Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 343: Cuộc gọi đầu tiên
Ôi má ơi, có nhầm không vậy? Đây là giá nhà trên trời à?
Căn nhà vừa ở vừa buôn bán của cậu ba Lâm chưa tới một ngàn, rồi cái cửa hàng anh ba Chu mới mua đợt rồi cũng có bao nhiêu đâu cơ chứ?
Nhưng khổ một nỗi đây chính là Bắc Kinh, thủ đô của cả nước, vốn mức sống và giá cả thị trường đã cao hơn các địa phương khác rất nhiều, làm sao có thể mang giá nhà dưới huyện lên đây so được.
“Phải cỡ đó.” Chu Thanh Bách gật đầu, thật ra còn một điều anh chưa nói đó là chủ căn tiệm đó không thiếu tiền, chưa chắc trả cao mà người ta đã chịu bán ấy chứ. Sau đó anh quay sang cô em gái: “hai vợ chồng cứ cố gắng kiếm tiền đi, chỗ này không được thì mua chỗ khác.”
Theo như những gì vợ anh đã từng nói, trong vòng mấy năm nay không tranh thủ mua ngay thì tương lai đừng mơ sở hữu được bất động sản. Giá cả ngày một leo thang và sau này sẽ đạt tới mức độ tấc đất tấc vàng. Anh đã được nghe giá nhà ở thời hiện đại rồi, toàn là những con số trên trời thôi, thậm chí anh không tưởng tượng nổi con người ta lúc bấy giờ phải làm cái gì, buôn cái gì thì mới đủ tiền mua một căn hộ chui ra chui vào?!
Thế nên anh vẫn muốn khuyên vợ chồng cô em gái tranh thủ kiếm tiền mua nhà càng nhanh càng tốt.
Chu Hiểu Mai lại hỏi: “Anh tư, anh với chị tư có định mua không?”
Lâm Thanh Hoà tiếp tục thi triển khả năng nói dối không chớp mắt: “Mua, đương nhiên là mua chứ, đợi có tiền nhất định anh chị sẽ mua vài căn tiệm.”
Người ngoài không thể nào biết được lợi nhuận kinh doanh của gia đình cô. Tiệm sủi cảo là do đích thân Chu Thanh Bách trực tiếp quản lý, còn tiệm quần áo, tuy mấy đứa Nhị Ni đều biết tình hình buôn bán rất tốt, doanh thu mỗi ngầy đều cao ngất ngưởng, nhưng còn phải khấu trừ tiền vốn và các chi phí phát sinh xung quanh. Thế nên thực thu vào bao nhiêu, ngoài vợ chồng cô thì không một ai biết rõ.
Chu Hiểu Mai hít sâu một hơi rồi nghiêm túc gật đầu: “Được, chúng em sẽ nỗ lực hết sức mua một căn!”
Bà Chu nhăn mặt: “Đắt quá, đợi một thời gian nữa xem, biết đâu rẻ hơn?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Về sau sẽ càng đắt hơn.”
Chuyện trò một lát, Chu Thanh Bách cùng Tô Đại Lâm đứng dậy đi tới nhà tắm công cộng.
Lâm Thanh Hoà liền hỏi Chu Hiểu Mai và bà Chu có muốn đi chung luôn không, bà Chu lắc đầu từ chối thế là chị dâu em chồng cầm quần áo đi tắm.
Rủ đi tắm chung tất nhiên là để có người kỳ lưng giúp rồi.
Chu Hiểu Mai vừa cầm khăn xoa lưng cho Lâm Thanh Hoà vừa nhẹ giọng hỏi: “Chị tư, chị có cách nào chuyển giúp hộ khẩu nhà em lên đây không?”
Lên Bắc Kinh ở một thời gian, Chu Hiểu Mai thích mê nơi này. Hai vợ chồng lại đang có dự định mua cửa hàng, phát triển kinh doanh, vậy nên cô gấp rút muốn giải quyết vấn đề hộ khẩu càng nhanh càng tốt.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Cái này không dễ.”
Dù là tương lai hay hiện tại thì di dời hộ khẩu chưa bao giờ là một việc dễ dàng.
Lâm Thanh Hoà nói: “Tạm thời cứ như thế này đã, bọn nhỏ được tới trường là quan trọng nhất, còn những thứ khác không cần vội. Khi nào có tin tức gì, chị sẽ nói cho em đầu tiên.”
Nếu chuyện này dễ thì ông bà Mã đã không phải lăn lộn bao năm mới đón được gia đình con trai út trở về. Bà Mã còn bật mí riêng với Lâm Thanh Hoà rằng bà phải tốn tận hai ngàn đồng mới được việc. Đây là toàn bộ số tiền dành dụm cả đời của hai ông bà nhưng hiện giờ gia đình đoàn tụ, con cháu vui vầy. Sự đánh đổi này vô cùng xứng đáng!
Tất nhiên nếu muốn quá thì vẫn có cách thôi, nhưng Lâm Thanh Hòa thấy hoàn cảnh hai gia đình hoàn toàn khác nhau, nhà Chu Hiểu Mai chưa tới nỗi phải chuyển hộ khẩu lên đây bằng mọi giá, với từng ấy tiền mang đi đầu tư làm ăn coi bộ hợp lý hơn, chuyện hộ khẩu cứ để từ từ cũng được.
Chu Hiểu Mai nghe răm rắp: “Vâng, có gì chị báo em với nhá. Cũng may có anh chị giúp đỡ chứ độc vợ chồng em thì chẳng dám mò lên đây.”
Lâm Thanh Hoà: “Khởi nghiệp luôn luôn vất vả, cô chịu khó giúp dượng ấy đi, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.”
“Vật ly hương quý, nhân ly hương tiện”, tha hương cầu thực có bao giờ là chuyện dễ dàng!
(*) Vật ly hương quý, nhân ly hương tiện: Vật xa quê vật quý, người xa quê người hèn. Ý chỉ sản vật được vận chuyển đi càng xa thì càng quý hiếm và giá thành càng cao, nhưng ngược lại người càng rời xa quê hương thì càng tự ti, càng mặc cảm.
Tuy nhiên hiện tại là thời cơ tốt nhất để làm giàu hay cũng chính là “thời đại vàng” trong cách gọi của người đời sau. Nôm na là làm gì cũng ra tiền, tuỳ tiện mở một sạp hàng nhỏ bán bánh bao cũng dễ dàng mua được nhà cửa, đảm bảo cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, em và Đại Lâm sẽ cố gắng.”
Tắm rửa xong xuôi, hai chị em bước ra đã thấy Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm đang đứng đợi ở cổng. Hai cặp chia làm hai hướng, ai về nhà nấy.
Trên đường về, Lâm Thanh Hoà phàn nàn với chồng: “Cái thằng tiểu Khải này, đi lâu như vậy rồi mà chỉ gửi về có mỗi một phong thơ.”
Chu Khải đã nhập học trường quân đội được mấy tháng, ngoài lá thư báo bình an thì chẳng có lấy một tin tức nào nữa.
Từng là một người lính, đối với Chu Thanh Bách việc này hết sức bình thường, anh cười rồi giải thích đơn giản cho vợ nghe: “Kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, không có việc gì thì không được tự do liên lạc.”
Cái này Lâm Thanh Hoà biết chứ, nhưng ngoài là người lính thì nó còn là thằng con trai thúi do chính tay cô nuôi lớn, không được nhìn tận mắt cũng không nhận được tin, cô rất lo lắng cho con.
Tin tưởng con là một chuyện, còn lo lắng cho con thì lại là chuyện khác. Đừng tưởng cả ngày cô phóng khoáng, vô tự lự, thật ra cô là một người đa sầu đa cảm.
Nhưng mà cũng chỉ biết chờ đợi thôi chứ đâu có thể làm gì khác, khoảng thời gian này vẫn còn rất nhiều gián điệp đang âm mưu phá hoại quốc gia, cho nên trường quân đội càng tăng cường thắt chặt kỷ luật.
Lạ kỳ thay, không biết có phải mẹ con tâm linh tương thông không mà ngày hôm qua mới nhắc đến hôm nay thằng nhóc đó đã xuất hiện.
Tan giờ học, đang thu dọn giáo án thì đồng nghiệp chạy xuống báo Lâm Thanh Hoà lên văn phòng nghe điện thoại.
Alo một cái nhận ra giọng thằng con trai cả, Lâm Thanh Hoà không nể nang mắng luôn một tràng: “Cái thằng nhóc thối tha này, rốt cuộc con cũng chịu gọi điện thoại về rồi đấy hả? Có biết là bao lâu nay không một chút tin tức gì, ông bà nội lo lắng cho con lắm không. Trong lòng có nghĩ tới người nhà không hả? Giỏi lắm, giờ lớn rồi, cánh cứng rồi nên muốn bay cao bay xa hả?”
Chu Khải ú a ú ớ, chưa kịp nói câu gì đã bị mẹ mắng tới tấp. Mấy thằng bạn bên cạnh nhịn không được bật cười ha hả.
Chu Khải đen mặt giơ chân đã cho thằng bạn một nhát rồi mới bất đắc dĩ cất tiếng nhắc nhở: “Mẹ, bên cạnh con còn có bạn học.”
“Hừ!”, tạm giữ thể diện cho con đấy, Lâm Thanh Hoà thôi mắng, hỏi vào chuyện chính: “Tình hình ở trường mới thế nào, đã quen chưa?”
Chu Khải đáp: “Mọi thứ đều ổn cả, mẹ đừng lo lắng. Ông bà nội đã chuyển lên Bắc Kinh rồi ạ?”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, ông bà lên rồi, nhà cô út con cũng đều lên cả rồi. Khi nào con được nghỉ?”
Chu Khải cong khoé miệng: “Mẹ nhớ con trai mẹ à?”
“Ai thèm nhớ thằng nhóc thúi nhà con.” Lâm Thanh Hoà bật cười mắng. Thật lòng cô cũng hơi nhớ nhớ nó, có lẽ là chưa quen với việc tự nhiên trong nhà thiếu mất một thành viên.
Chu Khải: “Chúng con chưa có lịch nghỉ, hôm nay được tự do hoạt động nửa ngày nên mới có thời gian gọi điện thoại cho mẹ.”
Lâm Thanh Hoà quan tâm hỏi: “Quân huấn nghiêm khắc lắm hả?”
Chu Khải: “Cũng tạm tạm, không quá nghiêm khắc, con chịu đựng được.”
Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Ở đó có thể nhận bưu phẩm bưu kiện không?”
Chu Khải gật đầu: “Có thể.”
Lâm Thanh Hoà: “Vậy được, mấy ngày nữa mẹ sẽ gửi vài thứ tới cho con, nhớ để ý nhận đấy.”
Tiếp theo hai mẹ con tâm sự chuyện trên trời dưới bể mãi mới lưu luyến ngắt điện thoại.
Ngồi cạnh đó là một nữ giảng viên lớn tuổi, bà không trực tiếp dạy nhưng cũng biết Chu Khải. Không riêng gì bà, có lẽ giáo viên cả cái trường này ai cũng biết cậu nhóc năm đó dán bản tin, phát loa thông báo ầm ầm giới thiệu mẹ ruột tôi là Lâm Thanh Hoà để dằn mặt những sinh viên có ý nhăm nhe tán tính mẹ mình.
Thấy Lâm Thanh Hoà gác máy, bà nở nụ cười hiền từ hỏi: “Nhớ con trai hả?”
Lâu lắm mới nói chuyện với con cho nên lúc này Lâm Thanh Hoà hơi xúc động: “Dạ, trước đây suốt ngày nó ở trước mắt thì không thấy gì, giờ nó đi xa đâm ra lo lắng cô ạ. Nó nhập học trường quân đội mấy tháng trời, chỉ gửi độc một lá thư báo bình an, mãi tới tận hôm nay mới gọi cuộc điện thoại đầu tiên về cho mẹ.”
Bà giáo an ủi: “Thằng nhóc này là đứa trẻ có tiền đồ, hơn nữa trường quân đội rất an toàn, không cần lo lắng đâu.”
Con trai bà không đậu được vào các trường đại học ở Bắc Kinh cho nên phải đi học xa nhà, hơn ai hết bà rất thấu hiểu và đồng cảm với tâm trạng của Lâm Thanh Hoà lúc này, tâm trạng chung của những người mẹ xa con, ngày đêm mong nhớ và lo lắng cho con….
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu!