Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Mắc Ói

Chương 327: Mắc ói Chương 327: Mắc ói

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 327: Mắc ói

Không phải Lâm Thanh Hoà lo bò trắng răng mà gần như có thể khẳng định 100% người đàn bà Trương Mỹ Hà sẽ nhớ thương chồng cô.

Chu Thanh Bách là người có ngoại hình ưa nhìn và gương mặt điển trai, đặc biệt là vẻ nam tính quyến rũ của anh chính là hình mẫu lý tưởng mà chị em phụ nữ luôn hằng mơ ước.

Bởi thế mà chả hiếm những quý chị, quý cô tới tiệm ăn sủi cảo là phụ, lén lút ngắm ông chủ là chính.

Đặc biệt trước đó có lần vợ bâng quơ chê cái bụng mỡ, thế là Chu Thanh Bách lập tức chấn chỉnh lại hình thể, chỉ cần Chu Khải trống tiết tới quán một cái là anh bàn giao công việc cho con trai, chạy thẳng tới sân bóng trường đại học đánh bóng rổ.

Sau một thời gian ngắn kiên trì rèn luyện, anh đã lấy lại phong độ, thân hình săn chắc, dáng người hoàn hảo khiến cô vợ nhỏ mê mẩn không thôi nhưng cũng vô tình kéo đến không ít ong bướm.

Một trong số đó phải kể đến Trương Mỹ Hà, sau khi gả chồng rồi lại tằng tịu với trai, đến bây giờ người cô ta thích nhất vẫn là Chu Thanh Bách.

Chỉ tiếc rằng hoa rơi “cố ý”, nước chảy vô tình, Chu Thanh Bách chưa từng liếc nhìn cô ta lấy một lần.

Chút tâm tư này làm sao giấu được cô con dâu Trương gia, Trương thị cười đểu nói: “Tôi nói này chị chồng, chị đừng tơ tưởng tới người ta nữa, chỉ tổ tốn công vô ích thôi, điều kiện người ta như vậy không lẽ sẽ vừa mắt loại người như chị?!”

Tháng 3 năm nay, Trương thị đã sinh hạ được một thằng cu, cũng tức là cháu trai trưởng của Trương gia. Mẹ quý nhờ con, địa vị của nàng dâu ở nhà chồng cũng tự nhiên được nâng lên một bậc, bây giờ cô ăn nói tự tin hơn xưa rất nhiều, chẳng cần phải khách sáo, lựa lời ngọt nhạt như trước kia nữa.

Trương Mỹ Hà trợn trắng mắt: “Loại người như tôi thì thế nào? Không lẽ mợ không thấy người đàn bà họ Lâm kia rất cao ngạo hay sao? Đàn bà như vậy làm gì có đàn ông nào thích.”

Từ khi bỏ chồng về nhà tới nay, Trương Mỹ Hà giáp mặt Lâm Thanh Hoà mấy lần nhưng chẳng lần nào Lâm Thanh Hoà cho cô ta mặt mũi. Nói thừa, trên đời này làm gì có ai khách khí với người đàn bà ngày đêm nhớ thương chồng mình? Với lại lần trước bị Lâm Thanh Hoà chửi cho một trận, bao nhiêu thể diễn với cả hình tượng của Trương Mỹ Hà đều mất sạch, giờ lấy cái gì ra mà yêu cầu người ta nể mặt?

Trương thị khoa trương “xì” một tiếng rồi nói thẳng vào mặt: “Không thích người như cô giáo Lâm chẳng lẽ lại đi thích loại người như chị?”

“Tôi thì làm sao?”…quá tốt ấy chứ! Cho tới bây giờ, Trương Mỹ Hà vẫn rất tự tin với chính bản thân mình.

Đi tới bước đường này cũng tại số phận đưa đẩy thôi. Ừ thì công nhận ông chồng cũ của cô khá tốt, nhưng ai bảo đang yên đang lành thì chuyển công tác, một tháng về nhà có 2, 3 ngày, cuộc sống như thế khác gì goá phụ, ai mà chịu cho nỗi.

Thế rồi việc gì tới cũng phải tới, vào một buổi tối năm ngoái, hai đứa con đều đã ngủ say, nhân tiện anh hàng xóm sang gánh nước…Trương Mỹ Hà kéo tuột người ta về phòng.

Cuộc tình vụng trộm bắt đầu một cách tự nhiên như vậy. Ở nhà tất nhiên không an toàn, đôi tình nhân liền ra bên ngoài thuê phòng hú hí. Và ở đời thì không có bí mật nào tồn tại mãi mãi, hôm đó hành xử xong, hai người tay trong tay tình tứ bước ra khỏi nhà nghỉ liền bị vợ anh hàng xóm bắt gặp. Thế là cô ta chạy ngay vào nhà khách, tìm nhân viện phục vụ dò hỏi xem hai người vừa đi ra có phải khách quen không? Anh phục vụ gật đầu trả lời thật, họ là khách quen, tuần nào cũng tới 3, 4 lần.

Rồi xong, ba máu sáu cơn, vợ anh hàng xóm tung hê hết lên. Đương nhiên chồng Trương Mỹ Hà cũng không thể chấp nhận sự tình này. Bởi vì anh bị thuyên chuyển công tác, một tháng chỉ được về nhà dăm ba bữa thế là vợ mình thành vợ thằng hàng xóm. Ăn cơm nhà mình mà ngủ với thằng khác, đâu có được! Nghe tin, anh vội vã trở về, lao sang nhà hàng xóm đấm cho thằng khốn đó một trận rồi về nhà ly hôn mụ vợ lăng loàn.

Tất cả những việc này, Trương thị đều biết cả. Cô ta khinh thường cực kỳ, bình thường nói không ít lời bóng gió mỉa mai châm chọc bà chị chồng. Chỉ là không ngờ bà chị này mặt dày mày dạn đến độ không biết xấu hổ mà còn tự tin là mình tốt, haha, Trương thị ngứa mắt nói huỵch toẹt: “Chị chồng, tôi nói này, cái nhà này không nuôi được nhiều người như thế đâu, nếu chị thực sự có bản lĩnh vậy thì đừng ì ra đây ăn không ngồi rồi nữa.”

Vất vả lắm mấy tống khứ được Trương Mỹ Liên đi lấy chồng, chưa vui vẻ được bao lâu thì Trương Mỹ Hà lại lù lù vác cái mặt về. Trương thị ức chế kinh khủng khiếp. Phép của chồng cô còn ít hơn cả chồng Trương Mỹ Hà, mỗi tháng anh ấy chỉ được ở nhà đúng một ngày duy nhất, thế nên mãi tận bây giờ Trương thị mới sinh được thằng cu đầu lòng, nhưng ông bà Trương nào dám oán trách con dâu, chung quy lại cũng tại con trai mình mà.

Trương Mỹ Hà nhướng mày: “Tôi cũng góp 5 đồng tiền sinh hoạt phí còn gì.”

Trương thị không khách khí nói: “Chị nghĩ 5 đồng của chị to chắc? 5 đồng thì đủ cái gì?”

Đợi bà Trương đi chợ về, Trương thị liền ôm con trai kéo mẹ chồng vào phòng thầm thị: “Mẹ, cái nhà này trước sau gì cũng đều để lại hết cho Tiểu bảo, chị chồng cứ ở lì đây là có ý gì?”

Bà Trương liền nói: “Nó không ở đây thì đi đâu.”

Trương thị tức khắc sa sầm mặt không nói năng gì nữa, nhưng trưa hôm đó cô ta khăn gói quần áo lẳng lặng ẵm Tiểu bảo về nhà mẹ đẻ.

Bà Trương tá hoả tam tinh, Tiểu bảo chính là mạng sống của bà, bế nó đi thì khác gì lấy mạng bà cơ chứ?! Mọi giận dự bà trút hết lên đầu Trương Mỹ Hà, đúng là nuôi con gái chỉ tổ tốn tiền, chẳng thu được cái ích lợi gì.

Trương Mỹ Hà khóc lóc dọn ra khỏi nhà, tự mình đi thuê một phòng đơn trong tiểu khu.

Đuổi được bà chị chồng, Trương thị lập tức ôm con về Trương gia với nụ cười chiến thắng.

Vì ngay sát vách có một nhà cực phẩm thế nên Lâm Thanh Hòa không thể lơ là cảnh giác. Bà Mã cũng rất nhiệt tình cấp báo tin tức nóng hổi cho cô.

Bà Mã hừ lạnh: “Nó dọn đi cũng tốt, đỡ phải ngày ngày chạm mặt, nhìn thấy là mắc ói.”

Không biết là do lần trước bị Lâm Thanh Hoà mạnh mẽ lột một lớp da hay bởi vì tiệm sủi cảo có bà Mã trấn thủ mà Trương Mỹ Hả không dám bén mảng sang đây dù chỉ một lần.

Nghe bà Mã nói, Lâm Thanh Hoà chỉ cười không tiếp lời, cô chỉ cần nắm được thông tin và đảm bảo ả đó tránh xa Thanh Bách nhà cô là được, còn lại những cái khác cô không thèm quan tâm.

Bước vào tháng sáu, thí sinh trên khắp cả nước nô nức tiến vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lâm Thanh Hoà phải đi dạy nên không thể đưa Chu Toàn tới trường thi, nhiệm vụ cao cả này được giao cho anh cả Chu Khải.

Thi xong kỳ thi tương đối căng thẳng, Chu Toàn được nghỉ xả hơi chờ kết quả. Thấy con trai cả ngày nhàn rỗi đi ra đi vào, Chu Thanh Bách không ngần ngại giao nhiệm vụ mỗi ngày trông quán từ 3 rưỡi tới 4 rưỡi chiều để ba đi đánh bóng rổ.

Sắp sửa là sinh viên đại học rồi, nó hoàn toàn có thể một mình phụ trách công việc ở cửa hàng. Năm nay 15 tuổi nhưng đã cao 1m8, so với anh cả thì không hề thua kém chút nào.

Xem ra Chu Khải phát triển quá nhanh và đang trên đà chững lại, từ đầu năm tới giờ nó không cao lên nhiều, có vẻ sẽ dừng lại ở mức 1m87.

Tiếp bước anh cả, Chu Toàn giờ đây cũng đã trở thành hình mẫu con rể trong mắt các bác gái ở tiểu khu. Đúng chuẩn combo đẹp trai, con nhà giàu, tiền đồ rộng mở, thế này không ưng thì còn ưng ai được nữa?!

Lâm Thanh Hoà không hề gây áp lực Chu Toàn bằng những câu hỏi đại loại như thi thế nào, làm tốt không, bài làm được bao nhiêu phần trăm vân vân và mây mây. Thi xong là xong, nên làm gì thì làm cái đó và tất nhiên cũng không còn đặc quyền dành cho sĩ tử.

Hôm nay, cả gia đình quây quần ngồi tại phòng khách, quạt điện quay vù vù thổi ra làn gió mát mẻ xua tan cái oi ả của mùa hè, TV đang phát tin tức thời sự mới nhất, trên tay mỗi người cầm một cây kem vừa ăn vừa chăm chú xem, thỉnh thoảng lại quay sang bàn luận với nhau.

Bỗng nhiên, Chu Toàn than ngắn thở dài: “Mình bây giờ chỉ như thiên lôi thôi, sai đâu đánh đó.”

Lâm Thanh Hoà nín cười trả lại một câu: “Đây là đang cho con cơ hội thể hiện.”

Chu Toàn liền đề xuất ý kiến: “À, mẹ ơi, hay là để con về quê đón ông bà nội lên cho, tiện thể đưa Dương Dương và Ngũ Ni lên luôn.”

Kế hoạch ban đầu vốn là hè năm nay Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách sẽ xuôi xuống phương Nam buôn một chuyến hàng rồi mới vòng về quê đón mọi người, hơn nữa Tô Đại Lâm cũng cần thời gian từ chức bàn giao công việc, không phải nói đi là đi ngay được.

Suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu con muốn về quê cũng được, đón Dương Dương và Ngũ Ni lên đây, nhân tiện cầm trước một ít hành lý cho ông bà. ừhm…nếu ông bà muốn đi ngay với thì đi, nhà ở mẹ đã thu xếp xong cả rồi, còn nếu không thì để ba mẹ về đón ông bà lên sau.”

Bình Luận (0)
Comment