Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341: Anh Ba Chu Phấn Đấu Làm Giàu

Chương 341: Anh ba Chu phấn đấu làm giàu Chương 341: Anh ba Chu phấn đấu làm giàu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 341: Anh ba Chu phấn đấu làm giàu

Bao ngày uất nghẹn, hôm nay nhân cơ hội chồng hỏi tới, chị ta được đà xả lũ: “Trước kia tôi đã nói rồi, vợ chồng chú tư khinh thường cái nhà này, nhưng có chết anh cũng không tin tôi, giờ thì anh sáng mắt ra chưa?!”

Anh hai Chu nhíu chặt mày: “Lại ăn nói linh tinh cái gì đấy?”

Anh cực kỳ ghét mấy lời này, thằng tư đối xử với anh thế nào, trong lòng anh hiểu rõ nhất. Anh em một nhà, lớn lên bên nhau, tính tình từng người ra sao, anh còn lạ gì. Ngay cả người nghèo khổ ngoài đường nó còn đối xử tử tế nói chi là máu mủ ruột thịt.

Đấy là chưa nói tới việc nó đã để sẵn 500 đồng ở nhà anh chị cả kia kìa, anh em ai có việc cần kíp thì bất cứ lúc nào cũng có thể ứng trước về dùng. Như thế mà dám kêu khinh thường à?

Vì còn mải quay cuồng trong cơn giận nên chị hai Chu nào có nhìn ra ánh mắt ghét bỏ của chồng, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Linh tinh cái gì mà linh tinh. Tôi hỏi anh, cái đài cassette kia nhà mình có phần không? Không có! Thím ấy chỉ thích những người giỏi nịnh nọt, nào có coi nhà mình ra cái đinh gì!”

À, ra thế, bây giờ anh hai Chu mới vỡ lẽ, hoá ra đây chính là lý do mà mấy ngày nay cô ta giở quẻ sinh sự.

Ngay lập tức, mặt anh trầm hẳn xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng:“Cô câm miệng lại. Từ giờ trở đi nếu tôi mà nghe được những lời này thêm một lần nào nữa thì cô cuốn gối cút về nhà mẹ đẻ ngay lập tức. Tôi không cần con vợ suốt ngày đi gây chuyện thị phi!”

Đây là lần đầu tiên anh hai nói chuyện với vợ bằng thái độ này. Trước đây chị ta vẫn thường xuyên sinh sự nhưng anh đều châm chước, bỏ qua. Vậy mà lần này phải thốt ra những lời tuyệt tình như thế chứng tỏ anh đã thất vọng, thất vọng tới đỉnh điểm!

Thím tư tặng cái đài cassette là để phục vụ học tập chứ không phải để chơi. Nếu ngay từ đầu cô ta cũng đồng ý cho con cái đi học thì bây giờ chắc chắn chúng cũng được dùng chung với Ngũ Ni và Dương Dương rồi. Đằng này nhất quyết không cho đứa nào đi học, Hạ Hạ học được vài năm rồi cũng bỏ ngang đi học nghề. Đấy, một chữ bẻ đôi chẳng biết lại còn đòi nghe tiếng Anh, có hiểu gì không mà đòi nghe? Rõ ràng là do mình nhưng lại gân cổ lên đổ tại người ta xử sự bất công? Vô lý thì cũng phải một vừa hai phải thôi chứ, vô lý quá ai mà chịu cho nổi?!

Anh hai Chu gằn giọng: “Còn dám nói người ta bất công, lần trước thím tư về, quà cáp ba nhà có chỗ nào khác nhau? Chị cả với thím ba còn đi sang tận đó thăm hỏi. Cô thì sao… không sang cũng không gửi một lời cảm ơn. Quà thì vẫn nhận, mà miệng thì cứ trách. Cài gì cũng muốn… tham vừa vừa thôi”

Chị hai Chu cắn chặt răng: “Nhưng cái đó là đài cassette!”

“Thì sao? Đó là cháu trai và cháu gái ruột của tôi!” Anh hai Chu cười lạnh: “Hừ, tôi cảnh cáo cô rồi đó. Nếu vẫn còn cái ý đồ châm ngòi ly gián, phá hoại tình cảm anh em Chu gia chúng tôi thì cút về Trần gia nhà cô đi, tôi với cô ly hôn!”

Chị hai Chu sợ ngây người, mãi mới lắp bắp được vài chữ: “Anh….anh….anh muốn ly hôn?…Con cái đã lớn như vậy rồi mà anh muốn bỏ tôi?”

Anh hai Chu lạnh lùng nói: “Không muốn ly hôn thì biết điều mà sống cho an phận đi! Hết thảy lớn bé trên dưới Chu gia đều đang cố gắng phát triển, cô đừng kiếm cớ gây chuyện tạo sóng gió nữa!”

Chị hai Chu lập tức bưng mặt xoay người đi gào khóc.

Phiền chết đi được! Anh hai Chu bực bội vơ đại bộ quần áo tính ra sông bơi một vòng giải toả căng thẳng.

Đúng lúc anh ba Chu từ bên ngoài trở về, thấy thái độ của ông anh hai không được đúng cho lắm, anh liền hỏi: “Anh hai, muộn thế này rồi anh còn đi bơi à?”

“Ừ, nóng nực quá đi bơi cho mát.” Dứt lời, anh hai Chu cất bước đi thẳng.

Về tới phòng, anh ba liền đem chuyện này kể với vợ: “Anh hai có vẻ bực lắm, chắc hai vợ chồng lại cãi nhau rồi.”

Chị ba Chu bĩu môi: “Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì làm cả ngày chỉ giỏi kiếm chuyện!”

Anh ba Chu chép miệng: “Thôi….đều là người một nhà, em đừng so đo như vậy có được không?”

Chị ba Chu hừ một tiếng: “Em mà so đo thì cái nhà này loạn từ lâu rồi.”

Anh ba không nói gì nữa, vì quả thực trong lòng anh cũng cảm thấy bà chị dâu hai này quá kỳ cục, thích tính toán chi li ba cái chuyện vụn vặt. Không cần ai nói anh cũng đoán được sự việc lần này có lẽ bắt nguồn từ cái đài cassette. Nhưng rõ ràng thím tư cho là để tụi nhỏ nghe tiếng Anh, đứa nào học thì mới dùng chứ, nhà bên đó đòi về làm gì? Thật là không hiểu trong đầu nghĩ cái gì nữa!

Anh ba trầm mặc suy nghĩ nửa ngày rồi mới nhỏ giọng bàn bạc: “Em này, anh định mượn cha mẹ vợ chút tiền.”

Chị ba vội vàng hỏi: “Anh muốn vào thành làm ăn thật hả?”

“Ừ.” Anh ba gật đầu.

Bà chị dâu hai thì như thế mà vợ anh lại không phải dạng người nhẫn nhịn, cứ cái đà này sớm muộn gì cũng có chuyện cho xem. Hơn nữa, trong lòng anh đã có suy tính từ lâu chỉ là chần chừ không dám nói ra thôi.

Anh ba nói: “Nhà ta có 200, trước khi đi Thanh Bách để lại 500, anh định mượn 300 thôi, còn lại chắc phải mượn thêm cha mẹ 300 nữa.”

Chị ba há hốc miệng: “Cửa hàng trong thành đắt vậy sao?”

Anh ba gật đầu: “Ừ, không rẻ chút nào.”

“Thôi cũng được, cứ thử một lần xem sao.” Chị không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, sống với cái người không biết lý lẽ thể nào cũng có ngày đánh nhau. Đến lúc đó quá bằng làm trò cười cho bàn dân thiên hạ. Tốt nhất là cứ ở xa ra cho xong chuyện, tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Hai vợ chồng đã đồng lòng thì mọi chuyện đơn giản thôi.

Theo lịch, hôm nay cậu ba Lâm tới nhà Chu Đông thu trứng gà, anh ba Chu liền đến tìm và hỏi thăm cửa hàng cửa hiệu trên thành.

Cậu ba Lâm có sao nói vậy: “Căn tiệm em mua 680, vì lúc đó chủ cần bán gấp nên được giá hời. Bây giờ kiếm cái giá đó e rằng hơi khó. Nếu anh muốn thì để em tìm giúp cho.”

Anh ba Chu gật đầu: “Ừ, vậy làm phiền cậu hỏi giúp anh nhé.”

Quay về thành, cậu ba Lâm liền bớt chút thì giờ đi tìm mặt bằng ngay. Ở con phố bên, cách nhà cậu chừng 20 phút đi bộ có một cửa hàng đang rao bán.

Cậu vào hỏi thì chủ nhà đòi giá 700, chắc một giá một, không cò kè thêm bớt. Diện tích căn này khá nhỏ, nhỏ hơn nhà cậu nhiều, chỉ có thể buôn bán chứ không thể ở nhưng được cái vị trí rất đẹp, làm ăn ở đây thì khỏi phàn bàn.

Ngoài căn này, cậu đi tham khảo thêm rất nhiều cửa hàng khác nữa. Sau khi đi một vòng, cậu thấy mặt bằng đầu tiên là ổn và phù hợp với yêu cầu kinh doanh nhất.

Tìm được nhà, cậu đạp xe về thôn thông báo cho anh ba Chu: “Em cảm thấy cửa hàng đó rất được, tuy diện tích hơi nhỏ nhưng giá cả có thể chấp nhận. Còn một căn khác lớn hơn, có thể vừa ở vừa kinh doanh nhưng người ta đòi tận hơn 800, gần 900 đồng lận. Em thấy quá đắt, mua căn đó không có lợi.”

Nghe xong, anh ba Chu tức tốc đạp xe lên huyện thành xem tận mắt. Đúng như những gì cậu ba miêu tả, cửa hàng đích xác không lớn nhưng mặt tiền rộng mở, nằm trên trục đường chính, giao thông thông thoáng, bầy hàng ở đây hẳn sẽ thu hút được nhiều khách ghé mua.

Ngắm nghía một hồi, anh ba Chu gật gù nói: “Được đấy, chắc lấy căn này đi.”

Cậu ba Lâm thắc mắc: “Thế còn chỗ ở, anh tính sao?”

Anh ba Chu đáp: “Anh qua ở nhờ nhà con út cũng được.”

Cậu ba Lâm gật đầu, thực ra lúc đi xem mặt bằng cậu đã nghĩ tới phương án này rồi chỉ là không tiện mở miệng mà thôi, vì dù gì đây cũng là chuyện giữa anh em nhà người ta, cậu xen vào sắp xếp thì kỳ quá. Cũng may anh ba đã có dự liệu từ trước, vậy là tốt rồi.

Mãi tận tới lễ quốc khánh mồng 1 tháng 10, Lâm Thanh Hoà mới biết tin anh ba Chu vào thành mua cửa hàng.

Chả là anh ba bảo Ngũ Ni viết thư gửi lên Bắc Kinh thông báo tin vui cho mọi người.

Thư dài vài trang giấy, kể rõ ràng quá trình cậu ba Lâm hỗ trợ tìm mặt bằng, rồi còn tận tình chia sẻ vài bí quyết làm ăn. Hiện tại, công việc của anh ba đã tạm thời ổn định, chị ba vẫn còn ở quê, đợi thu hoạch xong vụ thu cả nhà mới cùng chuyển đi.

Qua phong thư có thể thấy được lần này anh ba Chu thực sự quyết tâm thử sức mình trong lĩnh vực làm ăn buôn bán.

Bình Luận (0)
Comment