Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 338: Mọi thứ đều tốt
Chu Dương và Chu Ngũ Ni ở quảng trường Thiên An Môn mãi tới hơn 7 giờ mới về, nhìn thấy mọi người ngồi đầy trong tiệm sủi cảo chúng nó mới biết hôm nay ông bà nội và nhà cô út lên Bắc Kinh.
Chu Ngũ Ni hâm mộ nói: “Thích thật đấy, từ giờ trở đi ông bà được ở hẳn Bắc Kinh rồi.”
Hai chị em Chu Dương và Chu Ngũ Ni mê mẩn Thiên An Môn, đi thăm bao nhiêu lần cũng không biết chán. Hầu như ngày nào hai đứa nó cũng cầm sách ra quảng trường đứng ngâm nga đọc diễn cảm. Bởi vì cả hai chị em đều đăng ký khoa xã hội, thế nên phải chăm chỉ học thuộc lòng rất nhiều.
Thành tích học tập của hai đứa này không quá xuất sắc nhưng cũng không phải loại kém, dạo gần đây còn được Chu Toàn hướng dẫn thêm nên đã tự tin lên rất nhiều.
Hơn nữa, toàn bộ kiến thức các môn xã hội đều có đầy đủ trong sách vở, chỉ cần biết cách hệ thống lại và áp dụng chiến lược ghi nhớ hiệu quả thì có thể dễ dàng vượt qua kỳ thi đại học sắp tới.
Bà Chu cười nói: “Cố gắng nỗ lực học tập, thi được điểm cao, biết đâu lại vào được các trường đại học ở Bắc Kinh.”
Khả năng này cực kỳ thấp, cả Chu Dương lẫn Chu Ngũ Ni đều không dám ôm hy vọng.
Nói chuyện một hồi, thức ăn cũng đã được nấu chín, mỗi người một tay một chân xúm lại bê chén dĩa, dọn bàn ăn.
Một bữa cơm đông vui nhất từ trước tới giờ, ai cũng ăn no nê và cười vui vẻ.
Mãi tới hơn 8 giờ mới tàn tiệc, Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mẹ với Hiểu Mai có cầm theo quần áo không?”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Có, có, em có mang theo đây rồi.”
Lâm Thanh Hoà liền dẫn mẹ chồng và cô út tới nhà tắm công cộng, nhóm đàn ông thì đã có Chu Thanh Bách phụ trách.
Cái việc này dường như đã trở thành thói quen không thể thiếu, mỗi lần đi xa về là phải tắm một cái, chứ nếu không cả người sẽ bứt rứt, khó chịu không thể ngủ nổi.
Theo quy định, hơn 9 giờ nhà tắm phải đóng cửa cho nên không kỳ cọ được lâu, nhưng mà méo mó có còn hơn không, chỉ cần xối vài gáo nước là đã thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều rồi.
Đưa cha mẹ và vợ chồng cô út về nhà trước, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách mới đi bộ quay về tiểu khu.
Bôn ba bao ngày trời, lo ngược lo xuôi từ công việc của mình tới ăn ở, đi lại cho mọi người, bây giờ xong xuôi hết thẩy, hai vợ chồng mới bắt đầu thấm mệt.
Về tới nhà, không kịp nói câu nào với hai thằng con, vợ chồng Lâm Thanh Hoà trực tiếp đi thẳng vào phòng, lăn lên giường - ngủ!
Sáng hôm sau, Chu Toàn và Chu Quy Lai tự giác ra mở quán. Gần tới giờ vào lớp, Chu Toàn giao lại cửa hàng cho em trai quản lý, còn có Chu Dương và Chu Ngũ Ni ở đó cho nên không có gì đáng ngại.
Vì để làm quen với môi trường học tập mới nên những sinh viên năm nhất như Chu Toàn phải nhập học từ sớm, trước cả lễ khai giảng.
Lâm Thanh Hoà đánh một giấc ngon lành tới hơn 9 giờ sáng mới tỉnh, chỉ có một mình cô ở nhà, Chu Thanh Bách cũng chẳng thấy đâu cả.
Cô ngồi dậy, rời giường đi đánh răng, rửa mặt rồi lót dạ bằng một trái táo.
Chu Thanh Bách mở cửa vào liền nhìn thấy cô vợ nhỏ đang ngồi ngẩn ngơ gặm táo.
Chắc là chưa tỉnh ngủ đây mà, anh bước tới bên cạnh cô, huơ huơ hộp sủi cảo cười nói: “Đồ ăn sáng của em đây.”
Lâm Thanh Hoà nhai táo rôm rốp, nói: “Em muốn ăn cái gì vào không gian lấy là được mà, tại em nhạt miệng lười ăn thôi.”
Chu Thanh Bách xoa đầu như dỗ dành em bé: “Ăn một chút lót dạ rồi vào ngủ tiếp.”
Lâm Thanh Hoà ngoan ngoãn nghe lời nhưng quả thật cô rất mệt, chả thiết ăn uống gì, chỉ trệu trạo nhai mấy viên sủi cảo rồi đẩy phần còn lại tới trước mặt chồng.
Chu Thanh Bách tự nhiên đón lấy, bưng lên ăn hết.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Anh đi đâu sớm thế, sao không ngủ thêm.”
Chu Thanh Bách nói: “Anh đưa Đại Lâm đi làm quen đường xá.”
Vừa đặt chân tới đất Bắc Kinh, Tô Đại Lâm dường như không cần nghỉ ngơi mà gấp gáp muốn bắt tay vào buôn bán ngay. Cái tâm lý này Chu Thanh Bách đã từng trải qua cho nên anh rất hiểu. Vì thế, anh liền dậy sớm dắt cha và em rể đi dạo quanh thị trường.
Anh dẫn Tô Đại Lâm tới cửa hàng quen đặt hai cái nồi dung tích lớn chuyên để hấp bánh bao, những thứ khác thì để cậu em rể tự mình lo liệu. Vì đây là việc làm ăn cá nhân, Chu Thanh Bách không tiện xen vào quá nhiều, huống hồ còn có cha đi theo hỗ trợ dượng ấy nữa mà.
Lâm Thanh Hoà lười biếng dựa vào lồng ngực chồng, cô nói: “Về sau nhà mình sẽ rất náo nhiệt.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách chăm chú luồn tay chơi đùa những sợi tóc mềm mại của vợ.
Tâm sự một lúc thấy đã tỉnh táo hơn, Lâm Thanh Hoà bật dậy nói: “Đi thôi, mình đem quạt điện và TV sang cho cha mẹ đi.”
Hai vợ chồng bưng đồ ra cổng tiểu khu rồi gọi một chiếc xe ba gác chở đi.
Lúc nhìn thấy vật thể đen xì to lù lù ở giữa nhà, Chu Hiểu Mai mắt tròn mắt dẹt, lắp bắp mãi mới thành lời: “Đây….đây là TV…hả?”
“TV?” Bà Chu cũng không dám tin vào mắt mình, phải lên tiếng hỏi lại cho chắc.
Lâm Thanh Hoà nói: “Vâng, con với Thanh Bách mua ở phương Nam rồi thuê người vận chuyển về, còn có quạt điện nữa, chúng con mua cha mẹ dùng.”
Chu Thanh Bách thuần thục nối dây TV, bốn anh em Tô Thành, Tô Tốn, Tô Nhã, Tô Điềm tò mò chụm lại xem rồi tíu tít chạy nhảy xung quanh.
Lâm Thanh Hoà xách quạt điện lại, cắm phích cắm, trong tích tắc gió mát thổi khắp gian phòng.
Tự nhiên có gió vù vù thổi tới, bà Chu giật nảy mình “Ôi trời…” bà kinh ngạc cực kỳ: “Quạt điện a…. Trời đất ơi, mát mẻ quá…”
Lâm Thanh Hoà nói với Chu Hiểu Mai: “Nhà cô cũng mua một cái đi, có cái quạt ban đêm sẽ ngủ ngon hơn.”
“Trước mắt chắc chưa cần thiết, đợi Đại Lâm ổn định rồi nhà em mua sau cũng được.” Mặc dù thèm nhỏ dãi nhưng Chu Hiểu Mai cũng biết giá cả một cái quạt không hề rẻ, chưa kiếm được đồng nào thì không được phép tiêu xài phung phí.
Phút kinh ngạc qua đi, bà Chu mới sực nhớ ra vấn đề tiền bạc, bà liền nhăn mặt nói: “Vừa quạt điện vừa TV thế này thì tốn bộn tiền ấy chứ?”
Lâm Thanh Hoà: “Cửa hàng quần áo của con làm ăn cũng được cho nên con mua về hiếu kính cha mẹ. Với lại chúng con đón cha mẹ lên đây là để hưởng phúc mà, mẹ đừng lo lắng vấn đề tiền bạc.”
Chuyện mở cửa hàng thời trang, không cần chính miệng Lâm Thanh Hoà nói, Chu Lục Ni đã đi rêu rao giúp cô rồi.
Nguyên văn lời của Chu Lục Ni là: “Thím tư ở trên Bắc Kinh mở một cửa hàng bán quần áo, khách đông quá trời, thím ấy kêu hết mấy anh chị qua đó bán hàng, không một ai làm ở tiệm sủi cảo cả. Công việc rửa chén giao cho một người khác, thím ấy bỏ tiền ra mướn một bà già chứ nhất quyết không cho cháu làm. Đây không phải là khinh thường nhà cháu thì còn gì nữa?!”
Lúc ấy, bà Chu trực tiếp vớ lấy cây chổi lùa nó ra khỏi cổng, sau đó tức tốc đi tìm con dâu hai mắng cho một trận: “Một đứa bé gái ngoan ngoãn mà bị cô dạy ra thành cái dạng này, cô làm mẹ giỏi quá nhỉ! Hôm nay nó còn dám chạy tới trước mặt tôi đưa chuyện thị phi. Bây giờ không lo uốn nắn dạy dỗ nó đi, ngày sau thúi mặt thì đừng có mở mồm đổ thừa người khác.”
Sống tới từng tuổi này còn bị mẹ chồng chỉ thẳng mặt chửi, chị hai Chu cảm thấy xấu hổ vô cùng, bao nhiêu thể diện mặt mũi bị quẳng sạch xuống đất.
Nhưng về cơ bản chị chẳng thấy con gái mình nói sai điểm nào. Nếu mấy đứa kia đều làm việc ở tiệm sủi cảo thì còn nói là đông quá, không cần thêm người. Đằng này đưa chúng nó đi bán quần áo hết, thuê một bà già về rửa chén. Bỏ tiền cho người ngoài chứ nhất định không chịu tạo điều kiện cho người nhà. Như thế còn không cho nói là khinh người thì muốn phải nói thế nào nữa?
Cho tới tận bây giờ Chu Hiểu Mai mới biết chuyện, cô chun chun mũi nói: “Chị tư, chị giấu kĩ quá nha.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị không gạt mọi người thật, chị mới khai trương đầu năm nay thôi.”
Chu Hiểu Mai hỏi: “Làm ăn thuận lợi chứ chị?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, cũng tạm được.”
Nếu nói một người khiến Chu Hiểu Mai bội phục thì người đó đích thị là chị dâu tư, cô chép miệng nói: “Không biết kiếp trước anh tư tạo phúc gì mà kiếp này cưới được người vợ hoàn hảo như chị, độc nhất vô nhị không có người thứ hai trên đời.”
Lâm Thanh Hoà phì cười thành tiếng: “Thôi chị phải ra cửa tiệm xem công việc ngoài đó thế nào. Mọi người ở nhà cứ tiếp tục đi.”
Chờ chị dâu đi rồi, Chu Hiểu Mai mới than thở với mẹ: “Con ước gì được giỏi như chị tư…”
Bà Chu liền nói: “Chị tư mày cái gì cũng giỏi, trong đó tiêu tiền là giỏi nhất.”
Chu Hiểu Mai trợn trắng mắt: “Mẹ thôi đi, được tiện nghi còn khoe mẽ…”