Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 326: Cực phẩm ly hôn
Con trai lớn của bà Mã đang đóng quân ở vùng Tân Cương, con trai thứ hai là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên được cử xuống nông thôn cho nên đương nhiên tuổi tác cũng không còn nhỏ, hiện giờ cả hai người đều có vợ con đề huề.
Cậu con trai thứ hai là một người tử tế, một người chồng người cha có trách nhiệm, ngay khi nhà nước cho phép thanh niên trí thức về thành, anh ấy không vội vã quay về ngay, mà muốn nghĩ cách để đưa vợ con đi cùng. Tất nhiên một mình anh thì dễ, đem theo vợ con là cả một vấn đề rắc rối, cần rất nhiều thời gian hoàn tất hồ sơ, giấy tờ, thế nên nấn ná tới tận bây giờ mới xong.
Tỉ như con gái nhà đại độ trưởng thôn Chu gia, ngày trước trộm thư giới thiệu cho chồng về thành, xui thay hắn ta là gã không ra gì, quay lưng đi một cái là mất tăm mất tích, hại mẹ con cô ấy ngày ngày mòn mỏi ngóng trông, hứng chịu không biết bao nhiêu lời dẻ bỉu, khinh khi của mấy bà chị dâu.
Đáng lẽ không nên bàn luận chuyện nhà người ta, nhưng Lâm Thanh Hoà cũng tiếc thương cho số phận một người phụ nữ, chỉ tại nhẹ dạ cả tin mà ra nông nỗi này. Trước đây chị ba Chu đã từng bật mí cho cô nghe đôi chút sự tình, nghe nói lúc đầu vợ chồng ông đại đội trưởng không chấp nhận mối hôn sự này, bà vợ chê hắn ta yếu ớt như con gà bệnh, chỉ được cái trắng trẻo nhưng ở nông thôn mấy loại trắng trẻo ẻo lả đích thị là vô dụng. Ngặt một nỗi, cô con gái mê quá, cha mẹ không đáp ứng liền chơi cái trò ăn cơm trước kẻng, ép cha mẹ vào thế không vui cũng phải gả. Cho nên bây giờ, có nhiều người chế giễu cô ấy ngu ngốc, tự làm tự chịu.
Vậy mới nói, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, con gái tìm đối tượng nhất thiết phải coi trọng ý kiến của cha mẹ, người thân trong gia đình. Bởi mình còn trẻ người non dạ, chưa va vấp sự đời nên rất khó đánh giá, nhìn thấu một con người. Rủi chọn sai một cái là phải cắn răng chịu khổ cả một đời, không giống như thời hiện đại, xã hội thoáng hơn cho phép người phụ nữ được đi tìm hạnh phúc lần 2, thậm chí lần 3.
Hơn nữa các bạn trẻ thế kỷ mới còn truyền tai nhau một câu “chia tay thì chia tay, người sau còn tốt gấp vạn lần người trước”.
Nhưng mà dù xã hội hiện đại có cởi mở thế nào, hôn nhân có tự do ra sao thì con cái vẫn phải tham khảo ý kiến trưởng bối. Chỉ cần cha mẹ yêu thương con, không cố tình hại con thì sẽ không giương mắt đẩy con vào nơi đau khổ.
Lại quay về người con trai thím Mã, từ đầu tới cuối anh ấy chưa hề có suy nghĩ bỏ lại vợ con chứ nếu có thì anh ta đã về thủ đô từ lâu rồi. Một mình anh ấy thì đi lúc nào chẳng được, về đây lại cưới vợ khác rồi đẻ thêm con khác là chuyện dễ như trở bàn tay.
Để đưa cả gia đình con trai về nhà, ông Mã xin nghỉ hưu non nhường lại vị trí công tác, sau đó hai vợ chồng ông phải chi ra một khoản tiền tương đối nặng tay đi quan hệ với mấy vị lãnh đạo đơn vị, lúc này mới có thể thành công di dời hộ khẩu cho con.
Sở dĩ trước đây Lâm Thanh Hòa có thể thuận lợi chuyển hộ khẩu cả gia đình lên Bắc Kinh phải dựa vào rất nhiều yếu tố, thứ nhất là do trường học khát nhân tài, thứ hai là thành phần gia đình trong sạch, thứ ba là các con cô đều là những đứa trẻ có tương lai đầy hứa hẹn. Đó, tất cả những điều này gộp lại mới thúc đẩy nhà trường bằng lòng giúp đỡ.
Nghĩ nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà lên tiếng: “Dạo này công việc nhiều khiến thím vất vả hơn thế nên cháu tăng lương cho thím lên 30 đồng mỗi tháng nhé.”
Bà Mã vội xua tay: “Đâu thể làm vậy được?”
“Được mà, có thím tới đây hỗ trợ, cháu cũng yên tâm hơn rất nhiều.” Lâm Thanh Hoà ghé lại gần thầm thì: “À, hôm nọ cháu sang chỗ thím Từ may quần áo nghe được tin này, Trương Mỹ Hà ly hôn rồi.”
Đúng, chính người đàn bà mặt dày mày dạn nhăm nhe đào góc tường nhà Lâm Thanh Hoà, năm ngoái mới gả chồng, năm nay liền ly hôn.
Dạo gần đây Lâm Thanh Hoà bận tới nỗi chân không chạm đất, hoặc là ở trường, hoặc là ở cửa hàng quần áo, nếu không thì về tiệm sủi cảo, hầu như mỗi ngày chỉ ghé nhà vài tiếng đồng hồ để ngủ và thay quần áo, chấm hết.
Hai ngày trước tình cờ chạm mặt Trương Mỹ Hà, cô cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ đơn giản là con gái về thăm mẹ đẻ, ai dè hôm nay cũng lại gặp nữa, liên tiếp hai ngày, chuyện lạ à nha?!
Thế là nhân tiện ghé thím Từ, Lâm Thanh Hoà thuận miệng thắc mắc một câu. Được cái thím Từ làm việc tại gia, cho nên bà nắm bắt tin tức tương đối nhanh. Bà kể Trương Mỹ Hà bỏ chồng, dọn về nhà mẹ đẻ ở hẳn, nguyên nhân là gì thì không rõ, chỉ biết là đã ly hôn.
Xét về bản lĩnh dày mặt thì chắc không ai qua được người đàn bà tên Trương Mỹ Hà, không chừng nhân lúc bà Mã không có ở đây, cô ta lại mon men mò tới tán tỉnh Chu Thanh Bách cho xem.
Vì thế, cô quyết định tăng lương cho bà Mã là có hai nguyên do. Đầu tiên là muốn giúp đỡ bà một chút bởi cô đoán chắc thời gian tới nhà bà sẽ tương đối nặng gánh, đón cả gia đình con trai về mà ông Mã thì lại mất việc. Kế đến là muốn nhờ bà Mã trông chừng giúp, cô tin với lòng nhiệt tình và thẳng thắn, bà tuyệt đối không cho phép loại người như Trương Mỹ Hà lại đây quấy rối.
Bà Mã vỗ ngực nói: “Việc này cháu không nhắc thì thím cũng sẽ nhìn chằm chằm, vậy nên không cần thêm tiền lương làm gì.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thím à, thím đừng khách sáo với cháu.”
Bà Mã cúi đầu nói nhỏ: “Để tối nay về thím phải đi hỏi thăm một chút xem rốt cục làm sao mà nó ly hôn.”
Mới cưới một năm đã ly, làm gì lại có chuyện dễ dàng đến thế? 10 phần thì phải có đến 8, 9 phần mờ ám.
Công việc tương đối bận rộn nên gần đây bà không có thời gian đi buôn chuyện với đám chị em bạn dì, thế nên tin tức mới chậm hơn Lâm Thanh Hoà, chứ ngày trước ấy hả, bà là trùm khu này, có tin tức sốt dẻo nào mà bà không biết đầu tiên!
Nói là làm, buổi tối tan tầm, chạy ù về nhà tắm rửa cơm nước, xong đâu đấy bà Mã liền đi sang nhà mấy bà bạn hỏi thăm tình hình. Không hỏi thì không biết, chứ hỏi một phát là lòi ra ngay. Bà Mã bĩu môi khinh bỉ: “Đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ!”
“Chứ còn sao nữa. Cô ta là cái loại không biết đẻ, gả được cho người đàn ông goá vợ, tự nhiên được hưởng không hai đứa con một trai một gái, thế mà vẫn còn đi lăng nhăng được thì cũng đến chịu!” Người nói ra lời này bà Thuý. Ở cái tiểu khu này, nếu có chuyện gì không biết thì cứ lại đây tìm bà Thuý là xong ngay. Trên trời dưới đất, gi gỉ gì gi không có cái gì bà Thuý không biết đầu đuôi ngọn nguồn.
Bà Mã đã biết thì tất nhiên Lâm Thanh Hoà cũng biết. Hoá ra Trương Mỹ Hà bị chồng bỏ là vì cái tội vụng trộm với anh hàng xóm. Nghe nói hình như còn dắt nhau ra bên ngoài mướn phòng tằng tịu, bị vợ của anh hàng xóm phát hiện. Thế là a lô xô, vỡ lở tanh bành…
Khốn nạn hơn là Trương Mỹ Hà đối xử cực kỳ tệ bạc với hai đứa con chồng, rất nhiều lần ngầm hành hạ, tra tấn tụi nhỏ. Anh chồng cũng là một người đàn ông có lòng tự trọng, có thể lấy đi* về làm vợ chứ không ai lấy vợ về làm đi*. Sự việc đã tới nước này thì chỉ còn cách làm thủ tục ly hôn.
Không những thế còn lấy luôn của hồi môn của Trương Mỹ Hà. Vì cô ta là người có lỗi cho nên nào dám đòi bồi thường, chỉ có thể tay trắng quay về nhà mẹ đẻ.
Đây cũng là nguyên nhân lý giải vì sao liên tiếp hai ngày hôm nay, Lâm Thanh Hoà đều gặp Trương Mỹ Hà.
“Đúng là loại người nào cũng có a!” Lâm Thanh Hoà không khỏi ngẩng đầu nhìn trời than một câu!
Buổi tối về nhà, cô liền kể chuyện này cho Chu Thanh Bách nghe.
Nghe tới đâu, đầu mày Chu Thanh Bách nhăn tít tới đó. Trước giờ anh chính là một người đàn ông khoan dung độ lượng nhưng riêng cái thể loại như Trương Mỹ Hà thì không thể độ lượng nổi.
Nhìn thấy ba phần ghét bỏ hiện rõ trong mắt chồng, Lâm Thanh Hoà vô cùng vừa lòng, hào phóng khen thưởng bằng một nụ hôn thật kêu: “Anh là của em, ai thích thì cứ nhớ thương đi, em cho thèm chết luôn! haha!”
Đầu là của người ta cô không thể quản, nhưng người đàn ông này là của cô, cô nhất định quản, đứa nào léng phéng giết không tha!
Chu Thanh Bách lắc đầu dở khóc dở cười.
Đang cười cười, Lâm Thanh Hoà híp mắt bất ngờ hỏi: “Cô ta có quấy rầy anh không đấy?”
“Không” Chu Thanh Bách thành thật lắc đầu.
Thật ra anh đã gặp Trương Mỹ Hà một lần, cô ta không nói gì, chỉ giương đôi mắt u sầu ngấn lệ nhìn anh, nhưng rất tiếc Chu Thanh Bách chỉ coi cô ta như không khí, chẳng buồn đếm xỉa.