Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339: Xưởng Mini

Chương 339: Xưởng mini Chương 339: Xưởng mini

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 339: Xưởng mini

Mẹ kỳ cục quá đi mất, nhìn xem có bà mẹ chồng nào sướng như mẹ không mà cứ bày đặt kêu ca hoài. Về phương diện hiếu kính cha mẹ chồng, Chu Hiểu Mai tự nhận mình không bằng một góc, kể cả cha mẹ Đại Lâm còn sống thì cô cũng không thể hoàn thành tốt bổn phận dâu con như những gì chị tư đã làm.

Hồi ở quê, tuy rằng phía trên vẫn còn 3 anh trai nhưng chị ấy lại tình nguyện đón hai ông bà sang ăn chung, chẳng hề cò kè so bì trách nhiệm cùng mấy người kia.

Hiện giờ còn tuyệt hơn nữa, đón cha mẹ chồng lên tận Bắc Kinh hưởng phúc, sắp xếp một căn nhà rộng mở, thoáng đãng, bố trí cả sân nuôi gà, vườn trồng rau cho ông bà đỡ buồn tay buồn chân.

Không chỉ vậy, còn sắm sửa đầy đủ TV, quạt điện, radio…Đấy, con dâu tốt như thế thử hỏi kiếm đâu ra? Giả dụ ngoài kia có bày bán chắc mấy bà mẹ chồng sẽ tranh nhau tới vỡ đầu cũng nên.

Bất kể việc gì vào tay chị tư cũng đều chu toàn hoàn mỹ, có khi người khác chưa kịp nghĩ tới thì chị ấy đã lo xong cả rồi.

Bà Chu chẹp miệng: “Mẹ nào có nói chị tư mày không tốt, nhưng sống thì phải biết tiết kiệm chứ.”

Bà là người thuộc thế hệ trước, chắt bóp, tằn tiện đã ngấm sâu vào máu, giờ đối diện với cách sống hoàn toàn khác biệt, nảy sinh xung đột cũng là điều dễ hiểu.

Suy cho cùng, Lâm Thanh Hoà làm những việc này là vì nể mặt chồng. Rất rõ ràng, ông bà Chu là cha mẹ ruột của Thanh Bách nên cô mới hiếu kính. Cần biếu cô sẽ biếu, cần lo cô sẽ lo, đảm bảo đầy đủ thậm chí nhiều hơn trách nhiệm một người con dâu cần phải làm. Tuy nhiên, điều đó không bao gồm cả việc ngồi nghe mẹ chồng cằn nhằn, một chút thì còn giữ được kiên nhẫn chứ nhiều chút thì đừng trách cô không khách khí.

Mọi người đều biết tính tình cô nóng nảy, hễ không hài lòng là phản ứng ngay tại chỗ nhưng về phương diện chăm lo cho ông bà Chu thì dám khẳng định một câu không có ai hoàn hảo hơn Lâm Thanh Hoà cô.

Chu Hiểu Mai bực bội gắt lên: “Mẹ này….chị tư trước giờ vẫn thế đấy thôi, hồi xưa suốt ngày mẹ chê chị ấy hoang phí, không biết cách sinh sống còn gì, bây giờ mẹ nhìn xem mấy anh trong nhà có ai so được với anh tư không? Anh tư có được cuộc sống tốt như ngày hôm nay không phải nhờ một tay chị tư thì là gì?”

Bênh chứ, tất nhiên phải bênh rồi, hai người cùng một phe mà lại. Trước đây cô thích chơi với chị tư là vì chị ấy có nhan sắc lại biết trưng diện và trang điểm, dắt ra ngoài cũng oai oai, không sợ mất thể diện. Nhưng lâu dần từ thích chơi chuyển thành hâm mộ rồi thành bội phục lúc nào không hay.

Chuyện chung thân đại sự của cô cũng phải nhắc tới công lao chị tư. Nếu không có chị đứng ra kiên quyết phản đối thì suýt chút nữa cô đã lấy cái anh chàng mối tình đầu rồi. Mà thiệt tình khi ấy lưỡng lự dữ lắm nhưng cũng may còn biết nghe lời, chứ nếu không thì bây giờ có mà khóc tiếng mán. Đó, cứ nhìn người vợ hiện tại của anh ta thì biết, lúc đầu tinh vi tinh tướng tưởng hốt được mối ngon ai ngờ lấy về rồi mới biết nhảy nhầm vào hố lửa.

Sau đó, chị lại có công đốc thúc cô tiến tới với Đại Lâm. Tuy anh nói năng không được lưu loát như người ta nhưng trừ bỏ cái khuyết điểm nhỏ xíu ấy thì mọi mặt khác đều tuyệt vời. Bây giờ, mái ấm nhỏ của cô còn có thêm bốn nhóc tí đáng yêu và kháu khỉnh nữa chứ, có thế nói, Chu Hiểu Mai cực kỳ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, đồng thời càng thêm tin tưởng và khâm phục chị dâu tư.

Đang miên man suy nghĩ thì Chu Hiểu Mai bị giật mình bởi những thanh âm lạ lẫm và thú vị phát ra từ chiếc TV đặt ở góc nhà.

Hoá ra là anh tư đã nối xong dây dẫn, đang bật thử cho các cháu xem, bọn nhỏ thích thú vô cùng, đứa nào đứa nấy cứ dán sát người lại, nói thế nào cũng không chịu đứng lui ra.

Sau khi kiểm tra thấy mọi thứ đã ổn, Chu Thanh Bách quay ra nói với mẹ: “Xong rồi đấy mẹ, từ giờ nếu muốn xem TV mẹ chỉ việc ấn nút này là xem được thôi.”

Bà Chu vẫn nhăn nhó: “Quá lãng phí, lại còn tốn tiền điện nữa.”

Chu Hiểu Mai gắt: “Được rồi, khổ lắm, tiền điện chúng con ra, hàng tháng cứ để Đại Lâm ra điện lực đóng tiền là được chứ gì.”

Vì quá hiểu tính tình mẹ mình nên Chu Thanh Bách cũng kệ, bà muốn nói gì thì nói, anh tập trung hướng dẫn Chu Hiểu Mai cách sử dụng đồ điện cũng như những điều cần lưu ý để đảm bảo an toàn. Xong đâu đó, anh liền quay về tiệm sủi cảo.

Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang ráo riết dạy tiếng Anh cho Chu Ngũ Ni và Chu Dương vì mấy hôm nữa là hai đứa nó phải về quê rồi.

Thời gian trôi nhanh thật đấy, quay đi quay lại kỳ nghỉ hè của hai chị em đã gần hết mất tiêu, nhưng phải công nhận một điều chuyến đi này có thu hoạch cực kỳ lớn, không những mở mang tầm nhìn mà kiến thức cũng được tăng lên đáng kể. Thì cũng đúng thôi, đâu phải ai cũng có cơ hội được sinh viên và giảng viên đại học Bắc Kinh bắt tay chỉ dạy từng ly từng tý như thế này.

Thấy chồng đã về, Lâm Thanh Hoà để hai đứa cháu tiếp tục làm bài tập, cô bước ra hỏi anh: “Xong hết rồi hả anh?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ.”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thể nào mẹ cũng bảo anh về nhắc em phải biết sống tiết kiệm, đừng tiêu xài hoang phí, đúng không?”

Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không có, nhưng mà tính mẹ vậy rồi, em đừng để bụng.”

Dù Chu Thanh Bách nói không nhưng Lâm Thanh Hoà thừa biết, mẹ chồng cô ấy hả, nói xấu tính thì không tới nỗi nhưng mấy cái tật lặt vặt, nhỏ nhỏ thì cũng chẳng thua ai.

Hôm nay Chu Hiểu Mai nói muốn tự nổi lửa nấu nướng bên đó, Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay, cô kêu Hổ Tử xách một con gà nướng sang tặng còn gia đình cô thì ăn cơm ở tiệm sủi cảo như thường lệ.

Cơm nước xong xuôi, Chu Quy Lai lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, không phải trước khi đi mẹ nói sẽ mua đồ tốt về cho chúng con à?”

Lâm Thanh Hoà: “Đúng thế, vốn dĩ mẹ định mua cho các con một cái máy ảnh nhưng giờ mua TV và quạt điện cho ông bà nội hết sạch tiền rồi.”

“Nhà ông bà nội có TV ạ?” Chu Dương và Chu Ngũ Ni đang làm bàn tập ở bàn kế bên nhưng cũng không quên hóng hớt.

Lâm Thanh Hoà: “Ừ, người ta mới chuyển tới hôm nay.”

Chu Quy Lai giãy nảy: “Giời ạ, TV với quạt điện thì có gì lạ, nhà mình đang thiếu một cái máy ảnh, thế mà mẹ không mua….”

Lâm Thanh Hoà: “Đợi sang năm đi. Năm nay con ngoan ngoãn phụ giúp ba, sang năm mẹ sẽ thưởng cho một cái. Mua hẳn loại nhập khẩu nước ngoài đắt tiền luôn.”

Chu Quy Lai hí hửng: “Quân tử nhất ngôn?”

Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Tứ mã nan truy.”

Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngồi nghe mà hâm mộ cực kỳ, thím tư hào phóng thật đấy, mua TV cho ông bà nội rồi còn đồng ý mua máy ảnh cho Tam Oa nữa chứ, lại còn nói mua hẳn loại nhập khẩu mới oách!

Buổi chiều, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách tới nhà kho, lôi 10 bộ máy may từ trong không gian riêng ra, sắp xếp ngay ngắn.

Chạng vạng tối, cô tới nhà thím Từ, không quên cầm theo một gói kẹo sữa làm quà.

Bà Từ liền nói: “Sao lại khách sáo thế này?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Hôm nay cháu tới là có việc muốn nhờ thím đây.”

Bà Từ gật đầu: “Có việc gì cháu cứ nói với thím là được rồi, cần chi quà cáp cơ chứ.”

Lâm Thanh Hoà cười tỏ ý không có gì rồi nói với bà chuyện cô chuẩn bị mở xưởng may quần áo.

Bà Từ hết sức kinh ngạc: “Cô giáo Lâm…ý là tự mình mở xưởng ấy hả?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Chỉ là một nơi sản xuất nhỏ nhỏ thôi, không được tính là xưởng đâu thím.”

Bà Từ hỏi: “Thế cô định làm thế nào?”

Lâm Thanh Hoà: “Cháu đã mua máy may về rồi, giờ cháu muốn tìm những người thợ có tay nghề, nhanh nhẹn tháo vát như thím. Trước đây cháu nghe thím nói có nhiều công nhân bị cho về hưu non, không biết bây giờ họ đã tìm được việc chưa nhỉ?”

Bà Từ bật cười: “Công việc nào có dễ kiếm như vậy, họ nhàn rỗi tới nỗi sắp mốc cả người lên kia kìa.”

Lâm Thanh Hoà: “Chỗ cháu cần tổng cộng 10 người, cháu chọn thím là người đầu tiên, thím giúp cháu kiếm thêm 9 người nữa, sức khoẻ tốt, nhanh nhẹn, không lười biếng và đặc biệt là có tính kỹ luật.”

Bà Từ lập tức gật đầu: “Chắc chắn phải vậy rồi, không bao giờ thím chọn mấy kẻ ham ăn biếng làm.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy tốt rồi, việc tuyển người làm phiền thím nhé. Bây giờ nói sang chức vụ và lương thưởng. Cháu bố trí để thím làm xưởng trưởng, giúp cháu quản lý công nhân, kiểm tra chất lượng thành phẩm. Lương tháng của thím sẽ cao hơn mọi người 5 đồng. Thím à, thím cảm thấy lời đề nghị này thế nào?”

Còn thế nào được nữa, quá tốt ấy chứ, bà Từ cười hớn hở: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ yên tâm giao việc này cho thím, đảm bảo cháu sẽ hài lòng.”

Bình Luận (0)
Comment