Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 336: Cơm hộp trên xe lửa
Vừa đến huyện thành là thấy vợ chồng Chu Hiểu Mai và bọn nhỏ đã đứng đợi sẵn, bên cạnh còn có ông cậu và bà mợ.
Ông cậu Tô Đại Lâm lịch sự chào hỏi ông bà Chu rồi quay sang nói đôi lời nhờ vả vợ chồng Chu Thanh Bách: “Hai đứa nó đã quyết tâm muốn đi, chúng tôi cũng không biết nói sao. Lên đó, nhờ hai cháu đỡ đần thêm cho các em. Sau này gặt hái được thành công, nhất định sẽ không quên ơn hai vợ chồng cháu.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Cậu mợ khách sáo quá, bao năm nay nhà chúng cháu với nhà Hiểu Mai, Đại Lâm đi lại thân thiết, cần gì phải nói những lời này. Ở trên đó cửa hàng cửa hiệu, nơi ăn chốn ở đã được bố trí chu toàn. Chỉ cần chịu khó làm ăn, cuộc sống chắc chắn sẽ không thua bây giờ. Còn trường học của bọn nhỏ, cháu cũng đã hỏi giúp rồi, không có vấn đề gì đâu, cậu mợ cứ yên tâm.”
“Tốt quá, tốt quá, trăm sự nhờ cháu.” Mợ Đại Lâm gật đầu cảm kích rồi quay sang cầm tay bà Chu nói: “Bọn nhỏ lên đó phải làm phiền bà thông gia rồi. Tôi nghe nói trên Bắc Kinh có rất nhiều ôtô, nhờ bà để mắt trông chừng chúng nó, đừng cho đứa nào chạy chơi ngoài đường cái, sợ nguy hiểm…”
Bà Chu cũng khách khí đáp: “Hai ông bà già chúng tôi lên đó không có việc gì làm, cũng chỉ có thể giúp trông tụi nhỏ hoặc cửa hàng. Bà mợ cứ an tâm. À, sau này có thời gian mời bà lên Bắc Kinh du lịch, đi thăm quảng trường Thiên An môn. Trên đó nhà cửa rộng rãi, không lo thiếu chỗ ngủ.”
Bà mợ Đại Lâm cười: “Vâng vâng, có thời gian tôi nhất định sẽ lên thăm mọi người.”
Nhờ vả qua lại một hồi, đoàn người tạm biệt cậu mợ Đại Lâm để di chuyển ra bến xe.
Đi từ xa Lâm Thanh Hoà đã trông thấy thằng em đứng đợi ở cổng tự bao giờ, trước ngực còn ôm một bọc giấy dầu đựng đầy bánh bao.
Thấy chị tới, cậu ba Lâm cười toe toét hô to: “Chị!”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Sao lại tới đây? Cái thằng này, chị đã nói rồi còn gì, buổi sáng vội thì cứ đi lấy hàng đi, không cần phải tới tiễn chị.”
“Không sao đâu, lát nữa em đi vẫn kịp mà, chị, đây là bánh bao, mang theo cho mọi người ăn dọc đường.” Vừa nói cậu ba Lâm vừa dúi bọc giấy dầu vào lòng chị gái.
Lâm Thanh Hoà nhận lấy rồi giục: “Thôi về đi, còn phải đạp xe xuống thôn thu rau củ nữa, đi mau đi, ở đây không còn việc của cậu.”
“Vâng vâng, chị, anh rể, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.” Đúng là cậu ba Lâm đang rất vội, nói xong lời này liền nhảy lên xe đạp đi mất.
Lâm Thanh Hoà đưa bọc bánh cho bà Chu rồi nói: “Mẹ cầm giúp con với, nếu mẹ và tụi nhỏ đói thì cứ ăn trước đi, con đi trả xe đạp cho người ta.”
Cô buộc phải lấy cái xe đạp ở trong không gian ra để chở hành lý, giờ phải tìm cái cớ để đi cất vì người ta không cho mang lên ôtô.
Bà Chu cũng tưởng xe này là mượn của người khác, cho nên không hề hoài nghi, vội giục con dâu đi lẹ kẻo trễ giờ.
Lâm Thanh Hoà đạp lung tung một vòng, canh gần tới giờ ôtô xuất bến cô mới cất xe vào không gian riêng rồi quay lại điểm hẹn.
Tô Đại Lâm và Chu Thanh Bách mỗi người khiêng hai cái bao to vật vã, toàn bộ đều là hành lý của nhà cô út. Ông bà Chu chẳng có đồ đạc gì mấy, chỉ có vài bộ quần áo cùng một cái đài radio, tất cả được xếp gọn vào một cái túi nho nhỏ ông Chu đeo bên mình.
Chu Hiểu Mai gần như dọn hết cả nhà cả cửa, từ những thứ nhỏ như bàn chải đánh răng, cốc uống nước cho tới những thứ cồng kềnh như chăn bông, đệm giường, cô ấy đều khuân đi tất. Ra bên ngoài lập nghiệp mà lại, phải nâng cao khẩu hiệu tiết kiệm là quốc sách, mang được thứ gì là đỡ tiền thứ ấy.
Hành lý giao cho cánh đàn ông còn phụ nữ thì lo giữ đám lít nhít. Lâm Thanh Hoà lấy một sợi dây thừng nhỏ cột mình với ba đứa lớn lại thành một đoàn tàu, Chu Hiểu Mai ẵm đứa bé nhất trên tay.
Rồng rồng rắn rắn lên xe, xuống xe, từ bến ôtô chuyển sang bến tàu, mãi cho tới khi yên vị trên toa xe lửa, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơi!
Ngồi trên xe lửa hai ngày còn sướng hơn gấp vạn lần mấy tiếng trên ôtô. Má ơi, rõ ràng đi xe mà cữ ngỡ đang phi ngựa, xóc lộn hết cả phụ tùng, đã thế còn mùi dầu, mùi nhớt, mùi xăng xe pha trộn khói bụi, nói chung là hỗn hợp cái loại mùi mắc ói vô cùng.
Lâm Thanh Hòa đi quen nên còn đỡ chứ bà Chu là hết xí quách, vừa lên tàu đã bò rạp ra giường nằm bất động. Suốt quãng đường từ huyện lên thành phố bà ói mật xanh mật vàng không ngừng nghỉ, say xe đúng là cực hình, người trẻ còn chịu không nổi nữa là bà già.
Tô Thành nhăn nhó phát biểu ý kiến: “Mợ út ơi, cháu lớn rồi mà, không cần trói lại bằng dây thừng đâu.”
Đây là lần đầu tiên được ngồi ôtô và tàu hoả, nó rất tò mò, muốn được tự do hoạt động đi sờ chỗ này một tí, nhìn chỗ kia một tẹo.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Cởi ra cũng được nhưng phải hứa với mợ là không được chạy lung tung nha.”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ không chạy lung tung đâu.” Tô Thành vâng vâng dạ dạ rối rít.
Lâm Thanh Hoà liền cởi bỏ dây thừng cho cả ba đứa nhỏ, dù sao cũng đã lên tới tàu, lại có nhiều người lớn cùng canh chừng cho nên không cần lo lắng thái quá.
“Mấy đứa có muốn ăn cà chua không?” Lâm Thanh Hoà thò tay vào “túi ba gang” lấy ra mấy quả cà chua.
“Chị tư, chị còn mang theo cà chua nữa à, cho em… cho em một trái với.” Đang ngồi ỉu xìu thì nhìn thấy trái cà đỏ mọng, Chu Hiểu Mai mừng như vớ được vàng. Cô cũng không quen ngồi xe, trong người rất nôn nao và khó chịu nhưng vẫn còn gắng gượng được không tới nỗi nằm xềm xệp một góc như mẹ.
Cà chua mọng nước, chua chua, ngọt ngọt, cắn một miếng tỉnh táo cả người, nói quý hơn vàng thật chẳng ngoa tí nào, à dĩ nhiên chỉ đặc thù trong trường hợp này thôi, còn lúc khác thì phải xét lại.
Lâm Thanh Hoà chia cho mỗi người một quả. Ai cũng cắn ăn ngon lành rồi ngả lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Thanh Hòa nói với chồng: “Anh nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách nghe lời vợ, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ mắt một chút vì tối nay anh còn phải gác đêm.
Tiết kiệm cái gì thì tiết kiệm chứ riêng khoản này phú bà Lâm Thanh Hoà hào phóng lắm, cô mua toàn bộ vé giường nằm để mọi người được duỗi tay, duỗi chân, nằm ngủ cho thoải mái.
Tô Đại Lâm mệt hụt cả hơi, quay qua quay lại đã nhắm mắt ngủ im thin thít, Chu Hiểu Mai cũng ôm hai đứa con gái ngủ ngon lành.
Lâm Thanh Hoà dắt Tô Thành và Tô Tốn ra cửa sổ ngắm phong cảnh bên đường.
Tô Thành hỏi: “Mợ út ơi trên Bắc Kinh có nhiều chỗ chơi không ạ?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Rất nhiều nhưng bây giờ chưa phải lúc chơi, phải ưu tiên việc học lên hàng đầu, đợi sau này các cháu lớn bằng anh Khải, tốt nghiệp đại đọc xong rồi muốn đi đâu thì đi.”
Tô Thành dõng dạc đáp: “Vâng ạ. Ở lớp cháu xếp thứ hai đó mợ út.”
Nó đã học xong lớp 1, đang chuẩn bị vào lớp 2.
Lâm Thanh Hoà xoa đầu nó khen ngợi: “Giỏi lắm, tiếp tục cố gắng nha.”
Đặc biệt, trong suốt cuộc trò chuyện Lâm Thanh Hoà chỉ dùng duy nhất tiếng phổ thông. Y như rằng hai thằng nhóc cực kỳ tò mò, đến khi biết đây là ngôn ngữ Bắc Kinh chuẩn, hai anh em liền nhao nhao xin học.
Lâm Thanh Hoà đọc trước, hai cái mỏ nhỏ xíu véo von đọc sau. Não bộ của trẻ nhỏ như miếng bọt biển, chúng nhớ cực kỳ nhanh, cộng thêm khả năng bắt chước siêu giỏi và thái độ nghiêm túc học tập, chẳng mất quá nhiều thời gian chúng đã nói được kha khá.
Tuy nhiên chúng không thể học lâu, chỉ một lát sau đã bắt đầu thấm mệt. Lâm Thanh Hoà liền bảo hai anh em tháo dép leo lên giường ngủ còn cô tiếp tục đọc sách tiếng Anh.
Xem đồng hồ thấy gần tới giờ ăn, cô liền đứng dậy đi đặt cơm hộp.
Số bánh bao cậu ba Lâm cho đã được xử gọn ghẽ từ lúc ngồi trên ôtô rồi, cơm hộp trên xe lửa không được ngon cho lắm nhưng ít nhiều vẫn phải có cái gì bỏ vào bụng không thì đói chết.
Kỳ thực trong không gian riêng có rất nhiều đồ ăn ngon, kẹo sữa, điểm tâm, các loại trái cây. Đặc biệt chuyến đi phương Nam vừa rồi, Lâm Thanh Hoà mua cực kỳ nhiều trái cây để dành tới mùa đông khô hanh, hai vợ chồng cô sẽ từ từ hưởng thụ.
Ngoài ra còn có sủi cảo, bánh bao, cơm và mấy tô thịt kho tàu. Cái này là cô dặn Chu Thanh Bách chuẩn bị từ trước để khỏi phải mua thức ăn trên xe lửa.
Thật ra thì Chu Thanh Bách nào có kén ăn, anh làm những món này là chiều theo tật xấu của cô vợ nhỏ, và tất nhiên vợ ăn gì thì anh ăn cái đó, đã xấu thì cùng xấu đều, vậy đi!
Thế nhưng bây giờ trong khoang tàu không chỉ có mình bọn họ mà có rất đông người, ăn riêng thì không được mà ăn chung thì không đủ, quan trọng nhất là chẳng may bị hỏi tới thì rất khó giải thích. Cho nên phương án tốt nhất là cùng ăn cơm hộp.