân vừa vặn nghe hết câu, ông Chu trầm giọng hỏi: “Đại Oa, đã xảy ra chuyện gì.”
Chu Khải còn chưa kịp về nhà mình chào ông bà nội nữa, vào đến thôn là dắt thẳng Lục Ni tới Chu gia. Chắc ông bà nghe tin nên đi qua đây.
“Ông bà nội.” Chu Khải chào rõ to rồi nở một nụ cười tươi rói, “Không có việc gì ạ, chẳng qua là Lục Ni không hiểu chuyện, tự mình chạy lên Bắc Kinh nên cháu phải đưa nó về. Bác hai, người cháu đã đưa trở về nguyên vẹn, lỡ sau này có việc gì, bác đừng tới tìm nhà cháu là được.”
Câu cuối cùng này, nó muốn nói với bác hai trai.
Anh hai Chu tức điên người, nói mà gần như gầm lên: “Từ giờ trở đi mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao, nếu mày dám bước chân ra khỏi cửa tao đánh gãy chân mày!”
Ông Chu cũng không thể ngờ lại có chuyện này xảy ra, ông lạnh mặt hỏi Chu Lục Ni: “Lục Ni, cháu đi Bắc Kinh?”
Chu Lục Ni trốn ở góc phòng, thò đầu ra nói: “Cháu chỉ muốn lên đó xem cho biết thôi, ai dè vừa tới nơi, thím tư đã lập tức kêu anh Đại Oa dẫn cháu về, một đêm cũng không cho người ta nghỉ lại nữa.”
Chị ba Chu trào phúng nói: “Ha, tức cười thật đấy, không thưa không hỏi một tiếng, tự mình vác xác tới, cái ý đồ trẻ con này không lẽ thím tư mày còn nhìn không thấu sao? Tính tình thím tư nhà này thế nào, cả cái thôn đều biết. Tưởng tiền trảm hậu tấu mà ép được thím ấy chắc?”
Anh ba Chu gắt: “Được rồi, nói ít vài câu đi.”
“Nói ít cái gì mà nói ít? Chu gia vất vả lắm mới được mỗi nhà chú tư có tiền đồ xán lạn, ai ai cũng đều mong ngóng chú thím ấy phát triển rực rỡ. Chỉ có một người không biết lượng sức mình, con gái chẳng ra cái gì mà cứ nâng nó lên tận trời, lại ảo tưởng rằng người gặp người mê, bắt cả nhà phải có trách nhiệm cung phụng nó? Ha, quên rằng công việc của Hạ Hạ bên kia là ai giới thiệu rồi à? Đã không nhớ ơn người ta thì thôi lại còn được đằng chân lân đằng đầu. Mọi chuyện trái ý mình là lại làm mình làm mẩy, làm như chú thím tư nợ nhà chị ta không bằng.”
Chị ba Chu cười lạnh tuôn một tràng chỉ thiếu nước giơ ngón tay chỉ tận mặt bà chị hai nữa thôi. Lần này đừng bắt chị nhịn nữa, chị nhịn đủ rồi!
Kỳ thực, chị ba Chu và chị hai Chu đã nảy sinh mâu thuẫn từ rất lâu, chẳng qua là chung sống dưới một mái hiên cho nên phải đè nén khúc mắc xuống, duy trì trạng thái bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Cái bộ mặt giả tạo kia, chị đã ngứa mắt từ lâu lắm rồi, hôm nay chị muốn nói huỵch toẹt ra để cho chị ta biết mọi người không phải kẻ ngốc, bớt diễn trò lại!
Anh ba Chu gằn giọng quát: “Tôi bảo cô đừng nói nữa.”
Chị ba Chu nguýt dài một cái: “Anh tưởng tôi thèm nói chắc?!”
Dứt lời, chị hướng về phía Chu Khải hỏi: “Đại Oa à, lần này nghỉ nhiều buổi thế này không biết khi về có học đuổi được không? Chắc phải vất vả lắm đây. Thím nghe con bé Ngũ Ni nói, chỉ cần một buổi học không chú ý nghe giảng là đã bỏ lỡ biết bao kiến thức rồi.”
Chu Khải mỉm cười lễ phép trả lời: “Dạ, chắc không vấn đề gì đâu ạ.”
Đứng nghe nãy giờ, nắm được đầu đuôi ngọn ngành, ông Chu âm trầm không thèm lên tiếng, bà Chu lạnh lùng nói với con dâu hai: “Vợ thằng hai, tôi vốn cảm thấy để Lục Ni lên đó hỗ trợ cũng được, nhưng bây giờ mới vỡ lẽ, con gái do cô dạy ra không làm được cái việc gì tốt cả. Từ giờ trở đi cô yên phận mà sống cho tôi.”
Những chuyện khác, bà còn có thể du di mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng chỉ cần đụng đến ba thằng cháu nội thì ai bà cũng không nể mặt.