Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 342: Giá trên trời
Nhận được tin, người vui vẻ nhất chính là ông bà Chu.
Cả gương mặt bà cười rạng rỡ nhưng vẫn lo lắng nói một câu: “Chả biết có làm được hay không đây?!”
Lâm Thanh Hoà làm lơ nhường cho Chu Hiểu Mai trả lời: “Chỉ cần chăm chỉ chịu khó nhất định được. Không phải cậu út nhà chị tư đang làm rất tốt đấy thôi!”
Lúc nói ra lời này, thái độ của Chu Hiểu Mai tự tin 10 phần, khác hẳn với biểu hiện rụt rẻ, sợ đông sợ tây hơn 1 tháng trước.
Ngày thứ 3 sau khi lên Bắc Kinh, Tô Đại Lâm tiến hành khai trương tiệm bánh bao. Tất nhiên thời gian đầu không dám mong khách khứa tấp nập, chỉ cần có khách tới mua là mừng lắm rồi.
Cứ như thế, ngày nào cũng vừa chăm chỉ nặn bánh bao vừa nơm nớp lo sợ. Và trời không phụ lòng người, bỏ công bỏ sức sẽ được đền đáp xứng đáng. Tình hình kinh doanh của cửa hàng ngày một khả quan hơn, tới tháng 10 đã có thể thu hồi vốn và kiếm được những đồng lãi đầu tiên. Lời nhuận 130 đồng không phải là con số khủng nhưng cũng không hề ít, bằng 2 tháng lương khi Tô Đại Lâm còn làm ở huyện thành.
Chân chính kiếm ra tiền, cuối cùng Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm mới có thể an tâm được phần nào.
Công đoạn làm bánh bao khá vất vả, nửa đêm nửa hôm phải dậy, nhồi bột, ủ bột, cán vỏ, nặn bánh. Thế nhưng Tô Đại Lâm cực kỳ nhiệt tình và tâm huyết, chưa bao giờ thấy anh than mệt, than khổ.
Chu Hiểu Mai được chiều nên lười, ngủ no mắt tới hơn 5 giờ thậm chí có hôm gần 6 giờ mới uể oải rời giường, ra tiệm hỗ trợ chồng.
Thế nhưng của chồng công vợ mà lại, chồng làm ra thì cũng là tiền của cô thôi. Việc làm ăn thuận lợi, thu được tiền về túi, cho nên lúc này Chu Hiểu Mai mới có đủ tự tin đứng đây dõng dạc tuyên bố buôn bán nhất định sinh lời, anh ba lựa chọn vào thành là quyết định sáng suốt.
“Bằng được cậu út Đại Oa thì tốt quá!” Nghe con gái quả quyết, bà Chu càng thêm phấn khởi, nhưng lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía con dâu: “chỉ là buôn bán giống nhau… không biết có đoạt mất công việc làm ăn của cậu ấy không…”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Còn phải xem anh ba có bản lĩnh đoạt không đã, cậu út thằng Đại Oa buôn bán có nghề rồi, đâu phải ai muốn đoạt là đoạt!”
Bà Chu nghẹn họng!
Chu Hiểu Mai bật cười: “Haha, cái này mẹ không cần phải lo. Nhưng mà mua mặt bằng tốn không ít tiền, anh ba có nhiều tiền vậy hả?”
Chu Thanh Bách lên tiếng giải đáp: “Đợt rồi về quê chị dâu cô đưa cho anh 500 đồng để hỗ trợ các anh trong nhà có thêm vốn làm ăn. Số tiền đó anh đã gửi ở chỗ anh chị cả, nếu ai cần thì có thể ứng ra dùng tạm.”
“Vợ thằng tư có lòng.” Ông Chu lên tiếng, nhìn về phía Lâm Thanh Hoà với ánh mắt tán dương.
Càng ngẫm nghĩ ông càng cảm thấy câu nói “cưới dâu hiền phước ba đời” quả không sai chút nào.
Bà Chu cảm động vô cùng, âu yếm nhìn nàng dâu út mà muốn rớt nước mắt.
Lâm Thanh Hoà ngại muốn chết, đánh mắt về phía anh chồng. Cái anh này thật là…lại còn lôi kéo nhân tình giúp cô nữa chứ!
Cô ho khan mấy tiếng rồi nói: “Đều là người một nhà, tất nhiên con cũng hy vọng các anh ấy phát triển tốt lên. Mai này thế hệ chúng con già đi thì lại tới thế hệ của mấy đứa Đại Oa, cả nhà đoàn kết mới có thể phát huy tinh thần tương thân tương ái, hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau chứ ạ.”
Bà Chu mỉm cười: “Con có thể nghĩ được như vậy, mẹ đây rất lấy làm mừng!”
Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Mẹ mừng con cũng mừng.”
Bà Chu lườm yêu con dâu một cái. Lâm Thanh Hoà nhìn thấy mà rùng hết cả mình, mẹ chồng nàng dâu vốn tồn tại vài điểm bất hoà, cô không thể nào chịu nổi cái ánh mắt thân mật này của bà. Mẹ à, hay là hai mẹ con mình cứ như trước đây thì hơn!
Cô vội vàng đánh sang chuyện khác: “Dượng út, hiện tại tình hình kinh doanh của tiệm đã đi vào ổn định, dượng có tính toán gì tiếp không? Hay là mua cái xe ba gác mang hàng ra bên ngoài bán, còn tiệm thì giao lại cho Hiểu Mai trông?”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Có có…em có tính…tính toán này.”
Chu Hiểu Mai hỏi: “Chị tư, hình như quán em hơi ít sự lựa chọn thì phải?”
Hiện tại tiệm chỉ phục vụ ba loại đó là bánh bao nhân nấm hương thịt heo, nhân cải trắng thịt heo và cải bắp thịt heo.
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Ừ, kể ra thì cũng hơi ít. Cô dượng định làm thêm loại gì?”
Chu Hiểu Mai: “Em định bán thêm bánh bao nhân dưa muối thịt heo.”
Lâm Thanh Hoà bổ sung: “Cà rốt cắt ti có thể nhồi vào nhân bánh bao…ngoài ra bánh bao nhân trứng gà cũng rất ngon.”
Tô Đại Lâm nghiêm túc gật đầu: “Em em…sẽ thử.”
Bà Chu ngạc nhiên: “Làm nhiều loại như vậy cơ à?”
Tô Đại Lâm trả lời: “Vâng… vâng.”
Đa dạng các loại nhân sẽ giúp thực khách có thêm nhiều sự lựa chọn. Có người muốn ăn cái này, người muốn ăn cái kia, hoặc mỗi ngày ăn một loại, như vậy mới giúp thu hút thêm nhiều khách mới và tăng tỷ lệ quay lại của khách quen.
Chu Hiểu Mai nhăn mặt: “Cái này mẹ không hiểu đâu, đừng nói xen vào.” , dứt lời liền quay qua hỏi Lâm Thanh Hoà: “À chị tư, Đại Lâm còn muốn bán thêm sữa đậu nành, chị thấy được không?”
Lâm Thanh Hoà tán thưởng: “Tất nhiên là quá tốt ấy chứ. Nhưng sẽ bận rộn lắm đấy.”
Càng ngày cô càng cảm thấy trước đây ủng hộ cặp này tới với nhau thật là đúng đắn. Nhìn đi, Tô Đại Lâm chính là người chồng lý tưởng còn gì nữa?!
Bà Chu không khách khí giáo huấn con gái: “Chồng bận rộn như thế, con phải biết phụ giúp nó một tay, sửa cái tật lười biếng đi!”
Chu Hiểu Mai chun chun mũi cãi: “Con còn phải chăm sóc bọn nhỏ nữa mà.”
Bà Chu hừ một tiếng: “Bớt bớt viện cớ đi! Thành Thành và Tốn Tốn đều đi học cả, Nhã Nhã và Điềm Điềm thì đã có cha mẹ trông. Không nói nhiều nữa, bắt đầu từ sáng mai ra cửa hàng phụ chồng.”
Tô Đại Lâm vội xua tay: “Con…con làm một một…mình được.”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Được rồi, được rồi, từ ngày mai em sẽ dậy sớm cùng anh.”
Để một mình chồng vất vả thật ra cô cũng không đành lòng cho lắm.
Lâm Thanh Hoà buồn cười, chuyện vợ chồng cô út cô cũng không tiện xen vào, chỉ nói thêm một câu: “Hiện tại hàng tháng vẫn phải trả tiền thuê mặt bằng, cô nghe lời mẹ cố gắng một chút đi.”
Bà Chu hỏi: “Không biết cửa hàng đó bao tiền nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách liền nói: “Chủ tiệm không có ý định bán đứt.”
Cái này anh đã hỏi qua, chủ nhà không phải là người thiếu tiền cho nên không muốn bán, chỉ cho thuê thôi.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Nếu chịu trả giá cao chắc có lẽ sẽ có khả năng, không thì mua căn khác cũng được.”
Buôn bán làm ăn kị nhất là đổi địa điểm, trừ khi vị trí gần kề, khách quen tìm tới là có thể nhìn thấy quán ngay. Bằng không khẳng định sẽ mất hết khách, thiệt hại vô cùng nặng nề.
Chu Hiểu Mai ướm lời: “Nhiều lắm không?”
Chu Thanh Bách: “Theo anh nghĩ chắc tầm bốn, năm ngàn.”
Tiệm sủi cảo của anh có 2 lầu, vợ anh bỏ ra 3000 đồng để mua về nhưng đó là giá của hai năm trước và quan trọng là người ta chủ động muốn bán.
Hiện tại giá cả thị trường đã biến động rất nhiều, căn tiệm dượng út đang thuê tuy hơi nhỏ nhưng vị trí thuận lợi và đặc biệt là chủ nhà không có nhu cầu muốn bán. Giờ mình hỏi mua, chắc chắn người ta sẽ kê giá cao.
Bốn…năm ngàn?
Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai sững sờ quay qua nhìn nhau.
Còn ông bà Chu thì khỏi nói rồi, choáng váng mãi mới thốt nên lời: “Cái căn tiệm bé như cái chuồng gà mà đòi bốn, năm ngàn đồng tiền hả?”