Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Kết Quả Thi Đại Học

Chương 329: Kết quả thi đại học Chương 329: Kết quả thi đại học

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 329: Kết quả thi đại học

Mã Tiểu Đản hồ hởi gom bi lại rồi tíu tít chạy tới.

Nhìn thấy đôi bàn tay bé xíu đen xì, Chu Quy Lai nhăn mặt: “Đi rửa tay đi, tay sạch mới được ăn, không là con giun nó khoét thủng bụng đấy.”

Đúng là Mã Tiểu Đản đã từng bị giun hành hạ, bụng đau quằn quại, phải uống thuốc mới xổ ra hết, nên vừa được nghe nhắc nhở, nó lập tức chạy đi rửa tay ngay, sau đó mới quay lại ăn sủi cảo.

Nhìn hai thằng nhóc chơi với nhau, bà Mã vui vẻ cứ cười suốt không thôi.

Bà lại gần xoa đầu cháu nội nói: “Tiểu Đản, đây là anh Quy Lai, sau này gặp phải chào anh, nghe chưa?”

“Anh?” Mã Tiểu Đản giương cặp mắt tròn xoe nhìn về phía Chu Quy Lai.

Chu Quy Lai cong cong khoé miệng cười: “Đúng, gọi là anh. Về sau buổi tối nếu muốn xem TV thì chỉ việc chạy sang nhà gọi anh là được.”

Mã Tiểu Đản tò mò: “Anh, TV đẹp lắm hả?”

Chu Quy Lai gật đầu: “Đẹp, cực kỳ đẹp, buổi tối em xem là biết ngay thôi.”

Bà Mã yên tâm đi rửa chén, để hai anh em tự chơi với nhau.

Cuối giờ chiều, Lâm Thanh Hoà và Chu Khải về tiệm chuẩn bị ăn cơm tối, hôm nay ông Vương không tới ăn chung.

Hết giờ làm, bà Mã thu dọn rồi gọi Tiểu Đản về. Tiểu Đản ra đến cửa vẫn còn ngoái đầu lại dặn anh Quy Lai: “Anh, anh mau về xem TV nha.”

Chu Quy Lai xua tay: “Được, cứ về trước đi, lát anh về ngay.”

Chờ Mã Tiểu Đản đi rồi, Chu Quy Lai liền lôi cái chuyện cũ rích ra nhai: “Mẹ~, nếu hồi đó mẹ chịu sinh em cho con thì giờ cũng đã lớn từng này rồi đấy.”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Không làm đương gia không biết chi tiêu trong nhà tốn kém chừng nào. Củi, gạo, dầu, muối cái gì cũng đòi tiền. Có biết ba đứa con khó hầu hạ chừng nào không hả? Còn đòi đẻ thêm, đẻ thêm rồi lấy gì ăn?”

Chu Quy Lai trề mỏ: “Làm gì khó hầu hạ đâu, chúng còn đều nuôi thả cả mà….”

“Nuôi thả? Đâu con nói cho mẹ nghe xem có đứa nào nuôi thả mà hàng năm đều được may quần áo mới, uống sữa bò tươi, sữa mạch nha, ăn kẹo sữa, lớn chút thì mua bóng đá, mỗi ngày đều ăn trứng gà, thỉnh thoảng lại thịt heo, thịt gà…rồi dụng cụ học tập…..” Lâm Thanh Hoà liệt kê một tràng.

Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm.

Chu Nhị Ni đã biết từ trước nên không có gì bất ngờ. Thím tư chiều con số 2 thì không ai dám nhận số 1, mấy anh em Chu Khải là niềm mơ ước của tất cả trẻ em trong thôn, bao gồm cả mấy anh chị em nó nữa.

Trong nhận định của bọn nhỏ, thím tư chính là bà mẹ hoàn mỹ nhất.

Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ thì chẳng biết gì, ú ớ ngồi nghe bảng danh sách mà nghệt mặt, trời, toàn những thứ đắt đỏ và hiếm lạ, có những thứ chúng còn chưa được nhìn thấy bao giờ.

Lâm Thanh Hoà nghỉ mệt rồi nói tiếp: “Đừng có nói trong thôn, kể cả trẻ con quanh khu này cũng không sướng bằng mấy anh em con đâu.”

Chu Quy Lai giật giật khoé miệng nói: “Hồi xưa nhà mình lắm tiền vậy à?”

Lâm Thanh Hoà: “Lấy đâu ra mà lắm, lúc ấy ông bà nội chưa sang ăn chung, cả nhà 5 miệng ăn chỉ trông chờ vào công điểm của một mình ba con. Mà công điểm thì nào được bao nhiêu. Nếu không nhờ mấy trăm đồng phí xuất ngũ thì chẳng thể nào nuôi nổi ba đứa các con. Vậy mà cứ nhề nhệ đói sinh thêm. Thằng nhóc thúi này, không biết thương ba mẹ là gì cả.”

Chu Quy Lai lập tức phân bua: “Thương chứ, sao lại không thương. Chờ con trưởng thành, tất cả mọi chuyện trong nhà cứ giao hết cho con, ba mẹ chỉ việc nắm tay nhau đi du lịch vòng quanh trái đất, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Tiền bạc mẹ không cần lo, hàng tháng con sẽ gửi tiền cho ba mẹ.”

Lâm Thanh Hoà tủm tỉm cười: “Nói vậy còn nghe được.”

Hổ Tử thực tâm hâm mộ: “Sướng thật đấy, hồi nhỏ mấy người sướng quá !”

Không chỉ có mình Hổ Tử mà gương mặt Hứa Thắng Mỹ cũng ngập tràn nét ngưỡng mộ.

Chu Khải bật cười thành tiếng: “Đều là chuyện cũ cả rồi.”

Không sai, tháng ngày thơ ấu của ba anh em nó chẳng mấy người có thể sánh bằng.

Ăn xong cơm chiều, Chu Thanh Bách phân phó: “Mấy đứa trông cửa hàng.”

Bây giờ chưa tới 8 giờ, anh muốn hẹn vợ đi xem điện ảnh.

Cửa hàng sủi cảo thì khoảng 8 rưỡi mới nghỉ bán, còn hơn nửa giờ đồng hồ, giao cho bọn trẻ cũng không thành vấn đề.

Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm đi theo chồng ra cửa.

Chu Quý Lai bất chợt cảm khái: “haizz, nhất định là ba mẹ lại đi xem phim rồi….thật là quá “tiểu tư sản””

Cho đến bây giờ nó cũng chưa gặp cặp vợ chồng nhà nào tình cảm như ba mẹ nó, con cái đều đã lớn hết rồi mà vẫn ngọt ngào, quấn quýt, lâu lâu là lại trốn con đi hưởng thụ thế giới riêng, dạo phố, hẹn hò, xem phim điện ảnh…

Chu Khải phì cười xua tay: “Thôi mấy đứa về nhà đi, để mình anh trông tiệm là được.”

Chu Quy Lai, Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ về nhà xem TV, Chu Nhị Ni thì từ chối, ở lại hỗ trợ Chu Khải.

Chu Khải hỏi: “Chị Nhị Ni, buổi tối ngủ ở đây có nóng không?”

Chu Nhị Ni lắc đầu cười: “Không nóng, có quạt mà, mát lắm.”

Ở tiệm sủi cảo có một cái quạt điện, ban ngày thì để dưới tầng 1 phục vụ khách hàng, buổi tối sẽ xách lên lầu cho hai chị em nó ngủ.

Cuộc sống như này, đâu còn gì để chê nữa!

Chu Nhị Ni nhanh nhẹn bưng chén đũa đi rửa sạch, xong việc, nó liền ngồi vào bàn, lấy một quyển sách ra đọc.

Tuy nó đã học hết lớp 3 nhưng vốn từ ngữ rất ít ỏi. Được cái thím tư không chê mà luôn động viên nó học nhiều vào, hễ rảnh lúc nào thì lấy sách ra đọc lúc đấy, gặp từ nào không biết thì cứ mạnh dạn hỏi, không có gì phải ngại.

Vì thế từ khi lên đây tới giờ, nó vẫn luôn duy trì đọc sách. Kết quả đúng như thím tư nói, bây giờ nó gần như có thể đọc hiểu được hết, hoạ hoằn lắm mới gặp một vài từ lạ.

Có khách thì đứng dậy tiếp khách, không có khách thì mỗi chị em ngồi một góc cắm cúi tự học tập.

Đợi tới 8 rưỡi, sau khi tiếp xong hai vị khách cuối cùng, Chu Khải liền đóng của tiệm, đưa chị họ về nhà xem TV, lát nữa sẽ hộ tống hai cô gái quay lại tiệm sủi cảo ngủ.

Hôm nay, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà xem phim suất trễ nên về hơi muộn. Lúc đi ngang qua con ngõ nhỏ trong tiểu khu, bọn họ tình cờ nhìn thấy Trương Mỹ Hà dắt một người đàn ông ra ngoài, trước khi đi gã kia còn vỗ vỗ mông Trương Mỹ Hà vài cái.

Lúc Trương Mỹ Hà quay đầu liền phát hiện hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà, đặc biệt là khi nhìn thấy Chu Thanh Bách, vẻ mặt cô ta sượng cứng.

Lâm Thanh Hoà thản nhiên dắt Chu Thanh Bách đi ngang qua, mắt không chớp lấy một cái, coi cô ta không hề tồn tại. Trương Mỹ Hà mím chặt môi rồi xoay người gấp gáp rời đi.

“Ha, em còn tưởng rằng cô ta ăn đủ giáo huấn rồi chứ, không ngờ…” Lâm Thanh Hoà nhịn không được, lập tức phun trào.

Thật ghê tởm, cô ta dọn ra ở một mình là để tiện cho việc tiếp khách đấy hả?!

Chu Thanh Bách không trả lời, chuyện này anh không có hứng thú.

Đêm nay bị bắt quả tang tại trận, Trương Mỹ Hà hoàn toàn mất hết thể diện, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thanh Hoà là vội vàng né tránh, đi đường vòng. Nhưng Chu Thanh Bách thì khác, nếu gặp anh đi một mình, cô ta sẽ cố tình xuất hiện với một bộ dáng yếu đuối, nhu nhược nhất có thể, phảng phất như kiểu mình bị bắt ép làm việc này, cố gắng gửi tới anh thông điệp “em bán thân thể chứ không bán linh hồn, tâm em luôn luôn thuần khiết… và mãi hướng về anh!”

Đen cho cô ta, Chu Thanh Bách cũng giống như vợ mình, chả coi cô ta ra gì, còn chẳng bằng cành cây ngọn cỏ ven đường.

Thoắt cái, Chu Toàn đã về quê được gần nửa tháng. Cuối tháng 6, kết quả thi đại học được công bố. Với số điểm đạt được, chắc chắn nó sẽ đậu vào trường đại học Bắc Kinh đúng như ý nguyện.

Lúc có kết quả, thằng nhóc này vẫn còn đang tít mít ở quê, Lâm Thanh Hoà phải gọi điện về quê báo tin cho nó.

Ngay cả giấy nguyện vọng cũng là do anh cả nó điền rồi nộp giúp. Trước khi lên tàu về quê nó đã dặn đi dặn lại rất kỹ, chỉ cần điền cho em duy nhất đại học Bắc Kinh, không đậu trường đó em nhất quyết không học trường khác.

Cùng lúc này, Chu Khải cũng đang chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của mình.

Bình Luận (0)
Comment