Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 347: Ông chủ trẻ tuổi
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Cái gì mà lại, căn này mới là căn thứ 2.”
Hổ Tử liền nói: “Ba căn, cả tiệm sủi cảo nữa còn gì.”
“Tiệm sủi cảo là của cậu út, cậu là cậu, mợ là mợ, không trộn lẫn.” Nói giỡn với thằng cháu đôi câu, Lâm Thanh Hoà trở lại chuyện chính: “Cửa hàng này giao cho cháu và chú Thành Dân. Trước mắt còn phải trang trí, sửa sang lại một chút, hai chú cháu tự bàn tính và cùng làm với nhau nha.”
Hổ Tử gật đầu đồng ý: “Dạ được, mợ út cứ yên tâm.”
Hổ Tử cũng quen biết Mã Thành Dân vì thường xuyên gặp nhau ở tiêu khu nhà cậu út với lại tối nào thằng nhóc Mã Tiểu Đản chẳng chạy sang xem TV cùng mấy anh chị em nó.
Thế là công đoạn sửa sang được giao hẳn cho Hổ Tử và Mã Thành Dân, tuỳ ý hai người họ tự sắp xếp với nhau, cái nào làm được thì làm, không được thì thuê thợ tới làm. Bên này, Lâm Thanh Hoà bắt đầu tiến hành đặt hàng.
Mang theo mấy bản thiết kế áo khoác, áo bông cho nam giới, Lâm Thanh Hoà đi thẳng tới xưởng tư nhân mà Chu Thanh Bách đã liên hệ hợp tác trước đây. Ông chủ chính là một phú nhị đại, thoát ly gia đình, tự mình gầy dựng sự nghiệp.
Người này tên Vương Nguyên, có đầu óc làm ăn và nhân phẩm không tồi.
Nhìn bản thiết kế trang phục, Vương Nguyên cười nói: “Cô giáo Lâm chuẩn bị mở cửa hàng thời trang nam giới à?”
Phải công nhận một điều, Vương Nguyên rất khâm phục Lâm Thanh Hoà, vừa là giáo viên tiếng Anh trường đại học Bắc Kinh lại vừa có tài thiết kế quần áo. Những mẫu mã cô ta vẽ ra rất mới mẻ độc đáo, đợt trước anh có mang mấy bộ về nhà cho người thân, ai cũng thích thú và khen ngợi không ngớt.
Tiếc rằng cô chỉ bán quần áo nữ, nếu bán quần áo nam nhất định anh sẽ mua ủng hộ.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Một cái cửa hàng nho nhỏ thôi mà, không thể so được với nhà máy của ông chủ đây.”
Vương Nguyên lại nói: “Sao lúc này không thấy chị đặt thêm quần áo nữ?”
Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Kinh doanh ế ẩm.”
Kể cả còn chưa biết Lâm Thanh Hoà đã mở một xưởng nhỏ thì Vương Nguyên vẫn không tin những gì cô nói, anh cười cười: “Kinh tế đang khôi phục từng ngày, nhu cầu mua bán tăng cao, làm sao mà ế ẩm được. Bảo đảm chị khai trương cái cửa hàng này nhất định cũng sẽ tấp nập không kém."
Lâm Thanh Hoà không đáp mà hỏi sang cái khác: “Đơn này khi nào hoàn tất?”
“Nửa tháng.” Vương Nguyên trả lời.
Lâm Thanh Hoà gật đầu, lấy ra hai bản hợp đồng mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Vương Nguyên, tiến hành ký kết.
Vương Nguyên nhận lấy, đọc một lượt từ trên xuống dưới, hạ bút ký tên nhưng trong lòng đang thầm thán phục, bản hợp đồng này được soạn quá hoàn hảo.
Ký kết xong, Vương Nguyên nhìn Lâm Thanh Hoà, hỏi: “Cô giáo Lâm, thật sự không cân nhắc tới nhà máy của tôi làm việc à? Trong tương lai tôi sẽ hướng tới thị trường nước ngoài, cho nên rất cần nhân tài như cô. Nếu cô đồng ý, một tháng chỉ cần tới đây 5 ngày thôi, mức lương sẽ là 200 đồng. Cô cảm thấy lời đề nghị này thế nào?”
Đây không phải lần đầu tiên Vương Nguyên đưa ra lời mời chào, tuy nhiên vẫn như mọi lần, Lâm Thanh Hoà uyển chuyển từ chối: “Ông chủ Vương khách khí rồi, với mức lương này thì đâu khó gì tìm phiên dịch viên giỏi.”
Vương Nguyên hỏi ngược lại: “Vậy sao cô không làm?”
Năm nay Vương Nguyên mới 23 tuổi, nhưng có thể tự mình lăn lộn chốn thương trường gây dựng được một nhà máy làm ăn phát đạt thế này, hiển nhiên anh ta phải có đầu óc và tầm nhìn hơn người.
Hơn nữa, dã tâm cũng không hề nhỏ, đã tính tới việc vươn tay ra thị trường quốc tế.
Lâm Thanh Hoà thừa hiểu đối phương muốn gì, cô cười nói: “Chí hướng tôi không đặt tại công việc kinh doanh, tôi thích môi trường sư phạm hơn. Nếu sau này có sinh viên ưu tú, nhất định tôi sẽ giới thiệu cho anh.”
“Được!” Nghe được lời này, Vương Nguyên cũng rất vui vẻ, anh sảng khoải nói: “Vậy, tới lúc đó phiền cô giáo Lâm tìm giúp tôi một người. Có thể không so được với cô nhưng cũng không thể kém hơn quá nhiều nha.”
Vương Nguyên có một người anh họ du học nước ngoài, nhận thấy tình hình kinh tế trong nước đang trên đà phát triển mạnh mẽ, anh ra liền trở về quê hương làm giàu.
Tháng trước, người anh họ tới nhà máy tìm Vương Nguyên, tình cờ thế nào lại đúng lúc Lâm Thanh Hoà cũng tới đây giao dịch. Mới ánh mắt đầu tiên, anh ta đã bị khí chất của Lâm Thanh Hoà hạ gục.
Gặp gái xinh tất nhiên phải bước tới làm quen,
nhưng anh ta ở nước ngoài đã lâu cho nên buột miệng chào bằng tiếng Anh. Trong lúc luống cuống đang định tìm từ tiếng Trung để sửa lại thì nghe được thanh âm mềm mại đáp lời. Niềm vui đến quá bất ngờ, anh sướng rơn bắt đầu nói như khướu mong lấy lòng người đẹp, Lâm Thanh Hoà vẫn như cũ lịch sự đối đáp. Lúc Vương Nguyên đi ra, nghe được một màn xí xa xí xồ, anh sợ đến ngây người.
Tận lúc Lâm Thanh Hoà ra về rồi, người anh họ vẫn khen không ngớt miệng nào là giáo viên tiếng Anh trường Bắc Kinh thật sự lợi hại, phát âm chuẩn như người bản xứ, giọng nói vô cùng êm ái đi vào lòng người.
Cuối cùng đi tìm hiểu mới biết Lâm Thanh Hoà đã có chồng và ba con, thằng con trai lớn đã tốt nghiệp đại học. Nhận được tin này, tâm tình người anh họ phức tạp vô cùng, vốn tưởng gặp được chân ái, ai dè chậm một bước nàng đã yên bề gia thất mất rồi!
Nhưng đấy là ông anh họ thôi chứ Vương Nguyên thấy rất bình thường, vì cái anh thưởng thức chính là tài năng và sự hiểu biết của cô.
Nửa tháng sau, đúng ngày hẹn, lô hàng áo nam xuất xưởng. Chu Thanh Bách tới lấy hàng, Vương Nguyên rất vui vẻ đón tiếp và trò chuyện cùng anh.
Vì là lô hàng đầu tiên của cửa hàng mới cho nên Lâm Thanh Hoà kiểm tra rất kỹ càng. Đúng là Vương Nguyên làm ăn có uy tín, hàng được may rất đẹp và chắc chắn, không hề có một lỗi nhỏ.
Một ông chủ tuổi trẻ, tài cao, tính tình sảng khoái không keo kiệt bủn xỉn, quan trọng nhất là biết nhìn xa trông rộng, không câu nệ tiêu tiết. Hợp tác làm ăn với một đối tác như thế này nhất định đôi bên cùng có lợi. Thế nên, Lâm Thanh Hoà quyết định đem toàn bộ đơn hàng áo bông nam giới mà xưởng nhỏ của mình không hoàn thành được, chuyển hết sang xưởng của Vương Nguyên.
Chẳng mấy ngày, tin tức Lâm Thanh Hoà mở thêm cửa hàng quần áo nam đã được truyền tới tai mọi người trong nhà.
Chu Nhị Ni khâm phục nói: “Thím tư giỏi thật đấy, quá lợi hại luôn!”
Hứa Thắng Mỹ gật đầu: “Lợi hại thật!”
Buổi tối, Chu Nhị Ni và Hổ Tử đi học lớp kế toán, Hứa Thắng Mỹ tới nhà ông bà ngoại xem TV, nhân tiện đem chuyện này ra nói.
Bà Chu kinh ngạc há hốc miệng: “Cháu nói cái gì? Mợ út lại mở thêm cửa hàng?”
Ông Chu cũng rất kinh ngạc nhưng ông không nói, cũng không biểu hiện gì.
Hứa Thắng Mỹ gật đầu: “Vâng, mợ nói muốn bán quần áo nam.”
Bà Chu nhíu mày: “Nhiều việc như vậy xoay xở sao hết cơ chứ?”
“Mợ út để Hổ Tử và một chú hàng xóm đi trông hàng.” Nói tới đây, Hứa Thắng Mỹ chần chờ ướm lời: “Bà ngoại, em trai cháu năm nay không đi học….không biết có thể cho nó lên đây hỗ trợ không nhỉ?”
Nghe nó hỏi là bà biết nó muốn gì rồi, bà nói thẳng: “Đi mà hỏi mợ út ấy.”
Thứ nhất việc nhà thằng tư bà không thể làm chủ, thứ nhì là bà đang có chút chột dạ đây này. Từ ngày lên đây tới giờ, vợ thằng tư mua cho bao nhiều là đồ, lại còn sắm sửa TV, quạt điện, radio, toàn những thứ đắt tiền và quý giá, tới nỗi hàng xóm xung quanh còn phải ghen tị với ông bà. Ấy vậy mà bà chẳng giúp được gì hai đứa nó, thi thoảng hỗ trợ trông con hay trông tiệm bánh bao giúp vợ chồng con gái út thôi chứ nhà thằng tư là tuyệt nhiên không phụ giúp được tí nào. Như vậy thì bà nào dám mở miệng giới thiệu người cơ chứ.
Hứa Thắng Mỹ còn lâu mới dám nói trực tiếp với mợ út. Ở cùng cả năm trời, nó hiểu rất rõ tình tình bà mợ này hơn nữa cái gương Lục Ni to như cái liếp kia kìa, nó nào dám manh động.
Hôm nay khó có được một ngày đóng cửa nghỉ sớm, vợ chồng Tô Đại Lâm cho 4 đứa con đi xem phim điện ảnh. Mãi tới hơn 8 giờ tối về tới nhà, Chu Hiểu Mai mới biết tin chị dâu tư mở thêm căn tiệm thứ ba,
Chạng vạng hôm sau, Hiểu Mai giao cửa hàng lại cho chồng, cô dắt Điềm Điềm và Nhã Nhã tới chỗ anh chị tư chơi.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang ngồi trên lầu hai tiệm sủi cảo soạn giáo án. Từ ngày sắm cho Nhị Ni cái bàn học, cô thường xuyên lên đây làm việc ké để khỏi mất công vòng về tận tiểu khu.