Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 325: Người người hâm mộ
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Mấy năm gần đây bác ba lanh lẹ hơn rất nhiều.”
Chu Khải lại nói: “Bác cả gái thì trời chưa sáng đã làm bánh bột ngô cho con mang theo.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, trước giờ bác cả đều đối xử rất tốt với mấy đứa các con mà.”
Chuyện về Chu Lục Ni tới đây là kết thúc, Lâm Thanh Hoà giục Chu Khải nghỉ ngơi rồi chú tâm vào học bù.
Ban đêm, Lâm Thanh Hoà thủ thỉ nhỏ to với Chu Thanh Bách: “Từ giờ về sau mọi chuyện trong nhà phải nghe lời em."
Chu Thanh Bách cười thầm trong bụng, lại còn phải nói, trước giờ vẫn luôn nghe em còn gì.
Lâm Thanh Hoà dứ dứ nắm đấm hù doạ: “Lần này biểu hiện của anh xem như không tồi. Nếu anh mà ngăn cản em ấy hả, xem em có để yên cho anh không…”
Chu Thanh Bách nhướng mày ẩn ý: “Vậy phải khen thưởng chứ?!”
Rồi rồi, nữa rồi, xói già gian ác xuất hiện, Lâm Thanh Hoà ho khan liên hồi: “Anh nghiêm túc coi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Ừ mai dậy sớm rồi nghiêm túc, còn bây giờ phải xằng bậy hai lần mới ngủ ngon được…xong việc, Chu Thanh Bách thoả mãn ôm người đẹp vào lòng, lại còn rất hào phóng tỏ vẻ từ giờ trở đi mọi việc trong nhà do bà xã định đoạt.
“Đàn ông thúi, chỉ biết ăn hiếp người ta…” Lâm Thanh Hoà mắng yêu rồi ôm lấy eo ông xã, ghé sát vào lòng lắng nghe từng nhịp thở thân thương.
Cô biết tình cách của mình quá gai góc, mà phụ nữ như vậy thường sẽ không được lòng đàn ông nhưng từ khi chung sống tới giờ, Thanh Bách luôn hết lòng bao dung, yêu thương chiều chuộng cô.
Và cô cũng thế, cô yêu anh, thực lòng yêu anh. Càng nghĩ, vòng tay cô càng siết chặt.
Chu Thanh Bách cũng đồng thời cảm nhận được cái ôm đầy tình tứ và ỷ lại của cô vợ nhỏ, anh thoả mãn cong cong khoé miệng. Đời này, chỉ có hai thứ duy nhất khiến anh để tâm đó là cha mẹ khoẻ mạnh, vợ con bình an, còn lại tất cả những thứ khác đều không đáng để anh bận lòng.
Nói đi cùng phải nói lại, nếu không nhờ Lâm Thanh Hoà xử lý quyết đoán và khéo léo thì chưa chắc mọi chuyện đã êm xuôi nhanh tới vậy, có khi còn nhấc lên một hồi gia đấu ồn ào ấy chứ. Đằng này, sóng gió chưa kịp nổi lên đã bị cô dập gọn gàng. Từ đó về sau, trong nhà không ai còn nhắc lại chuyện này nữa.
Thoắt cái đã tới tháng 5 âm lịch. Lâm Thanh Hoà tiếp tục tung ra những mẫu thiết kế thời thượng dành riêng cho mùa hè.
Rất may mắn, Chu Thanh Bách đã tìm được một nhà xưởng tương đối khá, người quản lý là một thanh niên trẻ tuổi, rất biết làm ăn và tử tế, có thể bắt tay hợp tác lâu dài.
Lâm Thanh Hoà tò mò hỏi, Chu Thanh Bách liền kể: “Là người Bắc Kinh, gia tộc giàu có, thoát ly gia đình, độc lập gây dựng sự nghiệp.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Ồ, Xem ra là một phú nhị đại có chí khí.”
Lần này, thể theo yêu cầu của Lâm Thanh Hoà, Chu Thanh Bách đi đặt hơn 500 bộ trang phục mùa hè, bao gồm năm mẫu mã và kích cỡ khác nhau.
Đơn hàng không hề nhỏ thế mà chỉ trong vòng ngắn ngủi bảy ngày, vị phú nhị đại đã giao đầy đủ số lượng. Tốc độ làm việc quá nhanh và quan trọng nhất là những sản phẩm xuất xưởng đều đạt chất lượng cao. Không những thế, anh ta còn cam kết chất lượng và tiến độ của những lần kế tiếp sẽ giống y như lần đầu.
Với những người làm ăn uy tín, tất nhiên Lâm Thanh Hoà vui lòng hợp tác nhưng chỉ là giải quyết tạm thời vấn đề trước mắt thôi. Sau này cô sẽ tự mở xưởng may mặc, chắc chắn là như vậy, không gì có thể lay chuyển được quyết tâm đó.
Vì thật ra trong đầu cô đã bắt đầu nhen nhóm ý tưởng mới. Bây giờ, cô chỉ đang làm mảng quần áo đại trà, tức là sản xuất một mẫu với số lượng lớn, có nghĩa là mọi người đi ra đường rất dễ đụng hàng nhau. Tuy rằng lúc này vẫn chưa có khái niệm “đụng hàng”,thế nhưng Lâm Thanh Hoà luôn muốn đi tiên phong, là người dẫn đầu xu thế. Vì vậy tiếp theo đây cô dự định giới thiệu tới thị trường mặt hàng thời trang cao cấp, được giới hạn về mặt số lượng, mỗi mẫu chỉ sản xuất duy nhất ba bộ và tất nhiên giá thành không hề rẻ, có thể sẽ đắt gấp đôi giá quấn áo hiện tại, rơi vào tầm 15 - 16 đồng gì đó.
Tuy nhiên, kế hoạch đó vẫn còn nằm trên giấy tờ, đợi mua được máy may, mở được xưởng sản xuất cô sẽ lập tức đưa nó vào thực thi, còn trước mắt thì cứ duy trì như thế này là tốt lắm rồi.
À, không thể không nói, từ ngày hợp tác với xưởng may tư nhân, cửa hàng của Lâm Thanh Hoà chưa một lần rơi vào tình trạng đứt hàng giữa đường. Tình hình kinh doanh cũng ngày một phất lên.
Còn hơn một tháng nữa là Chu Toàn bước vào kì thi đại học, Lâm Thanh Hoà gạt hết chuyện buôn bán sang một bên, tập trung phụ đạo bài vở cho con trai.
Thành tích xếp hạng của Chu Toàn luôn đứng trong top 5 toàn khối, đã từng có lần nó vươn lên vị trí số 1 nhưng không thể giữ vững, lại bị tụt xuống. Tuy nhiên, đây là trường cao trung trọng điểm của Bắc Kinh, có rất nhiều học bá danh xứng với thực, nó lọt được vào top 5 đã là giỏi lắm rồi. Đúng là nó có mẹ kèm cặp nhưng các gia đình ở thủ đô đều rất chú trọng giáo dục, họ đốc thúc và bồi dưỡng con em mình rất gắt gao, cho nên ở đây không thiếu anh tài.
Thời gian này, ngoài chuyện học hành, vấn đề dinh dưỡng cũng đặc biệt được quan tâm.
Chu Thanh Bách nghe bà Mã bày ăn óc heo bổ não, anh liền dặn riêng tiệm thịt mỗi ngày để dành cho anh hai cái mang về hầm với đương quy tẩm bổ cho bốn mẹ con.
Lâm Thanh Hoà bỏ cuộc ngay từ vòng đầu, cô không tài nào chịu nổi cái hương vị này, Chu Toàn có khẩu vị giống mẹ nhưng vì nó sắp thi cử nên bị ép phải ăn, ngày nào cũng nhăn nhó nhắm mắt nhắm mũi uống xuống nửa chén, còn lại bao nhiêu bổ béo hết hai thằng Chu Khải và Chu Quy Lai, hai đứa nó thì lại đặc biệt thích món này, bữa nào cũng ăn tới ngon lành khoái chí.
Ngoài óc heo, thì cứ cách ba ngày lại có canh gà hoặc móng heo hầm đậu phộng.
Chu Quy Lai trầm tư suy nghĩ: “Đi theo anh hai ăn cơm ôn thi đại học mà em cứ có ảo giác mình đang ở cữ là sao nhỉ?”
“Phụt!” Chu Khải vừa uống hớp trà, chưa kịp nuốt xuống đã trực tiếp phun đầy mặt thằng em trai.
Chu Quy Lai gào ầm ĩ: “Anh cảaaaaa……”
Chu Khải vừa ho sù sụ vừa xua tay: “Đừng trách anh, có trách thì trách mày làm anh sặc.”
Chu Quy Lai bực bội đứng dậy phủi quần áo: “Trời ơi, bộ này em mới mặc lần đầu đấy!”
Trong ba anh em, Chu Quy Lai là đứa đỏm dáng nhất, đặc biệt là gần đây nó tự thấy bản thân đã trưởng thành, bắt đầu biết để ý con gái, thế nên mỗi ngày nó đều chú ý chải chuốt, tất nhiên không cần quá điệu đàng nhưng nhất thiết phải quần áo chỉnh tề, mặt mũi sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng.
Chu Khải nói: “Anh đây không cần mua thêm quần áo, lần tới mày cứ bảo mẹ cắt phần của anh cho mày.”
Chu Quy Lại bĩu môi lụng bụng: “Còn lâu mẹ mới cho em mua nhiều.”
Chu Khải mặc kệ thằng nhỏ, đi vào dò bài cho thằng hai.
Chu Toàn nói: “Hôm nay em muốn nghỉ một ngày, anh có hứng thú chơi bóng rổ không?”
“Mẹ có đồng ý không?!” Chu Khải liền nhìn về phía mẹ.
Lúc này Lâm Thanh Hoà đang ngồi nói chuyện phiếm với bà Mã, nghe loáng thoáng cái gì mà “mẹ, mẹ…” cô liền ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Khải nói: “Thằng hai nó muốn nghỉ một ngày đi chơi bóng rổ.”
Lâm Thanh Hoà tán đồng ngay: “Được chứ, kết hợp học tập và nghỉ ngơi thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Hai anh em đi đi, chơi ra mồ hôi cho sảng khoái. À, nếu muốn ăn bữa khuya thì nói trước nha để lát nữa mẹ cầm sủi cảo về nhà luôn cho.”
“Dạ muốn muốn, mẹ mang về cho chúng con một phần nhé.” Nói xong Chu Khải hào hứng nhảy lên xe đạp, đèo Chu Toàn tới sân bóng rổ trường đại học.
Chu Quy Lai liền đi qua cửa hàng quần áo tìm Hổ Tử.
Bà Mã nhìn theo mấy anh em nó mà không nhịn được phải khen một câu: “Nhà có ba thằng con thế này, thật đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Lâm Thanh Hòa bật cười: “Hồi bé chúng nó nghịch lắm thím ạ, khi ấy ba tụi nó vẫn còn ở trong quân ngũ, một mình cháu ở nhà quán xuyến không xuể, sểnh ra một cái là nó chạy đi nghịch bẩn, thằng nào thằng nấy một thân dơ hầy, trét bùn từ đầu xuống tới chân.”
Bà Mã bật cười sang sảng: “Haha, trẻ con đứa nào chả hiếu động, giờ chúng nó ngoan thế này là được rồi.”
Lâm Thanh Hoà hỏi: “À đúng rồi, cậu hai nhà bà khi nào mới trở về?”
Nhắc tới con trai, bà Mã mỉm cười đôn hậu: “Tháng sau, tháng sau nó mang cả vợ và con về.”