Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337: Ba Hoa

Chương 337: Ba hoa Chương 337: Ba hoa

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 337: Ba hoa

Cơm hộp xe lửa được chia theo ba cấp độ: cơm thường, cơm trứng chiên và cao cấp nhất là cơm đùi gà.

Tất nhiên giá cả cũng không giống nhau.

Lâm Thanh Hoà mua cơm đùi gà cho tất cả mọi người và cơm trứng chiên cho mình. Thật ra cô không thích ăn nên chỉ khều khều vài miếng ngay cả cái trứng chiên cũng sớt sang cho Chu Thanh Bách. Trong không gian có trứng gà luộc sẵn, nếu tí đói cô ăn cái đó cũng được.

“Chị tư, sau chị ăn ít quá vậy?” Chu Hiểu Mai vừa lau miệng vừa hỏi. Cô thuộc dạng ăn khoẻ, lại là lần đầu tiên được ăn cơm hộp cho nên cảm thấy rất ngon miệng, nhoáng cái đã hết sạch hộp cơm.

Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Chị hơi mệt nên không muốn ăn.”

“Không muốn cũng cố mà ăn một tí đặng có sức ngồi tới tận Bắc Kinh.” Bà Chu cũng đã ăn xong khẩu phần của mình.

Lúc nãy bà bị say ôtô, nôn tới tối tăm mặt mày, giờ có cơm có gạo vào bụng, bà thấy khá hơn rất nhiều hơn nữa cơm hộp lạ miệng, hương vị cũng rất ngon, bà vô cùng hài lòng.

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Không sao đâu mẹ, con đi nhiều nên cũng quen rồi.”

Chu Hiểu Mai xoa xoa cái bụng no căng: “Chị tư, tiền nong đợi tới Bắc Kinh em gửi sau nha.”

Lâm Thanh Hoà: “Ừ, cái đấy tính sau.”’

Cơm nước xong, cô lại thò tay vào túi lấy ra mấy quả táo, cắt cho mỗi người nửa quả.

Chu Hiểu Mai đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác: “Chị mua táo lúc nào thế?”

Lâm Thanh Hoà bốc phét thành thần: “Lúc mọi người ngủ, tàu tới trạm dừng, chị thấy có ông cụ rao bán táo cho nên chạy xuống mua một ít.”

Dứt lời, cô lại lấy ra 5, 6 quả táo, vài quả dưa leo, cà chua.

Thật ra bên trong còn có dưa hấu và xoài nữa, nhưng không lấy ra được, giờ mà lấy ra chắc mọi người sợ chết khiếp.

Lâm Thanh Hoà xếp trái cây lên bàn rồi nói: “Ai muốn ăn thì cứ lấy ăn nhé. Đi tàu xe ăn chút trái cây sẽ dễ chịu hơn. Đi lần đầu lấy kinh nghiệm, lần sau đi đâu em cứ chuẩn bị những thứ này là đảm bảo không sợ mệt mỏi.”

“Vâng.” Chu Hiểu Mai gật đầu, với tay lấy quả dưa leo, bẻ một nửa đưa cho bà Chu.

“Cho Đại Lâm đi, mẹ no lắm rồi.” Bà Chu xua xua tay, vừa ăn hộp cơm đầy ú ụ, giờ bà không thể nhét thêm cái gì nữa.

“Cha…cha ăn không?” Tô Đại Lâm hỏi ông Chu.

“Cha thích ăn cà chua hơn.” Ông Chu liền cầm một trái cà chua đưa lên miệng cắn.

Chu Thanh Bách cũng lấy một quả, coi như trái cây tráng miệng sau bữa chính.

Bữa ăn kế tiếp cũng là cơm hộp, đều đặn ba bữa một ngày, ăn trong hai ngày liên tiếp, có ngon đến mấy thì cũng ngán tới tận cổ.

Ròng rã mấy ngày đường, xe lửa cũng đến trạm cuối, nhà gà Bắc Kinh.

Nhưng cuộc hành trình vẫn chưa dừng tại đó, cả gia đình tiếp tục đổi mấy chuyến xe buýt mới tới được khu vực trường đại học Bắc Kinh.

Vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng tới nơi, Lâm Thanh Hoà mở cổng để mọi người khiêng đồ vào bên trong.

Cô ngồi phịch xuống ghế, chân chính thở ra một hơi, về tới nhà rồi!

Chu Hiểu Mai dường như chẳng mệt mỏi tí nào, đôi mắt như cái cái ra đa quét qua khắp ngóc ngách căn nhà, càng nhìn càng hết hồn, cô lắp bắp hỏi: “Chị tư, anh tư… anh chị thuê căn nhà lớn chừng này cơ á….cái này…một tháng tiền thuê hết bao nhiêu?”

Đúng như những gì chị tư miêu tả, căn nhà có phòng ốc rộng rãi, còn có tiền viện, hậu viện, không phải tốt thường mà là cực kỳ, cực kỳ tốt!

Lâm Thanh Hoà nói: “Căn này vốn dĩ anh chị thuê cho cha mẹ ở, nhà cô chỉ là ở ké thôi cho nên không cần trả tiền, lo trả tiền thuê mặt bằng cửa hàng là được rồi.”

Tô Đại Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Này…này…không…không được.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Có mấy đồng thôi mà, dượng không cần phải suy nghĩ. Với lại đã đưa cha mẹ lên đây thì việc phụng dưỡng là của anh chị.”

Sau đó, cô quay qua hỏi ông bà Chu: “Cha mẹ nhìn xem có vừa lòng không? Ngoài vườn muốn trồng rau hay nuôi gà gì đều được hết. Phải chọn lâu lắm con mới chọn được căn này đấy.”

Nòi đùa, 7000 đồng cơ mà, sao có thể xoàng được.

Ông Chu nghiêm túc đánh giá: “Rất tốt.”

Bà Chu vẫn còn đắn đo: “Tốt thế này chắc đắt tiền lắm nhỉ?”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Cha mẹ cứ việc ở, vấn đề tiền nong là của vợ chồng con. Thôi, mọi người sắp xếp đồ đạc đi. Cửa hàng quần áo cũng sắp tới giờ đóng cửa, để con kêu mấy đứa Nhị Ni, Hổ Tử đi mua thức ăn, hôm nay không nấu cơm, tất cả ra tiệm sủi cảo liên hoan một bữa.”

Việc xếp đồ giao cho ông bà Chu và Hiểu Mai, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách dẫn Tô Đại Lâm đi xem cửa hàng bánh bao.

Ngẫm nghĩ thế nào, tới giao lộ, Lâm Thanh Hoà đưa chìa khóa cho chồng để anh tự dẫn dượng út đi còn cô về tiệm sủi cảo chuẩn bị cơm nước không sợ trễ giờ mất.

Lúc này ở tiệm sủi cảo có ông Vương, bà Mã, Chu Toàn và Chu Quy Lai.

Chu Quy Lai đang ba hoa chích choè với Bà Mã thì nhìn thấy mẹ đi vào, nó chạy vụt ra cười toe toét: “Mẹ~ ~….mẹ về lúc nào ấy?”

Lớn đầu rồi mà vẫn nhõng nhẽo như con nít, Lâm Thanh Hoà phì cười: “Mẹ vừa mới về.”

Cô quay sang nói với ông Vương: “Chú Vương ơi, hôm nay nhà ta ăn cơm chiều trễ chút nha. Cha mẹ cháu và gia đình cô em chồng mới lên tới, tối nay chúng ta ăn liên hoan.”

“Được…được.” Ông Vương cười gật đầu.

Lâm Thanh Hoà bắt đầu phân phó công việc cho các con: “Anh hai, con chạy ra tiệm quần áo nói chị Nhị Ni hôm nay đóng cửa nghỉ sớm, lấy tiền ra chợ mua một con gà sống, sau đó tới tiệm đồ ăn mua một con vịt quay và một con gà quay, mang về đây cho mẹ, nhanh nhé!”

“Dạ.” Chu Toàn chạy như bay tới tiệm trang phục truyền tin, nhân tiện chốt sổ buôn bán cuối ngày.

Kể từ hôm ba đi phương Nam, công việc này do nó đảm nhiệm.

Chuyện đi chợ mua bán giao cho đám con gái là được, Hổ Tử theo Chu Toàn quay về tiệm sủi cảo trước.

Hổ Tử hỏi: “Ông bà ngoại ở cùng với dì út hả mợ út?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, nếu cháu thích thì sang đó chơi đi.”

Hổ Tử đã từng qua đó quét dọn nên biết địa chị, nghe mợ út nói vậy nó hào hứng vâng dạ rồi chạy đi như bay.

Gặp lại thằng cháu ngoại, thấy nó cao hơn một chút, cơ thể săn chắc, cường tráng, tinh lực tràn đầy, ông bà Chu mừng lắm.

Bà Chu cười hỏi: “Lên đây làm với mợ út đã quen chưa?”

Hổ Tử cười toe toét: “Bà ngoại cứ yên tâm, mọi thứ đều tốt lắm ạ. Bà thấy năm nay cháu cao lên không, còn có cơ bắp nữa này.”

Bà Chu bật cười thành tiếng liên tục nói tốt tốt tốt.

Hổ Tử nói tiếp: “Mợ út bảo ông bà ở bên này nghỉ ngơi cho khoẻ, từ từ rồi qua, không cần vội. Chị Nhị Ni đang đi chợ mua gà vịt rồi. Tối nay đích thân mợ út sẽ xuống bếp nấu cơm chiêu đãi mọi người.”

Chu Hiểu Mai vội nói: “Đi đường vất vả mấy ngày nay, nhất định chị tư cũng rất mệt, để con qua giúp chị ấy một tay.”

“Không cần đâu, mọi người cứ ở nhà nghỉ ngơi, để anh về cho.” Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm đi xem cửa hàng đã quay trở lại.

Lúc về tới tiệm sủi cảo anh đã thấy Lâm Thanh Hoà đang đun nước sôi chuẩn bị vặt lông gà. Chu Thanh Bách xắn tay áo, trực tiếp bước tới nhận việc: “Em đi nghỉ đi, để đó anh làm cho.”

“Em yêu~, em đi nghỉ đi, việc nặng nhọc để cho anh~…”

Cái trò nhại giọng này chỉ có thằng nhóc thúi Chu Quy Lai chứ không ai vào đây nữa, bị phạt bao lần mà vẫn không chừa được cái tật thích nhại giọng người khác.

Lâm Thanh Hoà phì cười mắng: “Giỏi lắm, ba ngày không ăn đòn là mày tính bay lên nóc nhà lật ngói phải không?”

Chu Quy Lai toét miệng cười hềnh hệch: “Đâu có, đây là con đang thay ba nói lời từ tận đáy lòng.”

“Bớt nói nhảm, vào nhặt rau cho mẹ nhanh lên.” Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi.

Bình Luận (0)
Comment