Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 333: Bước chuyển cuộc đời
Rõ ràng cậu ba Lâm chưa từng nghĩ tới những khía cạnh này cho nên phải ngồi ngẩn ra suy nghĩ mất một lúc.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Hiện tại cậu còn trẻ, còn khoẻ nên không cảm thấy gì, nhưng cậu có thể ỷ vào sức trẻ này bao lâu? Hay là định đạp xe đạp cả đời? Trên Bắc Kinh có câu nói: “liều một lần, xe đạp biến thành mô tô”. Đó, chị chỉ góp ý vậy thôi còn nghe hay không là quyền của hai vợ chồng.”
Suy tư một hồi, cậu ba Lâm cảm thấy chị gái phân tích không sai tí nào. Nếu có cái xe máy, đúng là cậu có thể chở thêm càng nhiều hàng và kiếm được càng nhiều tiền.
Trước mắt đúng là số hàng cậu vận chuyển lên không đủ phục vụ bà con, cậu đã thồ nặng hết sức có thể mà chỉ bán được tới trưa, quá chiều vẫn có người lại hỏi, thế nhưng chỉ đành ngậm ngùi hẹn khách ngày mai.
Nếu có cái xe máy, thì tiện biết bao…
Do dự một hồi, cậu ba Lâm mới lên tiếng: “Nhưng mà em sợ xe máy không dễ mua, liệu có phiền chị quá không?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phiền, nhưng mà chắc cậu phải chịu vất vả nốt năm nay, đợi sang năm có lẽ mới mua được.”
Xem ra, tư tưởng của cậu em cô rất tiến bộ đấy chứ, cứ cái đà này phát triển, tương lai nhất định không thể kém được.
Sau đó, cô quay sang nói với mợ ba: “Ăn uống thường ngày đừng nên tiết kiệm quá, cứ mua đồ ngon cho nó ăn. Làm việc vất vả mà ăn uống không ra gì thì sớm muộn cũng sụp. Tới lúc ấy vào viện còn quá tội, vừa tốn kém lại vừa mệt thân.”
Mợ ba vội gật đầu: “Dạ có có, hôm nào cũng ăn trứng gà, cách ngày em lại đi mua một lần thịt.”
Lâm Thanh Hoà nói nhiều một câu: “Thỉnh thoảng hầm con gà tẩm bổ.”
Chỉ nhìn sơ bộ cô cũng có thể đánh giá được lợi nhuận thu về từ cửa hàng chắc xấp xỉ tiệm sủi cảo nhà mình, thế nên không cần thiết phải tiết kiệm vài đồng bạc, một con gà cũng chỉ hơn một đồng thôi mà. Hầm một con, cả gia đình tẩm bổ, chẳng phí đi đâu tí nào.
Chuyện trò một lát, vợ chồng Lâm Thanh Hoà chào tạm biệt cậu mợ ba, đạp xe sang nhà cô út.
Hôm nay, cả Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai đều ở nhà. Lúc Lâm Thanh Hoà gọi cửa, cả nhà đang ngồi ăn dưa hấu.
Thấy anh chị tư đến, Chu Hiểu Mai mừng quýnh, hai mắt sáng rỡ như đèn pha ôtô: “Anh tư, chị tư~…..”
Tô Đại Lâm nhanh nhẹn đứng dậy rót trà rồi vào bếp cắt dưa hấu mang ra đãi khách.
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà không khách khí, mỗi người cầm một miếng dưa ăn cho mát miệng.
Vừa ăn Lâm Thanh Hoà vừa trêu: “Coi bộ cũng hưởng thụ quá ha!”
Chu Hiểu Mai vẫn cười chưa khép được miệng: “Tại thằng nhóc Thành Thành nói thèm dưa, cha nó chiều liền ra chợ mua ngay một trái.”
Tô Đại Lâm không có anh chị em ruột, từ nhỏ tới lớn chỉ sống lủi thủi một mình, tương đối cô đơn cho nên bao nhiêu tình thương anh dành hết cho bốn đứa con. Mọi yêu cầu của tụi nhỏ, chỉ cần không quá mức, anh đều tìm cách đáp ứng hết.
Tính ra trong nhà này, cha Đại Lâm chiều con vô pháp vô thiên còn mẹ Hiểu Mai chính là mẹ hổ, nghiêm khắc và khó tính cực kỳ.
“Cậu út, mợ út, có phải cậu mợ về đón chúng cháu lên Bắc Kinh không ạ?” Tô Thành sán lại gần, giương cặp mắt chờ mong về phía vợ chồng Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Đúng vậy, cậu mợ về đón nhà cháu lên Bắc Kinh, các anh họ đều đang ở trên đó đợi Thành Thành.”
Chu Thanh Bách thân thiết xoa đầu thằng cháu. Nhóc con này cũng xem như ăn cơm nhà anh mà lớn lên.
Hai mắt Tô Thành lập tức vụt sáng, nó gấp gáp hỏi: “Vậy khi nào chúng ta xuất phát ạ?”
Lâm Thanh Hoà nhìn vợ chồng Chu Hiểu Mai hỏi: “Đồ đạc đã đóng gói hết chưa?”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Đều…đều…đóng gói…cả rồi.”
Chu Hiểu Mai: “Đại Lâm xin nghỉ từ đầu tháng, nhà em đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi anh chị về đón là đi thôi.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu: “Ừ đi sớm, ổn định sớm. Tối nay nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta xuất phát.”
“Dạ ~…” Chu Hiểu Mai gần như reo lên.
Hiện tại hàng xóm láng giềng đều biết chuyện nhà cô sắp sửa dọn lên Bắc Kinh, cũng biết Tô Đại Lâm từ chức ở xưởng lên thủ đô làm buôn bán. Chu Hiểu Mai thừa biết ở sau lưng mình bọn họ nói xấu những gì, nói đi nói lại toàn là mấy câu đại loại như chỉ có thằng ngốc mới quăng xuống công việc ổn định, lương cao để đi kinh doanh hộ cá thể.
Ừ, nghe thì nghe cả đấy, thế nhưng Chu Hiểu Mai chẳng thèm phân bua hay giải thích, ai muốn nói gì cứ nói, cô còn bận ngóng trông được đi lên Bắc Kinh sớm sớm đây.
“Nay….tối nay….”
Tô Đại Lâm mới nói được nửa câu, Chu Hiểu Mai hiểu ý liền tiếp lời chồng: “Anh tư, chị tư, tối ăn ở đây ăn cơm với nhà em nhé, ăn xong rồi về.”
“Ừ…” Lâm Thanh Hoà gật đầu.
Tô Đại Lâm nhanh chóng đứng dậy đạp xe ra chợ mua thức ăn.
Ở nhà, Chu Hiểu Mai vẫn tiếp tục hỏi: “Chị tư, nhà em đông thế này, liệu lên đó có đủ chỗ ở không?”
Lâm Thanh Hoà: “Đủ mà, chị đã thuê một căn nhà có 3 phòng. Cha mẹ ở một phòng, nhà em thì chia ra ở hai phòng còn lại là được. Ngoài ra còn có một thư phòng nho nhỏ nữa, không rộng nhưng cũng đủ kê một cái giường. Đó, từng đấy phòng, làm gì sợ không có chỗ ngủ.”
Tất nhiên phải rất ưng ý thì Lâm Thanh Hoà mới xuất tiền mua. Ngoài phòng ngủ chính, thì căn nhà còn có thêm một phòng khách, một phòng bếp và một buồng vệ sinh. Có thể nói là cực kỳ rộng rãi và thoáng đãng.
Hơn nữa, bên ngoài còn có một khoảng sân, bốn phía đều có tường bao xung quanh.
Chiếu theo thời này mà nói, cái giá 7000 đồng không hề rẻ nhưng nhìn xa ra tương lai thì đây là một khoản đầu tư cực kỳ có lời. Sau này ấy hả, 7000 đồng chưa chắc đã mua nổi 1 centimet vuông ấy chứ.
Nghe chị tư nói chắc như đinh đóng cột, Chu Hiểu Mai thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng yên tâm được phần nào. Rốt cuộc đây là một bước chuyển của cuộc đời, thành hay bại còn chưa nắm chắc, làm gì có ai không lo lắng cơ chứ!
Nhìn thấy vẻ thấp thỏm trên gương mặt cô út, Lâm Thanh Hoà an ủi: “An tâm, không có gì phải lo lắng cả. Ngoài cửa hàng, anh tư đã gọi người tới đi dây điện, lắp bóng đèn đầy đủ. Mấy đứa Nhị Ni cũng sang đó quét tước sơ một lần. Khi nào lên chỉ cần thu dọn lại một chút là có thể mở cửa làm ăn ngay.”
Chu Hiểu Mai nhoẻn miệng cười: “Em không lo lắng, anh tư và chị tư em đều ở Bắc Kinh mà lại.”
Lâm Thanh Hoà bật cười gật đầu.
Lát sau, Tô Đại Lâm đã đi chợ về, khệ nệ xách vào hai con cá to và một con gà.
Chà chà, xem ra tối nay sẽ có một bữa thịnh soạn ra trò đây.
Sau khi ăn tối xong, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đèo nhau về thôn.
Lúc này, ông bà Chu vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi uống hớp trà thì bà nghe loáng thoáng có tiếng vợ thằng tư ngoài cổng.
Bà Chu cố gắng dỏng tai lắng nghe, rồi quay sang hỏi ông chồng: “Ông này, hình như tôi nghe thấy tiếng vợ thằng tư thì phải, ông có nghe thấy không?”
Hiển nhiên ông Chu cũng đã nghe thấy, nghe bà vợ hỏi, ông càng thêm chắc chắn, ông lập tức đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài kiểm tra, bà Chu liền nối gót theo sau.
Vừa ra tới nơi đã thấy con dâu cùng con trai đang bị bà con chòm xóm vây xung quanh, bà Chu mừng rỡ vừa cười vừa nói: “Ai da, về rồi đó hả, mẹ cũng đoán tụi con sắp về mà, đi đường chắc đói bụng lắm rồi, mau mau vào nhà đi đã, chuyện trò nói sau, để mẹ vào làm cái gì cho hai đứa ăn lót dạ.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Chúng con ăn rồi mẹ ạ.”
Bà Chu hỏi: “Ăn rồi? Hai đứa mới từ nhà Hiểu Mai về à?”
“Vâng, chúng con ăn ở nhà cô út rồi mới về.” Lâm Thanh Hoà gật đầu với mẹ chồng rồi quay qua nói với Chu Thanh Bách: “Anh với mẹ vào đóng gói đồ trước đi, lát em vào sau.”
“Được.” Chu Thanh Bách gật đầu.
Lâm Thanh Hòa tiếp tục đứng ở cổng trò chuyện với hàng xóm, tiết lộ một vài tin tức từ thủ đô, cô còn dặn thêm, quốc gia đang ngày một phát triển, cuộc sống người dân từng bước khá giả hơn, ở Bắc Kinh đã bắt đầu xuất hiện trộm cắp, mọi người nhớ chú ý cửa nẻo cẩn thận….