Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348: Bày Hàng Vỉa Hè

Chương 348: Bày hàng vỉa hè Chương 348: Bày hàng vỉa hè

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 348: Bày hàng vỉa hè

Để hai đứa con gái chơi dưới nhà, Chu Hiểu Mai leo lên lầu tìm chị tư.

Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu thấy cô em chồng tới liền cười hỏi: “Ủa? Sao lại tới giờ này? Ăn cơm chưa?”

Chu Hiểu Mai không ngần ngại nói: “Tí mẹ con em ăn chực nhà chị.”

Lâm Thanh Hòa bật cười gật đầu rồi hỏi: “Làm ăn thế nào?”

Phải nói rằng hai vợ chồng Tô Đại Lâm cực kỳ chăm chỉ, hôm nào cũng mở hàng từ sáng sớm tới tận giờ cơm chiều mới dọn về, thời tiết dù nắng hay mưa cũng không nghỉ một buổi nào.

“Khá lắm ạ.” Nhắc tới việc làm ăn của nhà mình, gương mặt Chu Hiểu Mai không giấu được nét cười rạng rỡ.

Hiện giờ là cuối tháng 10, có nghĩa là vợ chồng con cái cô đã dắt díu nhau lên Bắc Kinh được gần hai tháng.

Lúc mới lên sợ lắm, hồi hộp không biết liệu có buôn bán được không. Tháng đầu tiên kiếm được hơn 100 đồng, hai vợ chồng nhẹ hết cả người còn hơn uống thuốc an thần ấy chứ.

Sang tháng thứ hai, lợi nhuận ngày một tăng lên, lúc này Chu Hiểu Mai mới yên tâm tin tưởng, việc buôn bánh bao chắc chắn kiếm được lời.

Tô Đại Lâm rất chịu khó, hồi đầu tháng anh ấy đã mua một cái xe ba bánh, buổi sáng giao cửa hàng lại cho vợ, mẹ vợ cũng thường xuyên chạy ra hỗ trợ nên không sợ xảy ra vấn đề gì, còn mình thì đạp xe đi khắp thành phố bán rong.

Trên xe, anh để một cái thùng xốp to, lót hai cái bao bố mới tinh, sạch sẽ bên dưới, phủ lên một xấp giấy dầu, vậy là có thể bán hàng lưu động rồi.

Khỏi phải nói, doanh số lập tức tăng vọt. Bây giờ chưa hết tháng mà lợi nhuận thu về đã đạt ngưỡng 200 đồng.

Mới đi có hai tháng mà thu nhập đã gấp mấy lần hồi còn ở quê nhà, Chu Hiểu Mai không vui mới là lạ!

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Chăm chỉ làm ăn, tương lai nhất định sẽ không kém.”

Chu Hiểu Mai hỏi: “À chị tư, tối qua con bé Thắng Mỹ sang xem TV nó nói là chị lại mở thêm một cửa hàng quần áo nữa à?”

Lâm Thanh Hoài cười xoà: “Ừ, chị làm chơi chơi ấy mà.”

Chu Hiểu Mai hâm mộ cực kỳ: “Gì mà chơi chơi. Chị tư, sao chị lợi hại quá vậy? Nếu em cũng giỏi được như chị thì tốt quá!”

Chị tư chính là hình mẫu điển hình của phụ nữ thời đại mới, tự lập tự cường, không gì chị ấy không làm được, thậm chí còn hơn cả cả khối thằng đàn ông ấy chứ.

Cô không biết rõ tiệm sủi cảo của anh tư lời lãi ra sao nhưng chắc cũng cỡ tiệm bánh bao nhà cô là cùng, căng lắm là hơn 200 đồng một tháng, tuy không ít nhưng thua xa tiệm quần áo của chị tư.

Thật ra Chu Nhị Ni không bao giờ kể gì nhưng Hứa Thắng Mỹ thì có, nó nói có những tháng doanh thu lên tới 3000 đồng. Đương nhiên là còn phải trừ vốn liếng rồi chi phí này nọ nhưng nhất định lợi nhuận không thể thấp được. Nếu không thì làm gì có chuyện đầu năm mở một cái, cuối năm mở thêm cái nữa, đúng không?

Đúng vậy, Chu Hiểu Mai đoán không sai. Từ sau khi chính mình mở xưởng sản xuất, không mất các khoản chi phí trung gian, lợi nhuận thu về càng cao, có nhiều thời điểm cửa hàng thời trang nữ mang về cho Lâm Thanh Hoà gần 3000 đồng tiền lãi.

Chính vì thế Lâm Thanh Hoà mới vui lòng mở thêm cửa hàng thời trang nam, chứ mất công mà lời ít thì còn lâu cô mới làm.

Chu Hiểu mai liền đặt vấn đề: “Chị tư này, nếu em tới nhà máy của chị lấy một ít quần áo buổi tối mang ra quảng trường bày sạp vỉa hè thì có được không? Chị thấy sao?”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cái gì mà nhà máy, chỉ là một cái xưởng con con thôi. Nếu cô thích thì cứ tới lấy, nhưng mà có sợ mệt không?”

Tờ mờ sáng Tô Đại Lâm đã phải rời giường, tuy rằng giữa trưa có thể nghỉ ngơi một chút nhưng chung quy lại vẫn rất mệt, buổi tối xong việc nghỉ ngơi sớm có phải hơn không.

Chu Hiểu Mai: “Không mệt, không mệt. Nhưng mà bán một bộ thì có thể kiếm được bao nhiêu hả chị?”

Có vẻ cô em chồng muốn thử bán, Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Mỗi bộ có thể cho cô 3 hào, một ngày lấy 5 bộ.”

3 hào một bộ, không nhiều nhưng tuyệt đối không ít. Cứ cho là không bán hết 5 bộ thì ngồi cả buổi tối chắc cũng phải bán được 2 tới 3 bộ. Cộng dồn lại thì cuối tháng cũng bằng lương công nhân đi làm xí nghiệp.

Chu Hiểu Mai không chê ít, gật đầu cái rụp: “Được.”

Tính tính một chút, đã bao lâu cô không đi làm kiếm tiền rồi nhỉ?

Trước kia đi làm công nhân dưới huyện, tuy rằng một tháng chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng, không bằng nửa tháng lương của Tô Đại Lâm nhưng dù ít dù nhiều thì đó cũng là những đồng tiền do chính mình kiếm ra, tiêu pha thấy tự tại và vui vẻ hơn rất nhiều.

Bây giờ ở nhà làm đương gia cũng rất tốt nhưng Chu Hiểu Mai vẫn thích cái cảm giác tự làm ra tiền hơn.

Buổi tối, ba mẹ con Chu Hiểu Mai ở lại tiệm sủi cảo ăn cơm với gia đình anh tư. Lúc về, cô cầm theo 5 bộ quần áo, giao bọn nhỏ cho mẹ trông giúp, cô liền kéo chồng ra quảng trường bày sạp vỉa hè.

Dù có 5 kiện thì cũng vẫn có thể bày hàng buôn bán như thường.

Tô Đại Lâm không có ý kiến, tuy rằng tiệm bánh bao đang dần đi vào ổn định và tương lai nhất định sẽ khá lên nhưng vợ muốn làm gì anh đều ủng hộ. Với lại cũng chỉ có 5 bộ đồ thôi mà, sẽ không quá mệt mỏi.

Lúc này, bày sạp vỉa hè tương đối thịnh hành. Chu Hiểu Mai chọn một địa phương đông người qua lại rồi dõng dạc hô to: “Quần áo mới đây! Quần áo mới đây! Quần áo được lấy trực tiếp từ nhà máy đây, đảm bảo rẻ như cho! Bà con quẹo lựa quẹo lựa đêêê….”

Năm bộ trang phục với năm kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nhưng bộ nào cũng vô cùng bắt mắt.

Rất mau đã có người đi đường dừng chân ghé xem, nhưng không phải ai tới cũng mua, tới tới lui lui cuối cùng cũng bán hết 5 bộ.

Đút túi 1 đồng rưỡi, Chu Hiểu Mai cười tít cả mắt. Chưa đến một giờ đồng hồ mà kiếm được từng này, coi bộ cũng được lắm đấy chứ.

Cô cười không thấy tổ quốc đâu: “Đại Lâm, ở Bắc Kinh dễ kiếm tiền thật đấy.”

Tô Đại Lâm không nói gì, chỉ cười cười nhưng quả thực trong lòng anh chưa lúc nào an yên như lúc này.

Nhớ cái ngày đầu tiên chân ướt chân ráo tới đất Bắc Kinh, anh thấp thỏm và bất an dữ lắm. Quay qua quay lại đã sống ở đây được gần hai tháng trời, chỉ hai tháng ngắn ngủi nhưng đã giúp anh ý thức sâu sắc một điều, chỉ cần không lười biếng thì nhất định sẽ kiếm được tiền nuôi vợ nuôi con đàng hoàng, tử tế.

Chu Hiểu Mai vẫn còn chìm đắng trong ý tưởng bày sạp vỉa hè: “Em phải về hỏi chị tư xem có thể lấy nhiều quần áo hơn không."

Ngày hôm sau, Chu Hiểu Mai liền tới tìm Lâm Thanh Hoà.

Nghe ý của cô út, Lâm Thanh Hoà dễ dàng đoán ra 5 bộ quần áo kia đã bán hết sạch.

Chu Hiểu Mai nói: “chị tư, em muốn lấy thêm quần áo về bán, có được không?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Xưởng chị nhỏ còn không cung ứng đủ cho hai tiệm quần áo đây này. Chị còn phải lấy thêm hàng từ nhà máy nữa kìa, nếu cô muốn chị có thể để lại cho cô theo giá sỉ, mỗi bộ cô có thể lời 2 hào.”

Lợi nhuận của Lâm Thanh Hoà tất nhiên cao hơn 2 hào nhưng cô không thể cho không Chu Hiểu Mai được, cô mở cửa làm ăn thì phải kiếm tiền chứ. Mỗi lần hai vợ chồng cô đi ký kết hợp đồng toàn ký số lượng lớn hơn nữa phải đổi qua mấy nhà xưởng mới tìm được nhà máy của Vương Nguyên.

Quan trọng nhất chính là không bỏ sỉ cho Chu Hiểu Mai thì cô vẫn có thể bán được ở cửa hàng của mình, chẳng lỗ đi đâu tí nào. Sở dĩ nhường lại cho Chu Hiểu Mai là vì tình cảm chị em chứ đổi lại là người khác thì còn lâu Lâm Thanh Hoà mới đồng ý.

Thế nên đừng vội phán xét cô ác, làm ăn có đạo lý của làm ăn, trên thương trường chỉ nhìn vào lợi ích không nói chuyện thân quen. Hơn nữa cô không nhả ra nhiều lợi nhuận cũng là một cách khuyến khích Chu Hiểu Mai phấn đấu nỗ lực hơn nữa, chứ ngay từ đầu mà đã kiếm được nhiều thì con người ta rất dễ nảy sinh tâm ký kiêu căng tự phụ, mà như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ lụi tàn thôi.

Bình Luận (0)
Comment