Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 334: Học kế toán
Nghe tin Lâm Thanh Hoà về, Chu Đông liền xách một con gà sang tặng thím.
Lâm Thanh Hòa từ chối: “Cầm về đi, chú thím ăn ở trong thành rồi mới về. Sớm mai nhà thím đi rồi cho nên tối nay không nổi lửa. Mang gà về nuôi lấy trứng cho bọn nhỏ ăn bồi bổ.”
Chu Đông liền nói: “Thím, năm nay nghe lời thím nhà cháu nuôi rất nhiều gà.”
Lâm Thanh Hoà: “Cái thằng này, lại còn khách sáo với thím. Cầm gà về đi, cả gói kẹo này nữa, quà thím cho bọn nhỏ. Thôi, mau về đi, thím còn phải sắp xếp đồ đạc, sáng mai đi sớm rồi.”
Chu Đông không tặng được gà, ra về lại còn xách thêm một gói kẹo sữa. Lúc bà Thái nghe được chuyện này, không nhịn được phải bật cười ha hả.
Bà đã nói trước rồi mà, Lâm Thanh Hoà đâu phải loại người ham món lợi nhỏ.
Chu Đông về rồi, bà Chu liền cập nhật tin tức cho con dâu: “Năm nay thằng Chu Đông tiến bộ dữ lắm. Nó nhận thầu miếng đất sau nhà, xây tường vây kín bốn phía làm thành một cái trang trại nuôi gà, bên trong nghe đâu có hơn trăm con lận, cho trứng đều đặn lắm, cậu út Đại Oa cứ cách mấy hôm lại tới thu, mỗi lần mẹ đều thấy cả sọt chứ không ít đâu.”
Mới đầu hai vợ chồng Chu Đông bàn tính đợi vợ sinh xong mới tiến hành, nhưng Thái Bát Muội sốt ruột không đợi được, qua Tết liền giục Chu Đông đi nhận thầu mảnh đất ngay, sau đó nhân lúc nông nhàn liền nhờ mấy ông anh trai hỗ trợ chở gạch về xây tường bao.
Bờ tường rất cao, về căn bản mọi người không thể nhìn vào bên trong, cho nên không thể biết số lượng chính xác, chỉ có thể dựa vào số trứng thu hoạch mà đoán già đoán non tầm hơn trăm con, nhưng theo bà Chu đánh giá thì khả năng phải cỡ 200 con.
Ngoài ra, nhà nó còn nuôi cả heo nữa.
Trong năm, Thái Bát Muội lại hạ sinh thêm một thằng cu, thế là hiện tại Chu Đông có hai thằng con trai và một cô con gái. Bà Chu dành tặng hai chữ “tiến bộ” cho Chu Đông quả không sai tí nào, nhìn xem, năm nay nhà nó vừa thêm người vừa thêm của còn gì.
Lại nói tiếp về Thái Bát Muội, cô không những là một người vợ chăm chỉ, hiền lành mà còn rất khéo léo trong đối nhân xử thế. Thi thoảng, cô lại xách một, hai cân trứng gà về Thái gia, cho nên dù rất hay kêu các anh trai làm này làm kia thì mấy bà chị dâu cũng chả có ý kiến gì, mà còn vui vẻ cười ha ha.
Vợ chồng Chu Đông rất chú trọng ý kiến của Lâm Thanh Hoà. Trước đó cô dặn nuôi chó, Chu Đông liền làm theo, nuôi hai con canh cửa. Hơn nữa, anh út của Thái Bát Muội phân gia, chuyển ra ở ngay gần trang trại gà, vì thế chẳng sợ tình hình trị an lộn xộn thì ở đây vẫn an toàn.
Bà Chu nói: “Mẹ nghe Bát Muội nói, chủ ý này là của con hả?”
Lâm Thanh Hoà không có gì phải giấu diếm: “Vâng, là con gợi ý, nhưng làm hay không là do vợ chồng nó tự quyết định. Mấy anh mấy chị con cũng có ngỏ lời, nếu họ đồng ý con sẽ giúp giống như giúp cậu út Đại Oa vậy đó, nhưng bọn họ đều nói không hứng thú.”
Bà Chu vội xua tay: “Không phải, mẹ không có ý này.”
Lâm Thanh Hoà biết tỏng nhưng chuyện này đã nói tới rồi thì nói một lần cho dứt điểm, cô tiếp tục: “Đều là người một nhà, con cũng mong nhà các anh chị ấy phát triển tốt. Từng cá nhân mạnh thì đại gia đình mới vững, không phải sao? Ví dụ như Hiểu Mai đi, cô ấy là cô em chồng, nói muốn lên Bắc Kinh phát triển, con ủng hộ ngay, rất sẵn lòng giúp đỡ là đằng khác. Tuy nhiên mọi quyết sách đều phải do từng cá nhân quyết định, con chỉ có thể đưa ra gợi ý mang tính chất tham khảo thôi. Suy cho cùng, trâu không uống nước ai ghì được đầu trâu, mẹ nói có đúng không?”
Bà Chu xấu hổ, nhấp nhấp môi nói: “Mẹ biết, trước kia là do mẹ nghĩ không thông.”
Nếu là người khác thì còn lâu Lâm Thanh Hoà mới nể nang, nhưng dù sao đây cũng là mẹ chồng, vẫn phải giữ lại thể diện cho bà, Lâm Thanh Hoà không tiếp tục chủ đề này nữa mà đánh sang chuyện khác: “Thanh Bách đã tìm được cửa hàng cho nhà cô út rồi mẹ ạ, vị trí rất đẹp, bán bánh bao ở đó nhất định sẽ đắt khách. Nếu không phải giữ cho Hiểu Mai thì con đã thuê mặt tiền đó tự kinh doanh rồi.”
Bà Chu nhiệt tình hỏi: “Tốt vậy cơ à?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Rất tốt.”
Bà Chu suy nghĩ một lát rồi hỏi thêm: “Chỉ có thể bán được buổi sớm thôi hả?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Bánh bao là một món ăn rất tiện lợi, người ta có thể ăn sáng, ăn trưa, thậm chí ăn chiều luôn, Hiểu Mai có thể một mình trông tiệm, nếu mẹ rảnh lúc nào thì qua phụ giúp cô ấy, còn dượng út thì có thể sắm thêm một cái xe ba bánh, đi bán hàng rong.”
Bà Chu hết sức ngạc nhiên rồi chuyển sang bối rối: “Làm thế liệu…có quá xấu hổ không?”
Lâm Thanh Hoà: “Tới lúc này rồi mà còn rụt rè sợ xấu hổ thì chỉ có mà chết đói. Bán bánh bao có gì xấu hổ? Không có cơm ăn mới đáng xấu hổ. Lao động là vinh quang, mình dựa vào chính đôi bàn tay và sức lực của mình thì có gì phải sợ.”
Nghe tới đây, cơ mặt bà Chu mới thả lỏng ra, bà nói: “Ừ, nếu bán được thì cứ để Đại Lâm đi thử xem.”
Lâm Thanh Hoà: “Thời gian đầu khá là khó khăn đấy, có gì cha mẹ giúp đỡ cô dượng ấy một tay.”
Bà Chu gật đầu: “Nhất định rồi, cha mẹ sẽ giúp đỡ.”
Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện thì chị cả và chị ba Chu tiến vào trong sân, trên tay vẫn còn cầm liềm, cầm cuốc, chắc là vừa hay tin nên đi thẳng từ ruộng về đây.
“Chị hai không tới à?” Lâm Thanh Hoà bật cười hỏi.
Chị ba Chu: “Không tới, hình như là đang nấu cơm.”
Lâm Thanh Hoà đặt ba gói kẹo và ba bọc sữa bột lên bàn rồi nói: “Đây là quà của mọi người, mỗi nhà một phần, lát nữa hai chị nhớ cầm về nha.”
Chị cả Chu khó xử: “Sao lần nào về cũng quà cáp thế này.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nên mà, chị hai không sang nên tí chị đưa cho chị ấy giúp em nha.”
Chị ba Chu cười hỏi: “Con bé Ngũ Ni lên đó không biết đã quen chưa?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Cái này em cũng không biết nữa, nó với Dương Dương lên hôm trước thì hôm sau em với Thanh Bách phải đi phương Nam ngay. Nhưng chắc ổn thôi mà, chị em chúng nó tự biết bảo ban nhau, với lại Ngũ Ni ngủ với Nhị Ni và Thắng Mỹ trên lầu hai tiệm sủi cảo. Có chị có em, không vấn đề gì đâu.”
Chị cả Chu: “Cái con Nhị Ni nó có chăm chỉ làm việc không? Nếu nó lười biếng thì thím cứ việc mắng, đứng khách khí.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị cả, chị cứ yên tâm. Nhị Ni giỏi lắm, rất chịu khó học tập, hồi đầu còn phải hỏi nhiều vì chưa quen mặt chữ, nhưng bây giờ nó có thể đọc hiểu gần như toàn bộ rồi. Đợi một thời gian nữa em hỏi thử xem nó có muốn đi học tiếp không, nếu muốn, em sẽ sắp xếp cho nó đi học lớp kế toán buổi tối. Trong tương lai ngành nghề này rất phổ biến, chị sẽ không phải lo lắng cho nó nữa.”
Con gái được đi học, tương lai rộng mở, chị cả Chu đâu còn trông mong gì hơn, chị cảm kích nói: “Thanh Hoà, lại làm phiền em rồi.”
Lâm Thanh Hòa cười: “Chị em trong nhà cả, chị đừng khách sao như vậy.”
Sau đó, cô lấy tiền lương của Nhị Ni, Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ ra đưa cho chị cả Chu: “Đây là tiền lương của ba đứa nó, em đã chia sẵn thành từng phần riêng biệt rồi. Tụi nó ở trên đó không cần tiêu pha gì, ăn ở đều tại nhà em hết, cho nên em mang tiền lương về giao cho chị. Hôm nào tiện chị đưa cho chị Hiểu Quyên và chị Hiểu Cúc giúp em nhé.”
Gộp mấy tháng lại, mỗi đứa cũng được lĩnh hơn 100 đồng, chị ba Chu hâm mộ nói: “Nhị Ni đã bắt đầu kiếm được tiền phụ giúp gia đình rồi.”
Lâm Thanh Hoà cười an ủi: “Chị ba đừng sốt ruột, chờ Ngũ Ni học xong đại học ra trường có công việc ổn định, khi ấy chị không nói nó cũng tự khắc quay về báo hiếu, không có chị thì làm gì nó có được tương lai. Ơn sinh ơn dưỡng nó phải cảm kích cả đời ấy chứ.”