Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 332 - Chương 332: Lên Thành Phát Triển

Chương 332: Lên thành phát triển Chương 332: Lên thành phát triển

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 332: Lên thành phát triển

Trong mắt những lão đại thương giới, khoản lời này chỉ là con tép. Nhưng mà cũng phải thôi, vợ chồng Chu Thanh Bách chỉ làm thời vụ, bỏ ra một khoản tiền mua vào rồi bán sang tay ngay lập tức, không đầu tư, không ôm lô thì ăn lời cò con là đúng rồi.

Bỏ qua các ông trùm, chỉ tính riêng trong giới nhà buôn nhỏ lẻ thì kiếm được như vậy cũng là khá lắm rồi.

Trong tay Lâm Thanh Hoà hiện có gần bảy vạn tiền mặt, đặt trong thời đại này cô đích thị là một phú bà sáng lấp lánh.

Đếm tiền xong xuôi, Lâm Thanh Hoà hạ quyết tâm: “Lần này về phải nghiêm túc thăm dò thị trường mới được.” Thăm dò gì à? Tất nhiên là tứ hợp viện rồi, ước mơ của cô là sở hữu một căn tứ hợp viện mà lại.

Hiện giờ cô đang có ba bất động sản, hai mặt tiền kinh doanh và một căn nhà đất. Căn hộ ở tiểu khu không tính vì đó là do trường học phân phối, cô chỉ có quyền cơ trú chứ không có quyền sở hữu.

Thật ra thì cô thừa khả năng mua thêm vài căn nhà, vài căn tiệm nữa nhưng tứ hợp viện như một bùa chú làm cô u mê không lối thoát. Vả lại cô thấy có nhà để ở, có hai cửa hàng để kinh doanh là đảm bảo cuộc sống rồi. Vì vậy, kế hoạch tiếp theo sẽ là mua- tứ- hợp- viện!

Hồi trước, cô đã tới cục quản lý bất động sản tham khảo sơ, giá của một căn tiến viện rơi vào tầm hơn vạn, cụ thể bao nhiêu còn phụ thuộc vào vị trí và tình trạng cũ mới.

Đấy là nhất tiến, còn nhị tiến thì đắt hơn. Mới đầu người nhân viên nhất định không chịu tiết lộ, Lâm Thanh Hoà phải dúi tặng một gói kẹo sữa mới thành công lấy được thông tin, cần chuẩn bị ít nhất năm vạn tệ mới có thể mua được nhị tiến viện.

Lâm Thanh Hoa không quá tham lam, cô chỉ cần nhị tiến tứ hợp viện là đủ thoả mãn rồi, còn tam tiến, tứ tiến này nọ cô cảm thấy không cần thiết, càng đừng nói tới ngũ tiến của Giả Mẫu trong Hồng Lâu Mộng, cái đó cô chẳng dám mơ.

(*) Giả mẫu là một nhân vật được tạo hình đặc sắc vào bậc nhất trong Hồng Lâu Mộng. Giả mẫu giàu sang phú quý, có vị trí đứng đầu Giả phủ, tầm ảnh hưởng bao trùm cả hai nhà Ninh, Vinh. Bà là người có quyền hành tối cao trong Vinh quốc phủ và là một người sùng Phật, nhân hậu, hay giúp người nhưng cũng có đôi khi xử sự khá tàn nhẫn. Bà qua đời vì tuổi già khi gần kết thúc tác phẩm.

Ngay từ đầu, Lâm Thanh Hoà đã xác định mục tiêu của mình là nhị tiến viện, cái này nằm trong khả năng kinh tế cho phép.

Thế nên, dù là một phú bà danh xứng với thực, trong túi có 7 vạn tệ thì cô cũng không dám ăn xài phung phí.

Rong ruổi mấy ngày đường, cuối cùng cũng về tới thành phố. Hai vợ chồng Chu Thanh Bách thuê phòng nghỉ ngơi một đêm dưỡng sức, sáng hôm sau mới ngồi ôtô về huyện thành.

Lúc này, Tô Đại lâm đã hoàn tất thủ tục từ chức, đang ở nhà đợi đi Bắc Kinh làm giàu. Quả thực, sau khi biết quyết định này, ông cậu bà mợ đều một mực không tán đồng cho dù Tô Đại Lâm đã giải thích hết nước hết cái là đi lên đó bán bánh bao rất có lời. Vì ông bà chưa từng làm ăn kinh doanh bao giờ nên trước sau đều cảm thấy việc này quá bấp bênh, không đáng tin chút nào.

Làm gì có ai khờ dại như nó, bỏ công việc lương cao ở quê, khăn gói tới nơi xa xứ làm lại từ đầu?

Ừ, đồng ý là nhà máy có nguy cơ đóng cửa nhưng cả một xưởng sản xuất lớn như thế, nào dễ dàng nói đóng là đóng ngay được, cứ từ từ ở nhà rồi cũng sẽ có đường ra, dại gì mà chui vào con đường mạo hiểm?

Tuy nhiên, việc này Tô Đại Lâm đã quyết, cậu mợ có nói gì cũng chẳng thể lay chuyển. Con người anh chính là như vậy, đã không quyết thì thôi, một khi đã quyết thì dù ai nói ngã nói nghiêng lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.

Đã hẹn trước với vợ chồng anh tư là trong tháng này sẽ chuyển lên Bắc Kinh vì thế từ đầu tháng, hai vợ chồng Tô Đại Lâm đã đóng gói hầu hết đồ đạc.

Chăn bông, nệm giường này nọ đã nhờ Chu Toàn và Chu Dương khiêng đi trước. Tô Đại Lâm rất hào phóng, cho hai thằng cháu khá khá tiền công, tiền bạc với anh không quan trọng, chỉ cần được việc là tốt lắm rồi vì hiện tại ở nhà vẫn còn đống lớn đống nhỏ đang chờ đây này!

Về tới huyện thành, Lâm Thanh Hoà liền lấy xe đạp từ trong không gian riêng ra. Hai vợ chồng cô đi qua thăm cậu ba Lâm trước.

Cửa hàng nhà cậu ba đã chính thức đi vào buôn bán, mặt hàng tương đối đơn giản, toàn là nông sản nông thôn.

Lúc Lâm Thanh Hoà tới nơi, hàng hoá đã được bán gần hết, trên kệ chỉ còn lác đác vài món và một ít lông gà.

Mợ ba và bọn trẻ đang ngồi trông hàng, nhìn thấy vợ chồng chị Thanh Hoà tới, đầu tiền là sửng sốt rồi mợ cuống cuồng chạy vào trong nhà gọi ầm lên: “Cha Đại Nha, chị Thanh Hoà về rồi này, mau lên.”

Chỉ lát sau, cậu ba Lâm chạy từ trong nhà ra, trong mắt vẫn còn vương tơ máu, rõ ràng là đang ngủ say bị đánh thức.

Nhìn thấy bộ dáng này của cậu em trai, Lâm Thanh Hoà hết hồn: “Làm sao mà trông mệt thế này?”

“Không mệt, không mệt, chị, anh rể, mau ngồi xuống uống nước.” Vừa nói cậu vừa bưng một băng ghế ra rồi bảo con gái đi pha trà.

Lâm Thanh Hoà nói: “Thôi thôi, khỏi nước nôi gì đâu, mới vừa uống rồi, anh chị chỉ tạt qua xem tình hình cậu mợ thế nào thôi, tí lại phải đi ngay ấy mà.”

Nói rồi, cô lấy ra hai gói kẹo sữa đưa cho em dâu: “Chị cho bọn nhỏ.”

Mợ ba Lâm ngại ngùng: “Lần nào về chị cũng cho quà.”

Lâm Thanh Hoà tỏ ý chuyện nhỏ, đừng ngại rồi quay sang hỏi em trai: “Buôn bán thế nào?”

Cậu ba Lâm toét miệng để lộ cả hàm răng, hào hứng nói: “Chị, may mà em nghe lời chị, đánh bạo lên đây mở cái cửa hàng này, haha…”

Đáng lẽ, vợ cậu chưa lên ngay đâu, bởi vì thời gian đầu còn nhiêu bỡ ngỡ, có quá nhiều thứ chưa chắc chắn nên hai vợ chồng bàn nhau một người đi trước, một người ở quê làm ruộng, đợi mọi thứ ổn định rồi mới chuyển lên sau. Ai ngờ, công việc thuận lợi vượt sức tưởng tượng, cửa hàng làm ăn tốt quá. Trên cơ bản, mỗi buổi sáng cậu thồ một xe đồ từ quê lên, ấy thế mà chỉ độ vài tiếng sau đã bán hết sạch sành sanh.

Dưa chuột, cải thìa, rau hẹ ở nông thôn chẳng đáng xu nào, vì nhà nào cũng trồng được, còn cho không nhau ấy chứ, thế mà vận chuyển lên thành một cái, tất cả đều hoá thành tiền thật bạc thật, một cọng hành cũng bán ra tiền. Đương nhiên không ai lại so đo tới mức tính từng cọng hành, nôm na ý cậu chính là làm ăn rất suôn sẻ.

Ước chừng mỗi một xe rau củ, cậu có thể kiếm lời 5 đồng, là 5 đồng đó, không phải 5 hào đâu nha!

Đấy là mới chỉ tính buổi sáng, buổi chiều cậu còn đi một chuyến nữa. Sáng bán rau củ, chiều bán trứng gà, đôi khi còn có cặp gà hay vài ba con vịt.

Như thế trung bình mỗi ngày cậu thu vào 7 đồng, nhân lên một tháng chính là hơn 200 đồng.

Kiếm được như thế thì ở nhà làm gì nữa, vậy là thu hoạch vụ hè xong, mợ ba Lâm tức tốc khăn gói dọn hết cả nhà lên huyện.

Sự việc này gần như oanh tạc cả thôn Lâm gia, đi đâu cũng nghe người ta kháo nhau vợ chồng cậu ba Lâm vào thành buôn bán phát đạt lắm. Bên cạnh đó luôn có một vài kẻ ghen ăn tức ở, bĩu môi chê bai, yên ổn cày ruộng không muốn, lại mò đi buôn bán, lỡ đâu đùng một cái quay lại như trước đây thì chẳng có cám mà ăn.

Mặc kệ ai nói gì thì nói, cậu ba Lâm vẫn ăn nên làm ra, phất lên như diều gặp gió.

Chỉ là…quá mệt, mệt phờ cả mặt!

Buổi sáng về quê thồ lên một xe rau củ, tới chiều lại đi một chuyến nữa thồ trứng và gà. Đi đi về về 4 lượt, chỉ dựa vào sức lực của cặp đùi, không mệt mới là lạ!

Tuy nhiên chỉ mệt sinh lý thôi chứ tâm lý chả mệt tí gì, lúc nào cũng thấy cậu ba tràn đầy nhiệt huyết.

Ngồi nói chuyện một lát, cậu liền chạy vào nhà, đem mấy trăm đồng ra trả cho chị gái.

Tính cậu vậy, không thích nợ nần, kể cả chị ruột cũng không muốn. Không gánh nợ trên vai, cậu mới có thể sống nhẹ nhõm được.

Lâm Thanh Hoà nói: “Chị đã hỏi người ta rồi, một cái xe máy có giá 700 đồng, nếu mua được chị sẽ mua cho cậu một chiếc.”

Cậu ba Lâm giật giật khoé miệng: “Chị…cái đó chắc không cần đâu….”

Má ơi, 700 đồng tiền, cái xe máy bằng cả căn nhà này, trời ơi….

Lâm Thanh Hoà không kiêng dè, mắng luôn thằng em: “Thằng ngốc, cậu cho rằng chỉ dựa vào hai cái chân này thì chở được bao nhiêu hàng, cố gắng được bao nhiêu ngày? Cậu muốn hao tổn sức khoẻ tới độ nằm xải lai mới chịu có phải không? Mua một cái xe máy, vừa nhẹ vừa nhàn, lại chở được thêm bao nhiêu là hàng, mà thêm hàng tức là thêm tiền. Không những tiết kiệm sức lực, còn kiếm thêm được lợi nhuận. Bỏ ra 700, làm vài tháng là thu về được chứ gì, có gì khó đâu!”

Bình Luận (0)
Comment