Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335: Huynh Đệ

Chương 335: Huynh đệ Chương 335: Huynh đệ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 335: Huynh đệ

Nói ra lời này không phải Lâm Thanh Hoà nịnh nọt mà là thật tâm nghĩ vậy. Suy cho cùng, ở niên đại này rất hiếm phụ nữ có tư tưởng cấp tiến như chị ba Chu. Nói chi xa, ngay như chị cả Chu vì ảnh hưởng từ Lâm Thanh Hoà nên mới cho mấy đứa Nhị Ni tới trường, nhưng rốt cuộc cũng chỉ học 3 năm nhận biết mặt chữ rồi thôi, nào có được học tiếp lên bằng này cấp nọ. Tuy nhiên dù ít dù nhiều, con gái được đi học là quý lắm rồi, đến Hổ Tử nhà chị Hiểu Cúc cũng chỉ học bằng Nhị Ni rồi nghỉ, Hứa Thắng Mỹ còn chẳng được tới trường ngày nào.

Chị ba Chu mừng muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ôi dào, chị nào cần nó cảm kích cả đời, chỉ mong sao nó nên người sau này có thể quay về giúp đỡ gia đình một chút là tốt rồi.”

Thế nhưng, nói gì thì nói, không cần biết việc này xuất phát từ mục đích gì thì rõ ràng đây chính là cơ hội thay đổi số phận tuyệt với cho chính bản thân Chu Ngũ Ni.

Vốn ban đầu định sang đây mời cơm thím tư nhưng cuối cùng lại thành thím tư cho quà mang về.

Trò chuyện tới lui một hồi, hai chị mới ngượng ngùng xách kẹo và sữa bột về Chu gia. Chị ba Chu lười phải chạm mặt cái bà chị hai giả tạo nên nhiệm vụ đưa đồ giao lại cho chị cả.

Ra mở cửa phòng là anh hai Chu, chị cả đưa đồ và nói: “Quà mẹ Đại Oa cho, mỗi nhà đều được một túi kẹo sữa và một túi sữa bột, đây là phần của chú thím.”

Anh hai Chu gãi đầu: “Chết chết, ngại quá đi mất.”

Lần trước con gái mình mới chạy lên đó làm loạn, còn bắt Đại Oa nghỉ học đích thân đưa về tận quê, bây giờ lại nhận quà cáp thế này thì ngại quá.

Chị cả Chu nhìn ra sự khó xử của chú hai nên cười xoà: “Không có gì đâu, người nhà cả mà, Thanh Hoà không so đo mấy chuyện vụn vặn này đâu, chú cầm đi.”

Anh hai Chu đưa tay nhận lấy rồi gật đầu cảm ơn.

Hơn 8 giờ tối, Chu Thanh Bách hẹn ba ông anh đi tắm sông.

Anh cả Chu lo lắng lên tiếng: “Đại Lâm muốn đi bán bánh bao thật hả? Anh thấy công việc cũ cũng có kém lắm đâu, lương tháng 60 đồng nào có ít.”

Anh ba Chu cung cấp thông tin: “Thấy bảo nhà máy sắp sửa đóng cửa nên dượng ấy mới quyết định xin nghỉ.”

Cùng là người một nhà, có một số việc bà Chu không giấu diếm mấy thằng con.

Anh hai Chu nói: “Đi lên kia chăm chỉ làm ăn, chắc sẽ ổn thôi.”

Anh em như chân tay, vợ con như quần áo, mặc dù bà vợ ở nhà suốt ngày léo nhéo bên tai nhưng anh hai Chu chẳng thèm để tâm càng không để ảnh hướng tới tình cảm anh em Chu gia.

Chu Thanh Bách gật đầu tán thành: “Đúng thế, cố gắng phấn đấu, mai này chắc chắn sẽ tốt lên. Các anh không định hướng lên thành phát triển à?”

Anh cả Chu thật thà lắc đầu: “Anh làm nông quen rồi, chắc cả đời gắn bó với ruộng đồng thôi.”

Chu Thanh Bách nói: “Cả nhà Hiểu Mai chuyển đi Bắc Kinh, căn nhà trên huyện sẽ bỏ trống, nếu các anh có ý định lên đó buôn bán thì cũng không cần lo ngại vấn đề chỗ ở.”

Để có thể gầy dựng sự nghiệp và tạo lập cuộc sống mới, ít nhất vợ chồng Chu Hiểu Mai phải tập trung nỗ lực vài năm trời, chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh về thăm quê, nhà cửa bỏ trống cho anh em ruột thịt lên ở nhờ là chuyện hết sức bình thường.

Anh hai Chu khẽ thở dài: “Anh cũng giống như anh cả không định vào thành nhưng muốn nuôi thêm vài con gà, chỉ là chị dâu chú không chịu, hễ cứ nói tới là gạt phắt đi.”

Chu Thanh Bách: “Vợ em nói chăn nuôi cũng là một hướng đi tốt, trại gà của nhà Chu Đông cũng là do cô ấy gợi ý.”

Anh hai Chu càng nói càng chán nản: “Anh biết chứ, thím tư cũng từng nói với anh rồi, nuôi gà nuôi vịt thoải mái, thích nuôi bao nhiêu thì nuôi nhưng khổ một nỗi chị dâu chú suốt ngày lo lắng tình hình quay lại như trước kia thì tốn công vô ích.”

Chu Thanh Bách nói ngay: “Không đâu, anh cứ yên tâm, chắc chắn những ngày tháng trước đây sẽ không tái diễn.”

Tất nhiên anh hai Chu tin, nhưng anh tin mà vợ không tin thì cũng vô ích. Nói cũng đã nói rồi, khuyên cũng đã khuyên rồi vậy mà vẫn sống chết không chịu nghe theo, anh đành bó tay quay lại tiếp tục làm ruộng cho yên chuyện.

Lát sau, anh ba Chu mới đắn đo lên tiếng hỏi: “Chú tư… em vợ chú làm ăn được không?”

Khó lắm mới được một ông anh nghe lọt tai những lời mình nói, Chu Thanh Bách gật đầu ngay, còn không quên nhấn mạnh: “Rất tốt.”

Anh ba Chu hỏi tiếp: “Thế muốn mua một căn tiệm trên đó thì cần khoảng bao nhiêu?”

Chu Thanh Bách có sao nói vậy: “Cậu ấy mua 680, nhưng là do chủ nhà cần bán gấp nên mới được cái giá đó, bằng không phải cỡ 800, sau này giá nhà giá đất sẽ tăng theo thời gian.”

Anh ba Chu kinh ngạc: “Trời đất, đắt vậy cơ à?”

Chu Thanh Bách biết điều kiện mấy ông anh trai không được khá giả cho lắm, nên anh chủ động đề xuất phương án hỗ trợ: “Năm nay em dư được 500 đồng, em sẽ để ở chỗ anh chị cả, nếu ai thiếu thì cứ lấy trước mà dùng, sau này có trả lại là được.”

Anh cả Chu lắc đầu vội vã cản: “Không nên làm vậy. Cha mẹ lên đó, ăn ở đi lại cái gì cũng cần đến tiền, rồi còn phải giúp đỡ cả vợ chồng Hiểu Mai nữa. Tụi anh ở nhà tự lo được, chú cứ yên tâm lo việc trên Bắc Kinh đi.”

Anh hai Chu cũng gật đầu liên tục: “Đúng đấy, anh cả nói rất đúng.”

Anh ba Chu thì cười thành tiếng: “haha, xem ra thằng em nhà ta càng ngày càng có tiền đồ nha, việc lớn thế này mà không cần xin phép vợ, tự ý quyết định cái một, không sợ tối nay bị đạp ra khỏi phòng à?”

Chu Thanh Bách ưỡn ngực, ba phần kiêu ngạo, bảy phần tự tin: “Vợ em trước giờ đâu so đo mấy chuyện này. Chỉ cần dùng tiền hợp lý, cô ấy sẽ không phản đối. Nhưng lời em nói là thật, đợi lát nữa em sẽ mang tiền sang đưa cho anh cả, ba anh ở nhà cần thì cứ lấy mà dùng.”

Nói rồi, anh quay sang nói với anh ba: “Nếu anh thực sự có ý định buôn bán thì nên tiến hành mua cửa hàng càng sớm càng tốt. Giá cả sẽ ngày một leo thang đấy. Cần giúp đỡ gì, anh cứ đi tìm cậu út thằng Đại Oa, đừng ngại.”

Việc chính đã trao đổi xong, bốn anh em sải tay bơi lội mấy vòng rồi nhảy lên bờ mặc quần áo, ai về nhà nấy.

Lúc Chu Thanh Bách về tới, Lâm Thanh Hoà chưa ngủ, vẫn đang ngồi đọc sách.

Anh tiến vào phòng, nói cho cô nghe việc mình vừa đáp ứng hỗ trợ mấy ông anh.

Lâm Thanh Hoà nhướng mày, cong khoé môi nói: “Bản lĩnh lớn ha?”

Chu Thanh Bách ho khan vài tiếng: “khụ khụ, vợ à, đêm nay anh sẽ bồi thường cho em…”

Lâm Thanh Hoà phì cười, trừng mắt một cái rồi lật tay lấy ra 500 đồng đưa cho anh, cô hỏi thêm: “Từng này đủ chưa?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Đủ rồi, không đủ thì bọn họ tự mình nghĩ cách.”

Anh không ngại giúp đỡ anh em ruột tuy nhiên làm gì cũng nên có mức độ.

Chu Thanh Bách mang tiền sang Chu gia giao cho anh chị cả.

Cầm số tiền lớn trên tay, vợ chồng anh cả Chu vừa xúc động vừa bối rối. Bối rối là vì rõ ràng anh chị là con trưởng trong nhà mà lại chẳng gánh vác được Chu gia……

Nhưng thực lòng anh rất vui, vui vì đứa em trai ngày càng khấm khá và không quên quay lại nâng đỡ anh em ruột thịt trong nhà.

Chu Thanh Bách không ngồi chơi lâu, đưa tiền xong là anh đi về nhà ngày.

….Vì còn phải về bồi thường cho cô vợ nhỏ mà lại.

Lâm Thanh Hoà đang bận soạn bài cũng không yên với ông tướng này, cứ nằng nặc đòi bồi thường ngay, lại còn nói cái gì mà bồi thường lớn mới chịu…

“Già rồi mà không nên nết…” Lâm Thanh Hoà vừa tức vừa buồn cười nhưng cuối cùng cũng thuận theo anh chồng.

Ánh trăng chênh chếch ngoài cửa sổ, đêm mặn nồng kéo dài dường như vô tận….

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ chưa chỉ 4 giờ, cả nhà đã lục tục rời giường, vợ chồng Chu Thanh Bách dẫn ông bà Chu lên đường.

Tất nhiên mấy anh con trai cũng ra tiễn, nhưng chỉ đi tới đầu thôn bà Chu đã giục tất cả quay về đặng ra đồng làm việc cho kịp ngày công, không cần phải đưa lên tận bến xe huyện thành, vừa lãng phí thời giờ lại chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Trước khi tạm biệt nhau, Chu Thanh Bách giao chìa khoá nhà cho anh chị cả giữ giùm. Hiện giờ trong nhà cũng không còn gì nhiều, chỉ còn lại vài cái chén, cái nồi, với muôi, gáo linh tinh thôi…

Bình Luận (0)
Comment