Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323: Ăn Gậy

Chương 323: Ăn gậy Chương 323: Ăn gậy

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 323: Ăn gậy

Chỉ vì cái con nhỏ ngỗ nghịch này mà thằng cháu trưởng của bà phải bỏ lỡ bao nhiêu là tiết học?! Bực quá đi mất, càng nghĩ bà càng muốn phát hoả…không thể tiếp tục ở bên này thêm một giây nào nữa, ông bà Chu liền kéo Chu Khải về nhà.

Dọc đường đi gặp rất nhiều bà con chòm xóm, trong đó người có phản ứng mãnh liệt nhất là bà Thái.

Thoáng trông thấy cậu thanh niên điển trai đi bên cạnh ông bà Chu, bà Thái lập tức reo lên: “Ai da, Đại Oa cao lớn chừng này rồi cơ à?!”

Miệng nói mắt cười rạng rỡ cứ như nhìn thấy cháu rể thật ấy. Lựa tới lựa lui, bà vẫn thấy Đại Oa là sự lựa chọn tốt nhất, nếu cháu gái mình gả được cho cậu bé này thì có phúc quá, hàng đêm bà có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi.

Chu Khải vô cùng thân thiện, gặp ai cũng chào rõ to, niềm nở hỏi thăm. Lời chào cao hơn mâm cỗ, bà con thôn quê chả mong gì, chỉ cần được câu chào là vui lắm rồi, thế là tin tức cháu trai trưởng Chu gia về làng nhanh chóng được truyền đi khắp nơi, không quên kèm theo một tin chấn động, Chu Lục Ni tự mình trốn lên Bắc Kinh làm Đại Oa phải xin nghỉ học để đưa em họ về tận nhà.

Chuyện đã xong là xong, Chu Khải sẽ không để tâm đến nữa, dù mọi người bên ngoài có bàn tán ra sao thì nó cũng không thể hiện thái độ. Về tới nhà, nó chạy ù ra giếng, múc nước lên dội ùm ùm, chẳng hề ngại nước giếng mùa này vẫn còn hơi lành lạnh.

Ôi thanh niên da dày thịt béo, lạnh thế này nhằm nhò gì. Xối một lượt gột rửa hết bụi bẩn và mệt nhọc, thay bộ quần áo sạch sẽ, lúc này Chu Khải mới cảm thấy thoải mái toàn thân.

Nó tắm xong cũng vừa lúc bà Chu bưng một chén mì nghi ngút khói từ bếp ra, bà giục: “Đại Oa, mau lên, vào ăn chén mì cho ấm người này.”

“Cháu xin.” Chu Khải hớn hở ngồi vào bàn ăn ngon lành.

Bà Chu từ ái ngắm nhìn thằng cháu nội đã lâu mới gặp lại, ôn tồn nói: “Khổ thân thằng bé, đang yên đang lành tự dưng phải chịu cực chịu khổ mấy ngày trời. Tất cả là tại cái con Lục Ni chết tiệt kia, không ngờ nhỏ tuổi mà lá gan lại lớn đến độ đó!”

Chu Khải ngẩng đầu lên nói: “Lúc nhìn thấy nó cháu hoảng hồn luôn mà. Bà à, không phải mẹ cháu muốn đuổi Lục Ni về đâu mà tính tình nó kì quá, cho lên đấy lỡ sau này xảy ra chuyện gì thì ai gánh nổi trách nhiệm?”

Bà Chu nói: “Mẹ cháu làm rất đúng, bà không trách. Nhưng mà sao không bảo cha cháu đưa Lục Ni về, cùng lắm thì đóng quán vài ngày. Đằng này lại để cháu nghỉ học, việc học là quan trọng nhất mà.”

Chu Khải trấn an bà nội: “Không sao đâu bà, mấy tháng nữa là cháu tốt nghiệp rồi, việc học cháu tự mình cân đối được.”

Ông Chu nói: “Cứ bảo cha mẹ cháu yên tâm làm ăn, chuyện trong nhà không cần để ý, bác hai sẽ không dám nói năng gì đâu.”

Chu Khải gật đầu rồi nói: “Ông nội, vậy khi nào hai ông bà lên? Nhà ở chúng cháu đã sắp xếp ổn thoả rồi, cháu cũng đã vây sẵn một góc sân làm cái chuồng gà, sau này bà có thể nuôi gà thoải mái.”

Nghe thằng cháu nội nói mà ấm lòng ấm dạ, ông Chu mỉm cười hiền hậu, bà Chu phấn khởi ra mặt: “Chờ đến hè, nghỉ hè năm nay cha mẹ cháu sẽ về đón ông bà với nhà cô út lên luôn.”

Vậy là cũng sắp rồi, Chu Khải nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp: “À, nếu cô Hiểu Quyên với cô Hiểu Cúc sang hỏi thì ông bà bảo các cô ấy không cần lo lắng, Hổ Tử và Thắng Mỹ ở trên đó rất tốt.”

Bà Chu cao hứng liên tục nói: “Tốt tốt tốt….”

Biết cháu trai ngồi xe mấy ngày mệt mỏi, sáng sớm mai lại phải khởi hành ngay, đợi nó ăn xong tô mì, bà liền thúc giục: “Cứ để chén đấy không cần phải dọn, cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Chu Khải cũng cảm thấy khá mệt, ăn no bụng nó liền đứng dậy đi vào phòng cha mẹ đánh một giấc.

Ông bà Chu ra sân ngồi nói chuyện.

Thu lại nét mặt từ ái, bà Chu cau mày mắng Chu Lục Ni: “Con nhỏ chết tiệt, tôi không nghĩ nó lại cả gan làm ra cái chuyện tày trời này, nghĩ làm sao… nghĩ làm sao mà trốn cha trốn mẹ, tự mình chạy lên kia gây ra bao nhiêu phiền phức cho nhà thằng tư.”

Ông Chu hừ lạnh: “Không phải trước đây chính bà muốn đưa nó lên đấy hỗ trợ còn gì?”

Bà Chu chẹp miệng: “Thì tại nó cứ leo lẻo đòi đi cho nên tôi mới…ai da, ai mà biết nó lại là cái đứa như vậy.”

Hú hồn, may mà hồi Tết vợ thằng tư kiên quyết chứ với cái bản chất không yên phận của con Lục Ni thể nào cũng gây hoạ cho xem, lỡ đâu ảnh hưởng tới tiền đồ của ba thằng Oa thì chết dở. Lúc ấy bà có hối hận cũng chẳng kịp.

Ông Chu lại một lần nữa nhắc nhở: “Sau này lên Bắc Kinh, tốt nhất là bà đừng tìm thêm phiền phức cho vợ thằng tư.”

Lần này nó hành xử vô cùng dứt khoát và quyết đoán, nhờ đó ông mới giật mình nhận ra, vợ thằng tư vẫn là vợ thằng tư của trước kia. Muốn xen vào làm chủ chuyện của nó? Không có khả năng!

Đừng thấy dạo này nó mềm tính mà lấn lướt. Nghĩ rằng cứ chạy lên đó ăn vạ là nó phải ậm ừ chấp nhận chắc? Nhầm rồi, nhầm to rồi, nó vẫn cứng rắn y như trước. Một khi nó đã không đồng ý mà vẫn cố tình làm ngược lại thì kể cả có lên tận nơi nó cũng có cách đuổi thẳng cổ.

Bà Chu bực bội: “Ông cứ làm như tôi hay gây sự lắm không bằng!”

Cằn nhằn, cằn nhằn hoài, bà đâu có tệ đến mức ấy. Nhìn cả cái thôn này mà xem, bà cũng thuộc diện mẹ chồng tốt chứ bộ. Vợ thằng tư không thích bà dông dài bà liền không dông dài còn gì?

Dù bà vợ không nói ra miệng nhưng ông Chu thừa sức đi guốc trong bụng bà, ông không khách khí trả lại một câu: “Phóng mắt ra cả cái huyện này mà xem, có người con dâu thứ hai nào như vợ thằng tư không? Không biết có bao nhiêu người hâm mộ bà nổ con mắt đó.”

Đang tức nhưng mà được khen, bà Chu đắc ý cười tủm tỉm. Cái này là nhờ công của ai? Không phải bà có mắt nhìn người thì còn lâu Chu gia mới có được nàng dâu tốt như vậy!

Bà Chu xua xua tay: “Được rồi, tôi biết rồi. Sau này lên đó nếu cần thì tôi hỗ trợ, còn không cần thì tôi giúp bế con cho Hiểu Mai. Chuyện tôi tôi tự khắc biết lo, không mượn lão già ông bận tâm.”

Lu bu giải quyết mấy chuyện trời ơi đất hỡi ở Chu gia, mãi gần khuya mới chợt nhớ ra quên chưa hỏi thăm tình hình Nhị Ni, chị cả Chu sốt ruột chạy sang bên này gõ cửa.

Bà Chu nói: “Đại Oa ngủ rồi. Yên tâm đi, lúc nãy nó đã nói với cha mẹ rồi, mấy đứa Nhị Ni ở trên đó rất tốt, bọn trẻ làm quen với môi trường mới nhanh lắm, con không cần phải lo.”

Nghe được những lời này chị cả Chu mới an lòng gật đầu

Tiện đây bà Chu hỏi luôn, sau khi ông bà về, vợ thằng hai có lôi con nhỏ chết bầm kia ra đánh cho một trận nhớ đời không?

Nhắc đến chuyện này, chị cả Chu lập tức nhíu mày bất bình. Ông bà và Đại Oa vừa quay lưng đi khỏi, thím hai quăng luôn cây gậy xuống đất, không đánh cũng chẳng mắng. May mà còn có chú hai thấu tình đạt lý, xách cổ con nhỏ Lục Ni ra quất cho một trận rồi nghiêm khắc giáo huấn nó.

Bà Chu nóng mặt mắng: “Con đấy mà không dạy dỗ đàng hoàng thì vô pháp vô thiên!”

Chị cả Chu chỉ chép miệng thở dài không tiện xen vào chuyện gia đình chú hai, chị đá qua chuyện khác: “À ngày mai Đại Oa ngồi xe chuyến sớm phải không mẹ? Thế để con chuẩn bị thức ăn đi đường cho cháu nó, mẹ không cần phải dậy sớm đâu.”

“Được.” Bà Chu cười gật đầu.

Không nói chuyện lâu, chị cả Chu chào mẹ chồng ra về. Sáng hôm sau, trời vẫn còn tối thui, chị đã ôm một bọc bánh bột ngô nóng hôi hổi sang cho Đại Oa.

Chu Khải khó xử: “Trời, sớm thế này bác cả đã phải dậy nướng bánh cho cháu à? Cứ để kệ cháu vào thành mua tạm cái gì lót dạ cũng được mà.”

Chị cả Chu cười: “Không có gì, bác ngủ ít, cầm lấy, mang theo đi đường mà ăn. Chà, năm nay Đại Oa cao quá nhỉ. Hồi cha cháu bằng tuổi cháu cũng không cao to được thế này đâu.”

Càng nhìn chị cả Chu càng thuận mắt, mấy cái thằng bé tuấn tú, sáng sủa kiểu này ấy mà, bà mẹ nào nhìn thấy cũng muốn bắt cóc về làm con trai ruột ấy chứ.

Chu Khải mỉm cười nói cảm ơn rồi xuất phát lên đường. Bác cả trai đạp xe tới ngỏ ý muốn đèo nó lên bến xe huyện thành nhưng Chu Khải từ chối, nó muốn chạy bộ coi như rèn luyện thể lực luôn.

Chu Khải hoàn thành nhiệm vụ, ngồi xe ôtô lên thành phố rồi đổi sang tàu hoả di chuyển tới Bắc Kinh.

Thế nhưng, Chu gia bên này vẫn còn chưa xong chuyện đâu.

Trời sáng bừng, đợi chồng ăn sáng xong đi ra đồng, chị hai Chu liền lôi xềnh xệch Chu Lục Ni vào trong phòng, đóng kín cửa hỏi chuyện.

Chu Lục Ni nhăn nhó kêu oai oái: “Mẹeee, mẹ làm cái gì đấy, đùi con bị quất đến bây giờ vẫn còn đau lắm đây, nhẹ thôi, ay ui….”

Tối hôm qua cha vụt đau dã man, hai cái đùi nó chi chít các vết roi chồng chéo, tới tận bây giờ vẫn còn sưng đỏ đây này.

Chị hai Chu âm trầm hỏi: “Có thật là mày vừa lên tới Bắc Kinh, thím tư mày không nói gì đã cấp tốc đuổi mày về không?”

Bình Luận (0)
Comment