Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 324: Khinh người
Rốt cuộc cũng có người quan tâm hỏi nó vấn đề này, ngay lập tức Chu Lục Ni phun trào: “Mẹ, mẹ không thể tưởng tượng được mụ đàn bà kia quá đáng cỡ nào đâu!”
Từ quê nhà lên Bắc Kinh, đường xá xa xôi, hiểm nguy trùng trùng. Nó đã phải trải qua những gì, có ai thấu hiểu không? Nửa đường suýt chút còn bị một gã vô lại bắt cóc bán lên vùng núi ấy chứ, cũng may là nó thông minh, lập tức chạy đi tìm nhân viên soát vé xe lửa, đi theo người ta kè kè mới an toàn đến được Bắc Kinh.
Tới thủ đô, cái gì cũng lạ lẫm, nó không biết cũng không hiểu, phải đi bộ rất lâu mới tìm được một đồng chí công an nhờ dẫn đường tới trường của bà thím.
Đấy, vô cùng vất vả và gian nan, nó mệt muốn chết, có trời mới biết lúc nhìn thấy Chu Khải nó mừng tới mức phát điên, sau khi ăn được tô sủi cảo chú tư nấu nó chắc mẩm quả này được ở lại rồi. Ai ngờ, mụ đàn bà kia quá thâm hiểm, vừa nhìn thấy nó đã nổi cơm tam bành, không nói hai lời tống cổ nó về luôn.
Chu Lục Ni nghiến răng nghiến lợi uất hận nói: “Con chính là cháu gái ruột của chú tư, vì chuyến đi này mà mấy ngày trời mất ăn mất ngủ, thế mà mụ đàn bà kia không cho con nghỉ lại một đêm, nói đuổi là đuổi, dù con có khóc lóc thế nào cũng vô dụng. Trần đời con chưa thấy ai độc ác như mụ ta!”
Càng nghe khuôn mặt chị hai Chu càng tái dại. Đúng là sự việc lần này có chị nhúng tay vào, chính chị cho con gái tiền xe lên Bắc Kinh. Chị đã sắp xếp mọi việc chu toàn, đầu tiên nói dối con gái sang nhà bà ngoại chơi, chờ nó thành công ở lại Bắc Kinh là coi như xong, lúc ấy ván đã đóng thuyền, còn ai nói gì được nữa? Cùng lắm thì mắng mỏ qua loa hai ba câu con nhỏ chết tiệt không hiểu chuyện rồi thôi, quan trọng nhất là mục đích đã đạt thành.
Sau đó, bằng với sự thông minh cơ trí, nhất định nó sẽ tìm được một người chồng Bắc Kinh. Có con rể là người thủ đô, không chừng cả nhà chị có thể dọn lên đó hưởng phúc ấy chứ.
Bày mưu tính kế bạc cả đầu, dự tính chiêu trò tiền trảm hậu tấu đâu ra đấy, ấy thế mà không đoán được Lâm Thanh Hoà quá rắn, mạnh tay hất đổ bàn cờ chị ta dày công sắp đặt.
Chị hai Chu giận đến đau cả gan. Á à, phát đạt rồi, giàu có rồi, nên khinh người, phỏng?!
Mà đâu phải mới ngày một ngày hai, trước đây cô ta đã có cái thói khinh khỉnh vậy rồi. Mấy năm nay thay đổi thái độ chẳng qua là vì chồng xuất ngũ, cô ta bị vỡ mộng nên mới giả đò biết điều, thu liễm tính tình. Bây giờ thì hay rồi, bò lên được Bắc Kinh, trèo được lên cao rồi là lại chứng nào tật nấy, giở cái thói kênh kiệu không coi ai ra gì đây mà. Hừ!
Chu Lục Ni nói thêm: “À có chuyện này chắc mẹ chưa biết, mấy đứa Nhị Ni căn bản không làm ở tiệm sủi cảo.”
Chị hai Chu sửng sốt: “Là sao? Chúng nó không làm ở đó thì làm ở đâu?”
Chu Lục Ni: “Mụ đàn bà kia mở một cửa hàng quần áo. Nhị Ni, Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ cùng qua đó bán hàng. Tiệm sủi cảo thì mụ ta thuê một bà già tới rửa chén.”
“Gì?” Chị hai Chu sững sờ: “Ở đâu ra cửa hàng thời trang nữa?”
Chu Lục Ni nhếch mép cười đểu: “Mụ đàn bà đó tâm cơ thâm trầm, giấu giếm tất cả mọi người, trộm mở một cửa hàng bán quần áo trên Bắc Kinh. Con nghĩ là phải kiếm được nhiều lắm nếu không đã không sai cả ba đứa kia cùng đi trông hàng.”
“Thế còn tiệm sủi cảo thì sao?” Lúc này, trong lòng chị hai Chu rối một nùi, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe thêm nhiều thông tin.
Chu Lục Ni bĩu môi khinh thường: “Ôi xời, cái tiệm đó ế chỏng ế chơ, giữa trưa con tới mà chỉ thấy có lác đác vài khách.”
Nó đâu biết rằng người Bắc Kinh ăn trưa tương đối sớm, từ 11 rưỡi tới 1 giờ chiều là khoảng thời gian náo nhiệt nhất, nó tới tiệm lúc 1 rưỡi thì vắng khách là đúng rồi.
Ánh mắt chị hai Chu càng lúc càng phức tạp, rõ ràng chị đã hỏi chồng cặn kẽ, anh ta một mực khẳng định tiệm sủi cảo làm ăn rất được, một tháng kiếm lời tận 30 đồng. Chính miệng chú tư nói ra, thì làm gì có chuyện giả?!
Nhưng mà đâu có ngờ, con em dâu này quá ghê, có sẵn trong tay đơn vị công tác đàng hoàng mà vẫn phải mở thêm một cửa hàng quần áo nữa mới chịu. Đã thế còn thuê hẳn ba người tới làm, nghe chừng kiểu này kiếm được nhiều hơn tiệm sủi cảo là cái chắc.
Chu hai Chu nhíu mày: “Thế mày có đi qua đó nhìn xem thế nào không?”
Chu Lục Ni phụng phịu: “Làm sao mà nhìn, bị đuổi về ngay tức khắc, một đêm cũng không cho ngủ lại lấy gì nhìn?”
“À, còn cái này nữa, tí thì quên, mẹ biết không trong nhà mụ đàn bà đó cái gì cũng có. Con nhìn thấy nhiều thứ lắm, không chỉ có radio mà còn có cả một cái TV to đùng , trong phòng khách không phải kiểu ghế dựa thông thường đâu mà là sô pha, chắc mẹ không biết đâu, chính là kiểu ngồi xuống êm ái bồng bềnh như ngồi trên đám mây vậy đó. Còn mấy anh em Chu Khải thì trên tay đứa nào cũng đeo một cái đông hồ, quần áo thì toàn loại mới tinh, xịn lắm!”
Mới chỉ bước chân vào nhà chú tư một lát nhưng Lục Ni đã kịp lia mắt đánh giá khắp các ngóc ngách. Chậc, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một căn hộ đẹp như vậy, giống y căn hộ trong mơ mà hằng đêm nó tưởng tưởng, đầy ắp đồ đạc, vừa đẹp, vừa sang, sống trong đấy chắc thoải mái lắm nhỉ?!
Lúc đó nó cố tình làm ra vẻ sợ sệt thôi chứ kỳ thực trong bụng đã chắc chắn mười mươi mình sẽ được ở lại trong căn hộ tuyệt vời này. Chứ lên thì đã lên rồi, lại còn là cháu gái ruột, dám đuổi về không sợ người ta chửi cho thúi mặt à? Không cần thanh danh giáo viên nữa chắc? Thế mà bà thím khốn kiếp kia lại không xử sự theo lẽ thường. Thật là đáng chết mà!
Chu Nhị Nhi nào biết rằng chút việc cỏn con làm sao có thể đả động tới thanh danh của Lâm Thanh Hoà.
Bày ra chuyện này cũng quá coi thường Lâm Thanh Hoà cô rồi. Ừ, thích thì cứ đi rêu rao đi, nhưng để xem mọi người đứng về phía ai? Một đứa cháu gái mới tí tuổi đầu mà đã dối trên lừa dưới, bỏ nhà ra đi, thử hỏi ai dám bảo lãnh cho nó?
Năm nay nó đã 15, nếu ở thời trước thì chỉ còn một năm nữa là tới tuổi gả chồng, bây giờ hiện đại hơn một chút thì tới năm 18. Nhưng ai mà biết được, con gái xuân xanh xấp xỉ tới tuổi cập kê, lại coi trọng thanh niên Bắc Kinh giàu có lắm tiền, lỡ đâu gặp được đối tượng ưng mắt, khó dằn lòng, xảy ra quan hệ gì đó rồi sao? Cha mẹ nó tìm ai đổ trách nhiệm? Tất nhiên là tìm người bảo lãnh cho nó đi rồi. Cho nên, không cần phải suy xét gì hết, Lâm Thanh Hoà không bao giờ tự lấy đá ghè chân mình.
————-
Vài ngày sau, Chu Khải về tới Bắc Kinh. Việc đầu tiên nó làm là rẽ qua nhà tắm công cộng tắm rửa một cái cho sảng khoái tinh thần, rồi mới về nhà báo cáo kết quả công tác.
Chu Khải nói: “Ba mẹ không cần lo lắng. Con đã đem Chu Lục Ni nguyên vẹn giao tận tay bác hai, con cũng nói rõ ràng với bác ấy rồi, chắc chắn sau này có xảy ra vấn đề gì thì cũng sẽ không chạy tới nhà mình kiếm chuyện đâu.”
Nói gì thì nói, cho tới tận bây giờ nó vẫn bội phục tính quyết đoán của mẹ nó, tất cả mọi việc được quyết định nhanh, gọn, rõ ràng đâu ra đấy không có nửa điểm chần chờ, do dự. Quá đỉnh!
Chu Thanh Bách chỉ nghe chứ không nói gì, đưa được người về là ổn rồi.
Lâm Thanh Hoà thì hỏi thêm: “Ông bà nội có khoẻ không?”
Chu Khải gật đầu: “Khoẻ lắm mẹ, lúc ông bà biết tin Lục Ni tự mình chạy lên đây, ông bà giận cực kỳ. Bác ba gái còn chỉ cây dâu mắng cây hoè ý nói bác hai gái giả vờ hồ đồ, sống giả tạo này nọ…”