Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 345: Thất nghiệp
Có thể nói, chỉ một mình cô ta thôi mà cả khu vực này chướng khí mù mịt, xào xáo không yên.
Đã thế Trương Mỹ Hà còn không biết xấu hổ, đi tìm bà Từ và Lý Thuý Phượng ngỏ ý xin công việc trực đêm. Rất tiếc, chẳng ai đồng ý vì Lý Thuý Phượng ghét Trương Mỹ Hà kinh khủng, hơn nữa ca đêm còn có mấy cậu thanh niên trai tráng, rước cô ta tới xưởng nhỡ đâu gây hoạ cho bọn họ thì tội chết.
Kết luận cuối cùng, người khác xin việc còn có thể suy xét chứ Trương Mỹ Hà thì một chữ thôi - dẹp!
Về sau, Lý Thuý Phượng có đem chuyện này kể lại. Khỏi cần nghĩ, Lâm Thanh Hoà đồng ý hai chân hai tay luôn, nếu Trương Mỹ Hà có tới gặp cô thì chắc chắn cũng sẽ nhận được đáp án tương tự.
Còn Trương Mỹ Liên, người mê mệt thằng cả nhà cô, hiện đang sống ở một tiểu khu khác, nghe nói là tìm được công việc hậu cần nhưng quan hệ nam nữ lộn xộn lắm, trong khoảng thời gian ngắn mà đã đổi người yêu hai lần.
Chẳng những thế người ta còn đồn hễ quen đối tượng nào là Trương Mỹ Liên liền dắt người đó về nhà qua đêm. Đừng tưởng thời buổi này công nghệ thông tin nghèo nàn mà dễ dàng giấu trời qua biển nha. Tai vách mạch rừng cả đấy, mấy bà hàng xóm còn chuyên nghiệp gấp vạn lần paparazzi.
Tục ngữ có câu “Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa”, huống chi khoảng cách giữa các tiểu khu lại rất gần, việc làm của Trương Mỹ Liên xem như bị cả cái khu vực trường đại học Bắc Kinh này biết đến.
Thật ra Lâm Thanh Hoà chẳng có hứng thú nghe chuyện thiên hạ nhưng có một số việc không phải mình muốn tránh là được. Điển hình như Trương Mỹ Liên, hễ nhìn thấy Lâm Thanh Hoà là hớn hở lao tới, tỏ vẻ ngoan ngoãn lấy lòng, nở nụ cười đúng chuẩn con gái nhà lành nết na hiền dịu. Nhìn cái biểu hiện này là biết trăm phần trăm cô ta chưa từ bỏ Chu Khải rồi.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ phản cảm. Cô không phán xét phương diện quan hệ nam nữ, muốn yêu ai bỏ ai đó là quyền tự do cá nhân. Nhưng rõ ràng Trương Mỹ Liên biết Lâm Thanh Hoà không thích mình mà vẫn cố tình sán tới, tươi cười niềm nở, sau khi không được đáp lại thì bày ra cái vẻ đáng thương, tội nghiệp, làm như Lâm Thanh Hoà ức hiếp, bắt nạt cô ta không bằng?! Thế này thì quá đáng lắm rồi!
Chẳng lẽ cho tới giờ cô ta vẫn nghĩ rằng mọi người đều không biết gì? Ha, nhầm to, nếu không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm, còn đã làm rồi thì bớt giả đò nai tơ ngơ ngác lại.
Vì vậy mặc kệ cô ta có làm trò nhảy nhót trước mặt ra sao thì Lâm Thanh Hoà vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, thờ ơ, không thèm đếm xỉa.
Hôm nay tan trường, Lâm Thanh Hoà rẽ vào tiệm sủi cảo. Lạ thay, bà Mã không vui vẻ náo nhiệt như ngày thường mà chỉ yên lặng ngồi trong góc rửa chén dĩa.
Lâm Thanh Hoà tò mò lại gần liền phát hiện sắc mặt của bà hơi kém, cô lên tiếng hỏi: “Thím Mã… sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?”
Bà Mã nở nụ cười yếu ớt: “Không… không có việc gì đâu.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu thấy không thoải mái trong người thì thím cứ xin nghỉ, đừng ngại, nói với anh Thanh Bách một tiếng là được.”
Bà Mã cười gật đầu qua loa rồi lại tiếp tục cúi xuống rửa chén.
Lâm Thanh Hoà đánh ánh mắt thắc mắc về phía chồng, Chu Thanh Bách nhún vai tỏ ý anh cũng không biết.
Chợt nhớ ra điều gì, Chu Thanh Bách liền nói: “À em có thư này, bưu tá vừa mới phát tới.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười, vừa bóc phong thư vừa đoán: “Chắc là Lệ Lệ sinh rồi.”
Quả nhiên, Vương Lệ đã sinh, còn là một tiểu công chúa mới vui chứ!
Lâm Thanh Hoà huơ huơ lá thứ, nháy mắt với chồng: “Anh có con gái rồi này, sướng nha!”
Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng, rồi hỏi: “Mình gửi lễ vật gì qua đó?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không cần đâu, gửi ít quần áo cho bé là được.”
Vì trời sắp lập đông cho nên Lâm Thanh Hoà nói thím Từ may áo khoác, áo bông, quần áo dài tay, bộ liền thân gì gì đó, tổng cộng mười mấy bộ đồ đông cho bé gái sơ sinh.
Xưởng nhà nên tốc độ nhanh khỏi bàn, chỉ vài ngày đã hoàn thành, Lâm Thanh Hoà liền đóng gói lại rồi gửi theo địa chỉ nhà Vương Lệ.
Lúc Lý Bác Xuyên nhận được kiện hàng, anh vui vẻ mang về cho vợ ngay.
Vương Lệ nhanh chóng khui quà, mở ra thấy quá trời quần áo, cô dở khóc dở cười: “Thanh Hoà thật là, sao lại tặng nhiều thế này… trẻ con lớn nhanh mà, mặc làm sao hết cơ chứ…”
Miệng thì nói vậy nhưng trong thâm tâm tràn đầy cảm động. Đứa bé này đúng là phước đức, nếu lúc ấy không có Thanh Hoà khuyên ngăn thì có lẽ cô đã bỏ nó rồi. Bây giờ thành công sinh hạ mẹ tròn con vuông, Vương Lệ cảm thấy may mắn vô cùng. Thế là nhà cô có một trai, một gái, đủ nếp đủ tẻ, mái ấm nhỏ này cũng xem như hoàn mỹ!
Ngoài quần áo, còn có một bức thư. Trong thư, Lâm Thanh Hoà viết: “Con gái sinh ra vừa kịp lúc. Mình nghe nói bắt đầu từ sang năm nhà nước sẽ cho triển khai kế hoạch hoá gia đình.”
Trên Bắc Kinh đã bắt đầu thực hiện công tác tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình tới từng người dân, tuy nhiên tình trạng vẫn còn khá lỏng lẻo.
Từ năm 1982 trở đi, chiến dịch mới bước vào giai đoạn cao trào. Nếu ai vi phạm sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Nhận được tin, Vương Lệ cũng không để ý nhiều vì nhà nước có phát động kế hoạch này hay không thì cô cũng đã quyết tâm bắt anh chồng đi buộc garo, về sau đừng hòng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm một lần nào nữa.
===
Quay lại Bắc Kinh, mãi mấy hôm sau Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện nhà thím Mã, mà cũng phải nhờ thím Từ nói chứ nếu không thì tới giờ cô vẫn mù tịt.
Bởi vì mỗi ngày cô đều bận bịu đi sớm về trễ, thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh thì hai vợ chồng lại đi xem phim hoặc đi chơi xa, ngắm nghía đó đây và quan trọng là tranh thủ nhặt nhạnh ít đồ cổ.
Hoá ra dạo gần đây bà Mã buồn là vì con trai bà, Mã Thành Dân đã bị thất nghiệp.
Lúc trước, ông Mã chấp nhận về hưu non nhường lại vị trí công tác cho con trai. Ở nhà ăn không ngồi rồi cũng chán, ông bèn kiếm cái xe ba gác, nhận chở đồ cho người ta. Công việc không thường xuyên, lâu lâu chạy vài cuốc, cuối tháng cũng thêm được 10 đồng phụ tiền chợ. Thu nhập chính trong nhà là 40 đồng tiền lương công nhân của Mã Thành Dân và 30 đồng tiền rửa chén thuê của bà Mã. Gom nhặt mỗi đầu một chút thì cũng đủ chi tiêu cho một gia đình 5 người.
Thế nhưng đùng một cái, nhà máy giảm biên chế, Mã Thành Dân mất việc.
Thật ra không phải một mình Mã Thanh Dân mà lúc này, thất nghiệp đang là tình trạng chung của toàn xã hội.
Đang yên đang lành thì hụt mất một khoản thu lớn, cháu trai lại chuẩn bị vào mẫu giáo, ăn, học, đi lại cái gì cũng đòi tiền, bà Mã không phát sầu mới là lạ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Hoà bèn đem chuyện này nói với Chu Thanh Bách.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mã Thành Dân tốt nghiệp cao trung, trình độ văn hoá cũng không tính là thấp. Em đã xem qua chữ viết của cậu ta rồi, nét bút cứng cáp, ngay thẳng. Theo anh thì để cậu ta tới kho hàng nhà mình làm có được không nhỉ?”
Hiện giờ kho hàng là do bà Từ và con dâu đồng quản lý, nhưng vì cả hai người này đều không biết chữ thế nên toàn bộ sổ sách, giấy tờ, Lâm Thanh Hoà phải đích thân xử lý.
Cứ như này về lâu về dài sẽ không ổn, kho hàng nhất thiết phải tìm một thủ kho chuyên nghiệp mới được.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, ý kiến này không tồi.”
Bà Mã làm việc ở tiệm sủi cảo nên Mã Thành Dân rất hay tới đó chơi. Gặp nhiều, nói nhiều tự khắc thân quen, hơn nữa Chu Thanh Bách nhận thấy nhân phẩm của cậu ấy khá tốt.
Lâm Thanh Hoà suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Quản lý mỗi một cái kho thì nhàn quá, hay là em mở thêm một cửa hàng nhỉ?”
Chu Thanh Bách nhướng mày nhìn vợ: “Không sợ mệt à?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Sợ gì chứ. Toàn mướn người mà, có mệt cũng không mệt tới em.”
Nói rồi cô bắt đầu tính toán tính khả thi của kế hoạch này.
Trước mắt giao việc quản kho cho Mã Thành Dân, nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là đảm bảo số lượng hàng hoá trùng khớp với sổ xuất, nhập kho, còn toàn bộ hoá đơn, chứng từ sẽ vẫn do Lâm Thanh Hoà tự mình đảm nhiệm. Tất nhiên rồi, cô không thể để nhân viên nắm rõ thu, chi và lợi nhuận sản xuất được.
Kế đến, cô sẽ mở thêm một cửa hàng quần áo nam, giao cho Mã Thành Dân và Hổ Tử phụ trách.
Trên cơ bản, cửa hàng quần áo nữ đã đi vào ổn định, Chu Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ hoàn toàn có thể đảm nhiệm độc lập.
Vốn cô đang định sắp xếp cho Hổ Tử đi bày sạp vỉa hè nhưng bây giờ kế hoạch có chút thay đổi, để nó qua làm cùng Mã Thanh Dân sẽ hợp lý hơn.
Lâm Thanh Hoà thuộc phái hành động, một khi đã quyết là tiến hành làm ngay. Ngày hôm sau, sau khi tan trường, cô liền đi đến cục quản lý bất động sản.