Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 328: Mã Tiểu Đản
Được mẹ cho phép, ngày hôm sau Chu Toàn liền ngồi xe lửa về quê.
Cùng ngày, con trai bà Mã, Mã Thành Dân dắt theo vợ là Hoàng Tiểu Liễu cùng cậu con trai 4 tuổi về Bắc Kinh.
Sau bao vất vả, cuối cùng cũng đón được vợ chồng con trai và cháu nội, ông bà Mã mừng rớt nước mắt.
Lâm Thanh Hoà biết ý kêu Chu Khải ra tiệm làm thay, để bà Mã nghỉ phép một ngày vui vầy với con cháu.
Tan tầm, cô cầm theo một bọc kẹo sữa sang Mã gia chào hỏi.
Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, hơn nữa hai nhà lại có mối quan hệ thân tình, chủ động đi qua thăm hỏi là chuyện nên làm.
Không hổ danh trai Bắc Kinh, Mã Thành Dân rất lịch sự văn nhã, tuy rằng xuống nông thôn lăn lộn mười mấy năm, từ tiểu thị tươi biến thành lão thịt khô nhưng anh ta vẫn giữ được khí chất thanh niên nho nhã.
Vợ anh ta là Hoàng Tiểu Liễu, có vẻ hơi rụt rè nhút nhát, nhìn là biết thuộc kiểu phụ nữ hiền lành, thật thà.
Còn cậu con trai 4 tuổi thì rất lanh lợi, hoạt bát, đúng chất trẻ con nhà quê, chắc phải đi giăng nắng suốt ngày nên mới có được làn da đen bóng không tì vết thế kia, giống y như mấy thằng Oa hồi nhỏ.
Sau màn giới thiệu, bà Mã liền nói: “Sang chơi là vui rồi sao còn cầm cả kẹo làm gì.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Thím này, có phải cái gì to tát đâu, có mỗi gói kẹo sữa cho thằng nhóc con ấy mà.”
Mã Thành Dân lịch sự nói với Lâm Thanh Hoà: “Cám ơn cô giáo Lâm bấy lâu nay đã quan tâm, giúp đỡ ba mẹ tôi.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nếu nói giúp đỡ thì chú Mã và thím Mã cũng giúp gia đình chúng tôi rất nhiều. Hàng xóm láng giềng nói ơn huệ chi cho khách sáo. Sau này thiếu gì cơ hội qua lại chiếu cố lẫn nhau.”
Mã Thành Dân cười gật đầu.
Hoàng Tiểu Liễu nhút nhát ngồi bên cạnh chồng, chỉ đơn thuần ngồi đó, cười cười, từ đầu tới cuối không hề nói câu gì, chắc là vẫn còn lạ lẫm.
Lâm Thanh Hoà sang đây chỉ cốt gặp gỡ chào hỏi sơ qua, cô không quấy rầy lâu, nói vài câu rồi cáo biệt ra về.
Tiễn cô đi rồi, bà Mã mới quay lại nói với các con: “Cô giáo Lâm và ông chủ Chu là người tốt, giúp đỡ ba mẹ rất nhiều. Ba đứa con nhà cô ấy đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang. Sau này Tiểu Đản Đản nhà mình mà được như thế thì ông bà nội cũng có thể mỉm cười đi gặp liệt tổ liệt tông Mã gia.”
Mã Thành Dân hơi nhíu mày: “Mẹ, mẹ còn trẻ mà, đừng nói những lời này.”
Bà Mã lại cười sang sảng: “Ừ, không nói. Đường xá xa xôi chắc cũng mệt rồi, con với ba đi tắm đi rồi về nghỉ ngơi, ngày mai ba sẽ dắt con tới chỗ làm.”
Ông Mã cùng con trai và cháu nội đi trước, lát sau bà Mã cũng dắt con dâu tới khu tắm nữ.
Tắm rửa xong, bà Mã liền dẫn Hoàng Tiểu Liễu đến tiệm sủi cảo, bà nói: “Đây là chỗ mẹ làm việc, con ở nhà nếu có chuyện gì thì lại đây tìm mẹ. Đường rất dễ đi, từ tiểu khu ra cứ đi thẳng hết con đường rồi rẽ trái là tới tiệm sủi cảo.”
“Dạ.” Hoàng Tiểu Liễu khe khẽ đáp một tiếng, mặc dù đã cố gắng nhưng giọng nói vẫn đặc sệt khẩu âm địa phương. Đại khái chính mình đã phát hiện ra điều này, hai má Hoàng Tiểu Liễu thoáng chốc đỏ bừng.
Bà Mã thì nào có để ý, bà dẫn con dâu về nhà, không lâu sau ông Mã cùng con trai và cháu nội cũng về tới. Cả nhà quây quần ăn cơm chiều rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, ông Mã đưa Mã Thành Dân tới đơn vị công tác, tận tình bàn giao công việc, còn cẩn thận đi theo kèm cặp mấy ngày mới có thể yên tâm buông tay.
Bà Mã trở lại tiệm sủi cảo tiếp tục công việc. Vì đón được con trai về nhà, thoả mãn ước nguyện, hôm nay tâm tình bà vô cùng phấn chấn, lúc làm việc cũng nhiệt tình hơn mấy lần.
Buổi trưa tan tầm, tranh thủ rẽ về nhà một chút, bà Mã liền trông thấy bộ dáng uể oải của cháu nội.
Bà sốt ruột hỏi: “Làm sao thế này?”
“Bà nội, cháu muốn đi chơi nhưng mẹ không cho.” Mã Tiểu Đản nói rất sõi tiếng phổ thông.
Đừng coi thường thằng nhóc 4 tuổi nha, nó có thể nói lưu loát cả tiếng địa phương lẫn tiếng phổ thông. Tất nhiên tiếng phổ thông là ba nó dạy, mẹ nó cũng được học nhưng khác nhau ở chỗ nó học một lần là nhớ ngay còn mẹ nó học hoài không được.
Bị con trai cáo trạng, Hoàng Tiểu Liễu mắng: “Đản Đản!”
Mã Tiểu Đản dẩu mỏ, cúi đầu.
Bà Mã liền nhìn về phía con dâu nói: “Trẻ con luôn hiếu động, làm sao bắt nó ngồi yên trong nhà được. Nếu nó muốn chơi thì cứ để nó chạy xuống sân chơi, con đứng bên cạnh trông chừng là được rồi.”
Tất nhiên bà biết con dâu mới đến, vẫn còn lạ lẫm nhiều thứ nhưng trước lạ sau quen, hộ khẩu cũng đã chuyển hết lên đây rồi, không chịu thích nghi thì đâu còn cách nào khác.
Hoàng Tiểu Liễu mím chặt môi rồi ấp úng nói: “Con sợ Đản Đản bị bắt nạt.”
Bà Mã nhíu mày: “Trẻ con chơi với nhau thì tới nỗi nào, thôi được rồi, để lát nữa mẹ dắt nó ra quán sủi cảo.”
Nghe vậy, Mã Tiểu Đản thích thú, hai con mắt lập tức sáng quắc nhưng Hoàng Tiểu Liễu thì lại chần chờ lo lắng: “Liệu ông chủ có đồng ý không?”
“Đồng ý chứ.” Bà Mã tự tin khẳng định vì bà tương đối hiểu tính tình Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà, sau đó bà quay sang dặn dò cháu nội: “Đi ra tiệm sủi cảo, tuyệt đối không được nghịch ngợm quấy rối biết chưa? Nếu không nghe lời thì lần sau bà không cho đi nữa đâu.”
Mã Tiểu Đản gật đầu cái rụp: “Cháu biết rồi, cháu sẽ ngoan mà.…”
Ở nhà suốt một ngày trời, nó buồn chân buồn tay muốn chết. Hồi còn ở quê cả ngày nó lắc lư chạy chơi khắp nơi, bây giờ bắt ngồi yên một chỗ, làm sao nó chịu nổi?!
Thế là bốn giờ chiều, nó cũng được thoả ước nguyện, theo bà nội tới tiệm sủi cảo.
Chu Thanh Bách nhìn thấy Tiểu Đản tới, liền vào bếp luộc cho nó mấy cái sủi cảo, còn cẩn thận để nguội rồi mới đưa cho nó ăn.
Bà Mã vội vàng xua tay: “Ấy chết, không cần đâu, lát nữa về nhà là ăn cơm ngay rồi. Tại nó ở trong nhà buồn chán quá, lúc nãy thím về thấy ủ rũ ngồi xị mặt một đống nên mới dắt nó ra đây cho vui.”
Chu Thanh Bách cười: “Mấy cái sủi cảo thôi mà thím.”
Mã Tiểu Đản nhìn bác chủ quán cười rồi quay sang nhìn bà nội, nhận được sự đồng ý của bà, nó mới bưng chén sủi cảo thơm ngào ngạt lên ăn.
Ăn xong, nó không chạy nhảy lăng xăng mà ngoan ngoãn ở bên cạnh bà nội tự chơi bắn bi. Đây là quà ba mua cho nó, nó yêu quý vô cùng, đi đâu cũng dắt theo bên mình, chuyển nhà từ nông thôn lên thành phố cũng không quên đem theo.
Chu Quy Lai tan học về tới tiệm liền nhìn thấy một cậu nhóc đang trúc trắc tập bắn bi. Nó vui vẻ chạy lại gần nói: “Ngắm vậy không chuẩn đâu, phải làm thế này này….” Miệng nói tay thoăn thoắt cầm lấy viên bi làm mẫu, bách phát bách trúng.
Trời đất ơi, siêu quá, xa như vậy mà cũng bắn trúng, quá lợi hại, vô cùng lợi hại. Hai mắt Tiểu Đản long lanh đầy sùng bái nhìn Chu Quy Lai.
“Chuyện nhỏ thôi, hồi xưa anh chơi bi giỏi nhất thôn đấy.” Sau đó, Chu Quy Lai quay sang hỏi bà Mã: “Đây là cháu nội bà ạ? Nó tên gì thế?”
Bà Mã cười sang sảng: “Đúng đúng, cháu nội bà. Nó tên là Mã Ngọc Lâm, ở nhà thường gọi là Mã Tiểu Đản.”
Chu Quy Lai gật gù: “Là một đứa trẻ có tiền đồ.”
Cháu nội được khen, bà Mã cười khoái chí nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ai da, vẫn còn quậy lắm, ở nhà một ngày mà cuồng chân cuồng tay, buồn rũ rượi, bà phải xách nó ra đây đấy.”
“Đúng rồi ạ, trẻ con không chịu ngồi yên một chỗ đâu, ở nhà thì có gì chơi chứ, phải ra ngoài mới nhiều thú vui, cháu ở nhà lâu còn ù lì cả đầu huống chi nó.” Chu Quy Lai phán như ông cụ non rồi quay qua hỏi Mã Tiểu Đản: “Tiểu Đản, đói bụng không? Có muốn ăn sủi cảo không?”
Bà Mã liên tục nói: “Ăn rồi, ăn rồi, nãy vừa ăn xong.”
Mã Tiểu Đản toét miệng cười: “Em còn có thể ăn thêm một cái nữa.”
“Cho em hẳn hai cái luôn.” Chu Quy Lai nháy mắt nói, rồi nó vào bếp tự luộc một chén sủi cảo.
Chiều nay nó có tiết bóng đá, học thể dục là tốn năng lượng nhất, giờ cái bụng nó đang sôi ùng ục đây này.
Chỉ một lát sau, Chu Quy Lai đã bưng ra bàn một chén sủi cảo đầy ú ụ, nó lấy thìa xúc một viên rồi gọi: “Này, ăn đi, ăn hết anh lấy thêm cho.”