Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346: Căn Tiệm Thứ 3

Chương 346: Căn tiệm thứ 3 Chương 346: Căn tiệm thứ 3

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 346: Căn tiệm thứ 3

Lâm Thanh Hòa muốn tìm một mặt bằng gần với tiệm trang phục nữ, càng gần càng tốt. Vì sau khi điều động Hổ Tử qua tiệm trang phục nam, ở đó chỉ còn Hứa Thắng Mỹ và Chu Ngũ Ni. Gì thì gì, độc hai cô gái trẻ cũng không được ăn toàn cho lắm, hơn nữa trị an thời này vẫn còn tương đối kém. Tất nhiên không tới nỗi quá mức nguy hiểm, nhưng cẩn tắc vô áy náy, lỡ may thật sự xảy ra vấn đề gì thì hai bên có thể chạy qua tương trợ nhau kịp thời.

Không biết có phải Lâm Thanh Hoà đang vào vận hay không mà liên tiếp gặp nhiều cái may. Ngay đối diện cửa hàng quần áo nữ có một căn tiệm đang rao bán. Tuyệt hơn nữa chính là cấu trúc căn này giống hệt tiệm sủi cảo, đều có hai lầu.

Nhân viên quản lý bất động sản báo giá: “Chủ nhà đòi 5000 đồng, không cho mặc cả.”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Tôi muốn đi xem nhà ngay bây giờ có được không?”

“Được.” Người nhân viên này từng được Lâm Thanh Hoà tặng một gói kẹo sữa, thế nên thái độ rất nhiệt tình và niềm nở.

Với lại nếu lần này thành công ký được hợp đồng mua bán thì lại có cơ hội lên mặt với đám đồng nghiệp rồi. Lúc này vẫn chưa có quy định trích phần trăm hoa hồng này nọ, mọi người đều lãnh lương cố định nên chỉ có thể mang thể diện ra so kè.

Tới cửa hàng Lâm Thanh Hoà rất ưng, phải nói là hài lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Diện tích rất rộng rãi, lầu 1 trưng bày buôn bán, lầu 2 làm nhà kho chứa hàng. Quá tiện lợi!

Ví trí vô cùng đẹp, nằm ngay trên con phố chính, cách tiệm quần áo nữ đúng một con đường, đứng ở cửa là có thể nhìn sang nhau.

Dường như không một chút chần chờ, Lâm Thanh Hoà và người nhân viên quay về cục bất động sản tiến hành làm thủ tục sang tên và giao tiền ngay trong ngày.

Người nhân viên liền hỏi: “Chị không cần thương lượng với anh nhà à?”

Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Không cần, mọi việc trong nhà do tôi làm chủ.”

Cô nhân viên bật cười rồi nhanh nhẹn hoàn thiện hồ sơ. Dù đã biết trước nhưng khi thấy Lâm Thanh Hoà rút từ trong túi ra 5000 đồng tiền mặt, cô ta gần như phải chắc lưỡi cảm thán.

5000 đồng đấy, nửa cái vạn nguyên hộ chứ không đùa đâu! Bỏ ra nhiều tiền vậy mà vị khách này không chớp mắt lấy một cái, quyết định còn nhanh hơn mua cái áo ngoài chợ, quá dữ!

Quá trình diễn ra rất trôi chảy, rất mau Lâm Thanh Hoà đã cầm được khế ước nhà đất và các văn kiện có liên quan trong tay. Cô tủm tỉm cười, rảo bước đi về tiệm sủi cảo khoe với anh chồng.

Tính ra thì căn này đắt hơn căn đầu tiên 2000 đồng, nhưng Lâm Thanh Hoà chẳng bận tâm. Khoảng cách 2 năm, giá nhà đất tăng cao là đúng rồi, hơn nữa diện tích căn này cũng lơn hơn một chút, có 2 lầu và lợi thế nằm ở vị trí. Với những tiện ích đạt được, cô cảm thấy bỏ ra 5000 đồng hoàn toàn xứng đáng.

Tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà lập tức kéo chồng lại, kề tai nói nhỏ. Chu Thanh Bách dở khóc dở cười, không nghĩ tốc độ của cô vợ nhỏ lại nhanh tới vậy, tối qua mới bàn bạc ấy thế mà hôm nay đã cầm khế đất trong tay rồi.

Nhưng cô ấy thích là được, anh yêu chiều mỉm cười: “Em đi trao đổi với thím Mã đi.”

Lâm Thanh Hoà kín đáo tặng anh chồng một nụ hôn gió rồi đi ra chỗ rửa chén tìm bà Mã.

Nghe một lượt từ đâu tới cuối, bà Mã sửng sốt lên tiếng: “Nhà xưởng không phải có bà Từ quản lý hay sao? Để Thành Dân qua đó liệu có ổn không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Thím yên tâm đi.”

Cô đã sắp xếp đâu ra đấy cả rồi, Mã Thành Dân sẽ nhận nhiệm vụ quản lý số liệu, ví như nhập vào bao nhiêu vải vóc, làm ra bao nhiêu thành phẩm. Còn thím Từ và Lý Thuý Phượng phụ trách kiểm tra chất lượng sản phẩm, đường kim, mũi chỉ này nọ. Đó, phân công nhiệm vụ rất rõ ràng, mỗi người đảm nhiệm một khâu riêng biệt, không chồng chéo lên nhau cho nên không lo xung đột về mặt lợi ích.

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Cháu mới thuê thêm một cửa hàng, đang định bán quần áo nam. Chắc sẽ để Thành Dân và thằng Hổ Tử nhà cháu sang đó trông hàng. Lượng công việc tương đối nhiều cho nên tiền lương cũng giống như mấy người thím Từ, 35 đồng mỗi tháng và năm sau cũng sẽ được tăng lương.”

Bà Mã mừng muốn chết, gật đầu lia lịa: “Được được, lát về thím sẽ nói với nó ngay.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Vậy làm phiền thím nha.”

“Ai da, có gì mà phiền…cô giáo Lâm, chuyện này…thật lòng cảm ơn cháu!” Bà Mã xúc động nói.

Đón được con trai về nhà, cả ông và bà đều vui mừng khôn xiết, kể cả có tốn một đống tiền di chuyển hộ khẩu cũng không thấy tiếc. Nó có công việc ổn định, từ từ làm rồi cũng khấm khá lên thôi. Nhưng ở đời không ai lường trước được chữ ngờ, đùng một cái nó mất việc, mất lương khiến cả gia đình điêu đứng. Mấy ngày hôm nay, nó theo ba đi làm vận chuyển. Thanh niên sức dài vai rộng nên có thể kiếm được gấp đôi ba nó, thêm tiền rửa chén của bà nữa, cộng vào cũng coi như đủ cáng đáng sinh hoạt phí cho cả nhà.

Ngặt một nỗi công việc này hết sức bấp bênh, ngày ít ngày nhiều, có hôm lại chẳng kiếm được xu nào. Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn thấy cái này không phải là kế lâu dài.

May thay, đang trong cơn lo âu phiền muộn lại được cô giáo Lâm dang tay ứng cứu. Trời ơi, quản kho với trông tiệm, toàn là những việc tốt cả, mừng quá đi mất.

Hết ca sáng, bà Mã liền chạy nhanh về nhà báo tin vui cho con.

Lúc này, Mã Thành Dân đang ngủ trong phòng. Sáng nay chở nhiều hàng, anh với ba đều mệt muốn đứt hơi.

Bà Mã vừa bước một chân qua ngạnh cửa đã gấp gáp hô vang: “Thành Dân, Thanh Dân ơi, ra đây mẹ nói cho nghe cái này này…”

Hoàng Tiểu Liễu vội vã ra dấu: “Mẹ, anh ấy mệt quá nên ngủ rồi.”

Thấy chồng xất bất xang bang, Hoàng Tiểu Liễu vô cùng đau lòng.

“Mẹ biết nó mệt, nhưng có chuyện này tốt lắm.”

Trong lúc bà Mã đang nói với con dâu thì con trai cũng đã tỉnh ngủ.

Mã Thành Dân rời giường, đi ra ngoài phòng khách: “Mẹ về rồi à, mẹ vào nghỉ ngơi một chút đi.”

Anh rất thương mẹ, từng này tuổi rồi mà vẫn phải chống đỡ cả gia đình.

“Thành Dân, con nghe mẹ nói hết đã.”

Bà Mã liền thuật lại một lượt toàn bộ những gì Lâm Thanh Hoà vừa nói ban nãy.

Mã Thành Dân sửng sốt: “Thật hả?”

Bà Mã gật đầu quả quyết: “Chính cô giáo Lâm nói với mẹ, làm sao có giả được. Mà có điều mẹ vẫn hơi lo, con có biết quản kho với bán hàng không?”

Mã Thành Dân nhíu mày suy tư: “Quản kho thì con chưa làm bao giờ nhưng chắc cũng không tới nỗi quá khó đâu.”, còn bán hàng thì khẳng định là dễ thôi.

Bà Mã yên tâm gật đầu: “À, cô giáo Lâm dặn là tối nay đi làm về sẽ nói với con kỹ càng hơn.”

“Dạ!” Mã Thành Dân hít vào một hơi thật sâu.

Mấy ngày nay anh chạy đông chạy tây, khiêng vác nặng nhọc. Tuy rất mệt nhưng ít nhất vẫn có công việc, còn hơn ở nhà ăn không ngồi rồi. Bây giờ nhận được tin này, khỏi phải nói anh mừng thế nào, trong lòng Mã Thành Dân đang trào dâng một niềm hy vọng rất mãnh liệt.

Buổi trưa lười về nhà, Lâm Thanh Hoà leo lên lầu hai tiệm sủi cảo chợp mắt một chút. Cô đã mua sẵn một cái chiếu mới, khi nào ngủ thì trải xuống đất nằm chứ không ngủ trên giường của hai đứa cháu gái.

Ngủ tới tầm hai giờ, Lâm Thanh Hoà đi dạy học thì tới lượt Chu Thanh Bách nghỉ trưa.

Từ 2 giờ tới 4 giờ chiều rất vắng, hầu như là không có khách cho nên Chu Thanh Bách sẽ nghỉ bán, đóng cửa đi ngủ hoặc nằm một chút rồi chạy tới sân bóng trường đại học đánh bóng rổ.

Trong vòng 2 năm trở lại đây, người đàn ông này đã bắt đầu biết hưởng thụ cuộc sống, chăm lo làm việc kiếm tiền nhưng cũng không quên nâng cao đời sống tinh thần.

4 giờ chiều, thím Mã đi làm, Mã Thành Dân cũng đi cùng. Ngồi ở nhà đợt tới tối thì sốt ruột quá, thế nên anh quyết định đi theo mẹ ra tiệm sủi cảo luôn.

Chu Thanh Bách trực tiếp trao đổi và giao nhiệm vụ sửa sang, trang trí cửa hàng mới cho Mã Thành Dân.

Còn cả công việc bên xưởng may nữa, anh ta cũng cần phải tới đó tiếp quản ngay.

Mã Thành Dân nhất nhất lắng nghe, ghi nhớ không sót một từ.

Bàn xong chuyện chính, cũng vừa hay tới giờ bọn nhỏ tan học, anh ta đứng dậy tới vườn trẻ đón con trai, đưa thằng nhóc về nhà rồi lập tức quay trở lại.

Lát sau, Lâm Thanh Hoà tan trường, đi về tiệm ăn. Vừa bước vào trong đã nhìn thấy người, không cần hỏi cô cũng hiểu rõ ý tứ của Mã Thành Dân, thế nên cô liền dẫn anh tới cửa hàng mới, nhân tiện gọi Hổ Tử sang luôn.

Hổ Tử hộc tốc chạy từ tiệm quần áo nữ bên kia đường sang, nó trợn mắt lắp bắp: “Mợ út…mợ lại muốn mở thêm cửa hàng nữa hả?”

Bình Luận (0)
Comment