Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330: Nỗi Buồn Ly Biệt

Chương 330: Nỗi buồn ly biệt Chương 330: Nỗi buồn ly biệt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 330: Nỗi buồn ly biệt

Tốt nghiệp đại học cũng được xem là một sự kiện trọng đại của đời người, đặc biệt hơn đây còn là lễ tốt nghiệp đầu tiên của con trai cả, cho nên Lâm Thanh Hoà vô cùng coi trọng.

Thậm chí cô còn mời cả thợ chụp ảnh tới để lưu giữ lại khoảnh khắc vinh dự và đáng nhớ này.

Hôm nay tiệm sủi cảo cũng nghỉ bán một ngày, Chu Thanh Bách dán một tờ giấy thông báo ở ngoài cửa, rồi cả nhà kéo nhau tới đại học Bắc Kinh chúc mừng anh lớn.

Chu Khải là nhân vật chính cho nên được ưu ái chụp rất nhiều ảnh, một mình nó cỡ 7, 8 tấm, ngoài ra còn chụp chung với từng người, rồi ảnh tập thể cả gia đình, ai cũng cười hết cỡ, không khí cực kỳ sôi nổi và náo nhiệt.

Vậy là những năm tháng miệt mài trên giảng đường đại học Bắc Kinh đã khép lại, Chu Khải đã xuất sắc hoàn thành một chặng đường, giờ đây nó lại tiếp tục đi chinh phục những chặng đường kế tiếp.

3 ngày sau lễ tốt nghiệp, Chu Khải ngồi xe tới trường quân đội báo danh, chính thức mở ra một chương mới trong cuộc đời đầy màu sắc…

Con đi ngàn dặm lòng mẹ nhớ thương! Lâm Thanh Hoà lại lấy ảnh thằng cả ra ngắm, toàn bộ số hình gia đình cô đều lưu giữ hết, kể cả tấm ảnh Chu Quy Lai mặc quần thủng đít cũng còn y nguyên.

Lâm Thanh Hoà buồn thiu nói với chồng: “Nhanh thật đấy, chớp mắt một cái nó đã vào trường quân đội thật rồi….”

Tới lúc này, cô mới thực sự cảm nhận được câu “rồi mai đây con lớn, bay đi khắp mọi miền”… Trước đây, nó lên huyện thành học trường Cao trung, cô vẫn chẳng cảm thấy gì, thích thì đạp xe mấy chục phút là có thể lên thăm con, còn bây giờ thì….nó đã thực sự đi trên chính con đường của riêng nó.

Chu Thanh Bách mỉm cười nói: “Trưởng thành rồi.”

Vì con mới đi cho nên Lâm Thanh Hoà mới cảm khái một chút xíu chứ nhìn các con khôn lớn trưởng thành, người làm mẹ như cô còn vui hơn bất kỳ ai.

Chu Quy Lai và đám nhỏ về đến nhà, nhìn thấy xấp ảnh chụp liền vây lại xem.

“Mợ út, từ hồi anh Khải nhỏ xíu đã chụp ảnh rồi à?” Hổ Tử kinh ngạc thốt lên.

Chu Nhị Ni tốt bụng giải thích: “Mỗi năm thím tư đều đưa ba anh em họ vào thành chụp ảnh.”

Hứa Thắng Mỹ hâm mộ ra mặt: “Sướng thật đấy.”

Nó cảm thấy mợ út rất biết cách sống, sống là phải hưởng thụ như thế này chứ, trước kia ai cứ đồn mợ ấy không biết sinh hoạt, toàn là đồn bậy đồn bạ hết! Bây giờ nó mới biết được thế nào là sống một cuộc đời đáng sống. Cơ mà chụp từng này ảnh…chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?

Lâm Thanh Hoà đứng dậy căn dặn: “Mấy đứa xem đi, xem xong thì thằng ba xếp gọn lại rồi cất vào phòng cho mẹ nhá.”

Nói xong cô liền ra khỏi nhà, tới trường gặp Vương Lệ.

Chồng Vương Lệ vẫn chưa lên đón cô ấy. Cái này có thể thông cảm được vì ở quê đang vào vụ gặt, bận túi bụi không phân thân mà đi được ấy chứ.

Vương lệ cười nói: “Anh ấy gọi điện lên đây dặn mình đợi anh ấy mấy ngày.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu tán đồng: “Ừ vậy bạn đợi mấy ngày đi, chứ bạn như này mà tự về thì mình không yên tâm.”

Bụng Vương Lệ đã nhô cao, tính ra thì chỉ còn khoảng 4 tháng nữa là lâm bồn rồi.

Vài ngày sau, Lý Bác Xuyên, chồng Vương Lệ lên Bắc Kinh đón vợ. Đúng lúc Lâm Thanh Hoà cũng đang ở đây cho nên liền đỡ Vương Lệ ra cổng trường.

Lúc nhìn thấy cô vợ nặng nề ôm cái bụng bầu ra đến nơi, Lý Bác Xuyên gần như chết lặng.

Kể ra thì Vương Lệ cũng ác, từ đầu đến cuối không hề đả động chuyện mình đang mang thai, đùng một cái xuất hiện với bộ dáng này, anh chồng không sợ chết khiếp mới là lạ.

Tuy nhiên, một thoáng sửng sốt qua đi, Lý Bác Xuyên cũng kịp thời trấn tĩnh lại, nhớ ra cái buổi tối hôm tết không sử dụng biện pháp an toàn…cho nên tác giả của bào thai này là anh chứ còn ai vào đây nữa.

Nghĩ tới đây, sắc mặt anh ngay lập tức rạng rỡ, nụ cười ngoác lên tận mang tay.

Vương Lệ nào có chịu dừng, còn cố tình nói đứa bé không phải con anh, là con người khác, về chuẩn bị làm thủ tục ly hôn đi.

Lý Bác Xuyên cười hềnh hệch: “Buổi tối hôm Tết đúng không?!”

Nhân phẩm vợ anh thế nào, anh hiểu rất rõ ràng. Trong lòng cô ấy có cha con anh hay không, làm sao anh không biết. Anh tin chắc không bao giờ có cái chuyện vợ anh hồng hạnh vượt tường, đội cho anh một cái nón xanh.

“Cười như thằng ngốc!” Vương Lệ vừa bực vừa thương, mắng một câu rồi cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Chứng kiến cảnh này, Lâm Thanh Hoà thật lòng mừng cho cô bạn.

Lý Bác Xuyên biết Lâm Thanh Hoà thường đưa canh bổ cho vợ mình, anh trịnh trọng nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng.

Lâm Thanh Hoà dặn: “Thời gian này Vương Lệ đã chịu nhiều vất vả, trở về anh chịu khó bồi bổ cho cô ấy. Hơn một tháng nay lo lắng cho việc tốt nghiệp, chắc cô ấy mệt lắm rồi.”

Chính vì thế một tháng trở lại đây, Lâm Thanh Hoà tăng cường mang các loại canh đại bổ tới cho cô bạn thân và cũng nhờ những cặp lồng canh này mà Vương Lệ mới đủ sức khoẻ chống chọi lại áp lực bài vở.

Lý Bác Xuyên nhất nhất đồng ý, nghiêm túc nghe theo từng lời Lâm Thanh Hoà căn dặn.

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “À, còn đứa bé này, dù là trai hay gái thì cũng là con nuôi của tôi đấy nhé.”

Lý Bác Xuyên cười đến rạng rỡ: “Nhất định, nhất định, chờ con sinh ra, tôi và Lệ Lệ sẽ ẵm nó lên đây nhận mẹ nuôi.”

Lâm Thanh Hoà mỉm cười rồi tiễn hai vợ chồng cô bạn ra ga. Cô còn cẩn thận chuẩn bị đồ ăn vặt cho Vương Lệ mang theo dọc đường. Vì mùa hè thời tiết nóng bức, thức ăn dễ bị ôi thiu cho nên Lâm Thanh Hoà chỉ mua hoa quả.

Ở nhà ga, Vương Lệ xúc động hai mắt đỏ hoe, nghèn nghẹn nói: “Sau này có tiền, mình sẽ lắp một cái điện thoại, tới lúc ấy nhà bạn cũng lắp một cái nhé, hai đứa mình có thể trực tiếp gọi điện cho nhau tâm sự, không phải chờ đợi từng lá thư nữa.”

Vương Lệ cảm thấy mình rất may mắn khi có thể kết giao với một người chị em tốt như Lâm Thanh Hoà. Sau mấy năm đại học, ngoài kiến thức chuyên môn thì đây chính là cái lợi lớn nhất mà cô đạt được. Đối với cô mà nói, tình bạn này vô giá.

Lâm Thanh Hoà cũng không nỡ xa cô bạn thân: “Ừ ừ, khi nào nhà cậu lắp điện thoại thì viết cho mình cái tin, mình sẽ lập tức lắp ngay.”

Hai người hàn huyên một lúc lâu, mãi sau mới lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt.

Lý Bác Xuyên đỡ vợ chầm chậm tiến vào sân ga, anh cười hỏi: “Quan hệ tốt vậy cơ à?”

Vương Lệ trừng mắt: “Anh là cái đồ không có lương tâm, chỉ biết nghĩ cho mình, anh có biết cả năm nay em khó khăn như nào không hả? Nếu không có Thanh Hoà thì lúc ấy em đã định gạt anh đem bỏ đứa bé này rồi.”

Lý Bác Xuyên hoảng hồn: “Sao lại có suy nghĩ như vậy? Có thai thì phải sinh chứ!”

“Em ở đây đi học một thân một mình, làm sao gắng gượng nổi?” Nói tới đây, cô có chút xúc động: “Thanh Hoà rất tốt với em, hôm thì canh gà, hôm thì canh xương sườn, thỉnh thoảng lại cho em quả trứng gà luộc hay trái dưa leo, cà chua, rồi điểm tâm này nọ phòng khi em thèm ăn giữa đêm có cái mà bỏ vào bụng.”

Ngay cả chị em ruột cũng chưa chắc chu toàn được như vậy, Vương Lệ vô cũng cảm kích Lâm Thanh Hoà. Nhờ có cô bạn thân ở bên động viên mà Vương Lệ mới đủ tinh thần vượt qua những thời điểm khó khăn, mệt mỏi, ngoan cường kiên trì tới tận bây giờ.

Vương Lệ lại nói tiếp: “Lần trước em than bị chuột rút, Thanh Hoà lập tức đi mua cho em một hộp sữa bà bầu, dặn em pha uống mỗi tối.”

Tới lúc này, Lý Bác Xuyên mới thực sự cảm nhận được tình bạn đẹp giữa hai cô gái, anh thực lòng cảm khái: “Tình cảm của hai chị em thật tốt!”

Vương Lệ vuốt ve cái bụng, mỉm cười nói: “Em mong đây là một bé gái, Thanh Hoà cũng mong như vậy.”

Lý Bác Xuyên dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì. Đối với anh, con trai cũng tốt, con gái cũng tốt, đều là cốt nhục của mình, giới tính có gì quan trọng.

Vương Lệ đi rồi, Lâm Thanh Hoà ở lại cũng man mác nỗi buồn ly biệt.

Bốn năm đại học, tưởng chừng rất dài nhưng thực ra rất ngắn. Chớp mắt một cái, đôi bạn thân chung phòng ngày nào giờ đây đã đôi đường chia ly, mỗi người theo đuổi một cuộc sống riêng, không thể sớm tối rủ nhau đi ăn quà vặt, rủ nhau đi tắm chung, luân phiên kỳ lưng cho nhau hay chụm đầu thủ thỉ những bí mật giấu kín….

Ngày hôm sau, Chu Toàn dẫn Chu Dương và Chu Ngũ Ni lên Bắc Kinh. Ông bà Chu không đi cùng, vì muốn ở lại chờ gia đình con gái đi luôn một thể.

Bình Luận (0)
Comment