Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 366: Quán nước giải khát
Bỗng nhiên Chu Quy Lai đứng dậy hô to: “Xin mọi người chú ý, xin mọi người chú ý. Theo lịch nhà ta sẽ có một buổi chụp ảnh gia đình vào sáng mai, vậy xin thông báo để mọi người được rõ, sáng mai đúng 9 giờ mời mọi người có mặt đông đủ tại tiệm chụp ảnh. Xin cám ơn!”
Chu Toàn nhướng mày: “Anh ba trả tiền hả?”
Chu Quy Lai phất tay không thèm để ý: “Trả thì trả, nhân dịp năm mới, em chơi lớn luôn!”
Tết này là mùa làm ăn của Chu Quy Lai, túi quần nó nặng trịch bao lì xì của ông bà, cô dượng, còn có bà Mã và chú Mã Thành Dân hàng xóm nữa. Hai anh lớn không có, chỉ có mình nó được thôi.
Có đi tất nhiên phải có lại, Lâm Thanh Hoà cũng lì xì lại Mã Tiểu Đản một cái bao đỏ tương đối dày.
Lì xì là một nét đẹp của văn hoá phương Đông. Đầu năm tặng cho con trẻ 1 phong bao đỏ với mong muốn cầu chúc mọi sự tốt lành. Số tiền bên trong phụ thuộc vào quan hệ giữa các bậc phụ huynh, nhưng qua lại cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều, thành ra người lớn cũng chả ai thèm để ý. Trừ một số người tính toán chi li, để tâm quá mức, trong lòng mới có vướng mắc.
Nhà giàu mới nổi anh ba Chu Quy Lai hào phóng vung tiền, to mồm tuyên bố bao cả đại gia đình sáng mai đi chụp ảnh.
Lâm Thanh Hoà không hề có ý kiến, khoản tiền này là của con, chỉ cần không làm chuyện xấu, nó được phép tuỳ ý sử dụng.
Mọi người quay qua thống nhất thời gian và địa điểm. Bây giờ trong thành phố mới chỉ có vài tiệm ảnh cho nên nói địa chỉ là tất cả mọi người đều biết ngay.
Hơn 9 giờ tối, tiệc tan, Lâm Thanh Hoà bảo Chu Khải đưa ông nội Vương về kí túc xá nghỉ ngơi, còn vợ chồng cô và hai thằng nhỏ về tiểu khu.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà hỏi: “Đứa nào ăn chè trôi nước không?”
Chu Quy Lai lắc đầu: “Không ăn đâu ạ, ban tối con ăn no căng cả rốn rồi.”
Chu Toàn cũng tỏ ý không ăn.
Lâm Thanh Hoà vào bếp nấu một chén cho hai vợ chồng ăn chung.
Những viên trôi nước được làm bằng gạo nếp hương, bên trong dồn nhân khoai môn, có vị hơi ngọt, rất phù hợp để ăn bữa khuya.
Ăn xong, hai vợ chồng đánh răng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.
Chu Toàn và Chu Quy Lai thì ngồi đợi anh cả về để nghe chuyện huấn luyện quân sự với đời sống quân nhân, mãi tới 11 giờ, mắt díu cả lại mới chịu đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chu Quy Lai còn lẩm bẩm một câu: “Anh cả là chiến sĩ, anh hai là giáo viên, em là thương nhân, nhà ta quá dữ, haha!”
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách về phòng đóng cửa kín mít nhưng mãi hơn một giờ sau vẫn còn lục đục chưa ngủ. Làm gì à? Tất nhiên là tạo người rồi!
Lâm Thanh Hoà khóc ròng một dòng sông nhưng ai mượn đầu têu nên giờ chỉ có thể liều mình phối hợp, còn bày tỏ quyết tâm nếu anh phá được chướng ngại vật, thành công tạo người thì em đây nhất định sinh!
Trước thái độ ngoan ngoãn hợp tác của cô vợ nhỏ, Chu Thanh Bách cực kỳ vừa lòng, anh siết tay ôm vợ vào ngực, nhắm mắt ngủ.
Nằm trong lòng chồng, Lâm Thanh Hoà thỏ thẻ: “Thanh Bách, anh nghe em nói một câu được không?”
“Ừhm.” Chu Thanh Bách lười biếng phát ra thanh âm trầm khàn.
Lâm Thanh Hoà: “Chỉ có mệt chết trâu chứ nào có cày hư ruộng.”
Chu Thanh Bách nhếch khoé miệng: “Nhai kỹ no lâu, cày sâu tốt lúa…Ruộng nhà mình, thì mình phải chăm chỉ mà cày….”
Ồ, hôm nay còn biết nói mấy lời cợt nhả nha, trời ơi, Thanh Bách nhà cô bắt đầu học hư rồi, Lâm Thanh Hoà nhéo cái eo rắn chắc của anh chồng một cái, Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng.
Ân ái xong, cũng giỡn hớt đủ, Lâm Thanh Hoà ghé đầu vào vòm ngực dày rộng và ấm áp, nhẹ nhàng khép mi.
Mùa đông, cô thích nhất là được cuộn mình rúc vào ngực anh, cả người anh nóng hổi như cái lò sưởi, dựa sát vào cực kỳ ấm áp, cực kỳ dễ chịu.
Chu Thanh Bách vô cùng hưởng thụ cái tư thế dựa dẫm và nũng nịu của vợ yêu. Lúc này nhìn cô như một con mèo nhỏ nhắn dễ thương vô cùng, anh cúi đầu tặng cô một nụ hôn nhẹ rồi nhắm mắt cùng nhau say giấc nồng.
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, toàn thể gia đình tập trung tại tiệm chụp ảnh, bởi vì đã hẹn trước cho nên chỉ cần tới là được chụp ngay.
Ông thợ chụp ảnh còn nói may mà gia đình tới buổi sáng chứ buổi chiều chắc chắn phải mất thời gian xếp hàng. Dĩ nhiên rồi, cả một năm trời đi học đi làm xa nhà mới có một mùa lễ Tết để đoàn viên, sum vầy, thế nên mọi người đều muốn nhờ những tấm hình lưu giữ lại kỉ niệm quý báu.
Vì hôm nay đi chụp ảnh cho nên ông bà Chu và ông Vương đặc biệt diện quần áo mới.
Dọc đường đi từ nhà tới đây bà Chu phấn khởi cười không ngớt: “Ai da, hồi hộp quá đi mất.”
Cả đời bà chưa chụp ảnh bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên, không kích động mới là lạ.
Trước đây Lâm Thanh Hoà đã từng đặt vấn đề bảo Chu Thanh Bách đưa hai ông bà lên huyện chụp ảnh. Tuy rất thích nhưng hai ông bà đều cương quyết cự tuyệt, vì điều kiện hồi ấy còn khó khăn, phải lo toan nhiều thứ cho nên ông bà không muốn lãng phí tiền bạc.
Nhưng bây giờ khác rồi, cuộc sống thay đổi, suy nghĩ cũng thoáng hơn, dù sao cả năm mới có một lần, cứ tiêu đi, tiết kiệm vài đồng cũng chả giàu hơn được.
Đầu tiên cả gia đình chụp chung một tấm tập thể, sau đó chia ra, nhà Lâm Thanh Hoà, ba anh em Chu Khải chụp với ông bà nội, ba anh em Chu Khải chụp với ông nội nuôi, rồi nhà cô út…cuối cùng tổng cộng cỡ đâu đó hai mươi mấy tấm.
Chà, từng này cũng tốn một khoản đấy chứ chẳng chơi đâu.
Tô Đại Lâm và ông Vương đều đứng dậy định đi tính tiền, Chu Quy Lai lập tức ngăn cản: “Không ai được đoạt với cháu, cháu đã tuyên bố rồi mà, tiền ảnh của cả nhà năm nay Quy Lai cháu ra!”
Thằng nhóc con oai phong bước tới quầy tính tiền, vét hết tiền lì xì cộng tiền tiết kiệm cả năm ngoái mới đủ trả. Xong đâu đó, hai túi nó trống rỗng, không còn một cắc.
Về tới nhà, nó dày mặt lẽo đẽo theo mẹ nhề nhệ xin chút tiền lẻ để mua pháo.
Lâm Thanh Hoà thuận tay đưa cho nó hai hào.
Tất nhiên cô không trách con, nó muốn kiêu ngạo-được, nhưng hạn mức chỉ tới đấy thôi, nếu muốn tiếp tục-không có cửa, thả cho hai hào đã là giới hạn cuối cùng rồi.
Chu Quy Lai vẫn trườn mặt xin thêm nhưng Lâm Thanh Hoà mặc kệ, vừa ăn cơm trưa cô vừa căn dặn: “Ăn xong mấy đứa thích đi đâu chơi thì đi, nhưng nhớ rõ 4 giờ chiều quay về ăn cơm là được.”
Ngày mồng 1 đầu năm, mọi người thường ăn cơm rất sớm, nếu tối đói bụng thì còn có bữa khuya, không sao cả.
Cơm nước xong xuôi, ba anh em Chu Khải đi chơi. Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách ở nhà đợi tiếp khách.
Thấy nhà mở cửa, bà Mã liền sang chúc Tết, bà còn nói buổi sáng mọi người tới nhưng nhà cô khoá cửa không có ai ở nhà.
Lâm Thanh Hoà cười giải thích: “Sáng nay nhà cháu với cha mẹ chồng và nhà cô em chồng đi ra tiệm chụp ảnh.”
Đầu tiên chỉ có bà Mã, Mã Thành Dân và Mã Tiểu Đản, ấy vậy mà một lát sau đã chật kín cả gian phòng, toàn bộ đều là người ở xưởng may mặc cho nên không khí rất vui vẻ, sôi nổi.
Lâm Thanh Hoà đã chuẩn bị đầy đủ điểm tâm, trà bánh thiết đãi bạn bè thân hữu.
Mọi người hỏi han, chúc tụng nhau tới tầm 4 giờ chiều mới tản về nhà chuẩn bị cơm nước.
Ba anh em Chu Khải cũng đi chơi về tới, cả gia đình năm người quây quần quanh mâm cơm. Hôm nay ăn tại nhà chứ không đi sang bên ông bà nội như hôm qua nữa.
Ăn xong, tới lượt hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi chơi. Tất nhiên là lại đi xem phim rồi, ngoài ra đâu còn trò tiêu khiển nào khác đâu. À, dĩ nhiên mấy trò chơi của tụi trẻ thì vợ chồng cô không hợp để chơi rồi.
Toàn dân nghỉ tết, mọi người ùa ra đường du xuân, rạp chiếu phim chật như nêm. Hôm nay may mà hai vợ chồng tới sớm chứ không thì cũng hết mất vé.
Chen chen chúc chúc, khát khô cả cổ, xem xong phim Lâm Thanh Hoà đi ra ngoài, nhìn quanh ngó quất tính mua chai nước mà không có.
Cô liền nói: “Thanh Bách, nếu mình mua một mặt bằng, mở cửa hàng kinh doanh ở chỗ này, thì anh thấy sao?”
Chu Thanh Bách nhìn vợ: “Bán cái gì?”
Lâm Thanh Hoà: “Mình nhập ít đồ uống đóng chai về bán, ngoài ra còn cung cấp thêm cả kem, đồ ăn vặt.”
Ở khu vực này chưa có một hàng quán nào, cô cảm thấy nếu mình đi đầu chắc chắn sẽ buôn bán được. Vì trên cơ bản có thể tới rạp xem phim giải trí thì đều là những người có điều kiện kinh tế tương đối tốt. Chứ một vé xem phim có giá tầm hai, ba hào, người thường làm gì chịu bỏ ra từng ấy tiền để giải trí. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cơ hội làm ăn này khá được.