Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 367: Dám tiền trảm hậu tấu?
Nhìn đồng hồ đã trễ, hai vợ chồng không đi dạo lòng vòng nữa mà về thẳng nhà.
Lâm Thanh Hoà càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, cứ tủm tỉm cười suốt.
Chu Thanh Bách thực ra không có ý kiến gì nhưng có một số cái anh nghĩ chưa thông nên cất tiếng hỏi: “Mở ra rồi ai quản?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Việc này quá dễ.”
Sau đó, cô đem tính toán trong lòng nói rõ ràng cho chồng nghe.
Thuê hai cô gái trẻ lanh lẹ, hoạt bát trông tiệm, ngoài ra cần thêm một quản lý chuyên phụ trách khâu nhập hàng, kiểm kê hoá đơn, chứng từ, tổng kết sổ sách định kì. Riêng việc này đòi hỏi tay chân thân tín, trong đầu Lâm Thanh Hoà đã có một cái tên, đó chính là Mã Thành Dân.
Cô đang có dự định cất nhắc anh ta lên chức tổng quản lý. Kỳ thực ứng cử viên đầu tiên mà cô muốn chọn là Nhị Ni nhưng bây giờ chưa phải lúc, con bé vẫn còn quá non, thiếu hụt kinh nghiệm, năng lực cá nhân chưa đủ đáp ứng yêu cầu công việc.
Mã Thành Dân vốn sinh trưởng ở vùng đất này, bồi dưỡng anh thành cánh tay phải là một quyết sách không thể phù hợp hơn.
Còn về phương diện lương thưởng đãi ngộ, Lâm Thanh Hoà sẽ trao đổi riêng và tăng lên mức lương xứng đáng, không biết chừng sau này anh ta còn phải phụ trách thêm nhiều cửa hàng cửa hiệu khác nữa.
Tận khi về tới nhà, Lâm Thanh Hoà vẫn mải mê đắm chìm trong suy tư. Lúc đầu cô chưa tính mở rộng việc kinh doanh, chỉ định thu mua vài mặt bằng để đó nhưng thời tới cản không kịp, khắp nơi nhan nhản cơ hội vàng, đánh mắt nhìn đâu cũng ra tiền, thử hỏi làm sao cô cầm lòng cho đặng?!
Ví dụ trực quan nhất là hai tiệm trang phục nam nữ hiện đang trong gia đoạn phát triển rực rỡ, hàng tháng mang về cho cô một khoản thu nhập thụ động khủng không khác gì gà đẻ trứng vàng.
Kể cả ở tương lai, lúc kinh doanh thời trang đương kỳ nở rộ, dù có sở hữu được hai mặt bằng to rộng, nhưng vị trí xấu, không thu hút được khách hàng thì có lẽ lợi nhuận còn thua cả cô bây giờ.
Kinh doanh thành công phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố và một trong số đó là nắm bắt được thị hiếu của người tiêu dùng. Thời này chưa tồn tại cụm từ “đụng hàng”, về cơ bản chẳng có ai lăn tăn liệu hôm nay mặc bộ này ra đường có bị trùng lặp với người khác hay không, nói cách khác chính là yêu cầu của khách hàng không cao.
Xét thấy bức tranh thị trường ngay tại thời điểm này chính là nguồn hàng khan hiếm, yêu cầu khách hàng thấp, vậy nên cô quyết định đẩy mạnh mô hình sản xuất hàng đại trà đáp ứng tiêu chí rẻ, đẹp trên cả hai mảng thời trang nam và nữ.
Kiếm ít kiếm nhiều đều phải kiếm, có lời thì lại tiếp tục mang đi đầu tư, tiền đẻ ra tiền, mai sau ngồi không cũng chẳng lo miệng ăn núi lở.
Người ta vẫn hay nói làm giàu không khó, cái khó là không biết cách làm giàu. Lâm Thanh Hoà thì ngược lại, trong đầu cô có sẵn rất nhiều cách thức kiếm tiền, nhưng vốn bản tính không quá tham vọng thành ra chỉ cần đủ ăn đủ mặc, đủ tiền đi chu du khắp nới với anh xã là được. À, thêm một căn tứ hợp viện nữa là hoàn hảo. Cho nên chỉ cần trong tay có vài cơ sở kinh doanh, trong nhà có vài nguồn thu nhập là được rồi.
Và với cái tư duy làm ăn lười biếng đó, trong lúc thần không biết quỷ không hay, căn tiệm thứ 4 của Lâm Thanh Hoà chuẩn bị ra đời.
Mùng 4 tết, Chu Khải quay lại trường quân đội, cả gia đình đưa nó ra tận bến xe. Lần này đi chưa chắc hè đã về được, có khi phải đợi tới Tết sang năm mới gặp lại nhau.
Tiễn con trai cả đi học mà Lâm Thanh Hoà sụt giảm tinh thần mất hai ngày trời.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”, năm nay thằng cả 18 đã tới tuổi bay nhảy muôn phương, dù biết rõ con đi là tốt cho tương lai nhưng mẹ già Thanh Hoà ở nhà vẫn không ngăn được nỗi buồn ly biệt.
Thấy mẹ buồn thỉu buồn thiu, Chu Toàn lên tiếng an ủi: “Mẹ yên tâm đi, con hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh, không bao giờ rời xa mẹ.”
Năm nay thằng hai vừa tròn 16, đã bắt đầu trổ mã phổng phao cao lớn, dáng người 1m8 cộng thêm gương mặt điển trai, tuấn tú, rất ra dáng một cậu thiếu niên chín chắn.
Trong ba đứa thì thằng hai giống mẹ nhất. Hồi còn nhỏ nó rất lanh lợi, lém lỉnh, giờ càng lớn lại càng thiên về hướng lịch sự, nho nhã, ổn trọng.
Nghe được lời an ủi của con trai, Lâm Thanh Hoà cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều, cô nhìn về phía thằng ba, hỏi: “Anh ba, thế còn con?”
Đang ngồi chơi thì bị điểm danh, Chu Quy Lai giật mình ngây ra một lúc rồi bắt đầu khua môi múa mép: “Mẹ~, mẹ cứ yên tâm đi, con còn nhỏ mà, nhưng chờ con trưởng thành sẽ dắt ba mẹ đi du lịch khắp thiên hạ.”
Lâm Thanh Hoà tặng cho thằng nhóc một ánh mắt khinh bỉ: “Ba mẹ đi du lịch còn cần con dắt?”
Chu Quy Lai nhếch khoé miệng cười lém lỉnh: “Vậy ba mẹ dắt con đi là được chứ gì?”
Lâm Thanh Hoà xua tay thằng thừng từ chối: “Không mang theo đứa nào hết. Ba mẹ chỉ muốn đi du lịch hai người thôi. Nuôi cho lớn tướng rồi mà cái gì cũng đòi ba mẹ là sao? Phải để hai ông bà già này có thời gian dành cho nhau nữa chứ.”
Nói xong, cô nháy mắt với anh xã một cái.
Chu Thanh Bách nở một nụ cười yêu chiều đáp lại.
Chu Quy Lai gào rú ầm nhà: “BA! MẸ!, hai người có thể tém tém lại chút không? Con là con ngấy lắm rồi, không muốn ăn cẩu lương nữa đâu!!!”
Nó chưa thấy cặp vợ chồng nhà nào dính nhau như ba mẹ nó. Hồi xưa nó còn lén nhìn thấy ba với mẹ ở trong phòng châu đầu hôn môi. Ờ thì hồi đó tụi nó còn bé xíu, ba mẹ vẫn còn trẻ, yêu đương nồng nàn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà tới tận giờ, anh em tụi nó lớn đùng rồi, mà ba mẹ vẫn mặn nồng như thời son rỗi. Tối hôm trước nó đi uống nước còn nhìn thấy cảnh chấn động hơn cơ, mẹ ngồi hẳn lên người ba, ba ôm eo mẹ, hai người say mê hôn môi. Ôi trời đất ơi, chỉ nhìn lướt một cái qua khe cửa đóng hờ là nó vội vội vàng vàng chạy biến về phòng.
Đúng là hết hồn hà, cảnh này cấm trẻ em dưới 18 tuổi đó nha!
Mà đấy là buổi tối về phòng đóng kín cửa, chứ ban ngày ban mặt cũng chẳng thiếu phô diễn tình tứ đâu, ví dụ như ngồi trên sô pha xem TV mà ba mẹ vẫn phải tay nắm chặt tay, rồi thỉnh thoảng ba còn tỉ mẩn cắt móng tay cho mẹ nữa chứ!
Có diễm phúc chứng kiến từ nhỏ tới lớn, quả thực Chu Quy Lai không biết nói sao cho nên lời.
Lâm Thanh Hoà “xuỳ” một tiếng, cười khinh bỉ: “Trẻ con vắt mũi chưa sạch, biết cái gì mà phát biểu!”
Sau đó, cô quay sang nói với chồng: “Mình đi ngủ anh đi, trễ rồi.”
“Đi.” Chu Thanh Bách lập tức đứng bật dậy, gì chứ ngủ là anh thích nhất.
Ba mẹ về phòng nghỉ ngơi, Chu Quy Lai và Chu Toàn vẫn tiếp tục ngồi ở phòng khách xem TV.
Chu Quy Lai cảm thán: “Anh cả không có nhà, cảm giác cứ thiếu thiếu sao ấy nhỉ!”
Chu Toàn không đáp, chỉ gật đầu tỏ ý nó cũng thấy vậy.
Đồng hồ chỉ 10 giờ, hai em anh cũng đứng dậy tắt TV về phòng ngủ.
Chớp mắt một cái đã hết ngày mồng 7 Tết, có nghĩa là chuỗi ngày lễ lộc ăn chơi đã kết thúc.
Mồng 8 Tết, tiệm sủi cảo khai trương quay lại buôn bán.
Đầu năm tương đối thưa khách, tuy nhiên vẫn bán được túc tắc, kiếm về hai tới ba đồng mỗi ngày.
Bên kia, Tô Đại Lâm cũng nôn nóng đứng ngồi không yên, vừa hết Tết một cái là lập tức hoạt động lại cửa hàng bánh bao.
Lâu lâu không ăn bánh bao kể ra cũng thèm, Chu Quy Lai mời anh trai: “Anh hai, qua dượng ăn bánh bao đi?!”
Ừ, ăn cái đổi vị cũng ngon, Chu Toàn gật đầu.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Hai đứa xách sủi cảo sang cho ông bà nội đi, bảo cô út trưa nay đừng nấu cơm, luộc sủi cảo ăn cho đỡ ngán.”
“Vâng.” Chu Toàn đáp lời rồi xách theo mấy cân sủi cảo, cùng thằng em đi tới nhà ông bà nội.
Bên đó có 4 người lớn và 4 đứa trẻ con, mấy cân sủi cảo là đủ một bữa no nê rồi.
Hai anh em Chu Toàn vừa đi khỏi thì Chu Nhị Ni tức tốc chạy tới…đưa tin.
Hôm qua nó gọi điện thoại về nhà, mẹ đã báo cho nó một thông tin.
Chu Nhị Ni thuật lại nguyên văn câu của mẹ: “Cô Hiểu Quyên định đưa Hứa Thắng Cường lên Bắc Kinh.”
Hứa Thắng Cường chính là em trai ruột của Hứa Thắng Mỹ, kém Thắng Mỹ hai tuổi, năm nay 16.
Chu Hiểu Quyên có tổng cộng 5 người con, ba gái, hai trai.
Trên Hứa Thắng Mỹ có hai người chị lớn, cả hai đều đã xuất giá lấy chồng.
Dưới Hứa Thắng Cường còn có một thằng em trai nữa.
Vì liên tiếp đẻ ba đứa đầu toàn là nữ, cho nên Chu Hiểu Quyên không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, mãi cho tới khi đẻ được thằng con trai đầu tiên cũng chính là Hứa Thắng Cường, chị ta mới có thể hãnh diện thẳng lưng mà sống.
Bởi lý dó đó mà Hứa Thắng Cường được chiều như ông trời con, ngay cả thằng út cũng không bằng một góc.
Có lần Lâm Thanh Hoà sai Chu Khải mang vịt quay sang nhà cô lớn, lúc về nó nhăn nhó phản ánh cậu em họ này kỳ cục quá, mất bao công xách vịt từ tận Bắc Kinh về thôn, rồi đạp xe mang sang tận nhà cho, đã không được tiếng cám ơn mà còn mở miệng chê ít vậy ăn làm sao đủ.
Lâm Thanh Hoà chỉ nghe không phản ứng gì, tuy những lần sau cô về quà cáp vẫn được đưa đến, nhưng trong lòng cô đã gieo một cái nhìn không thiện cảm.
Cô không có đủ kiên nhẫn và nhu cầu dạy bảo con nhà người khác. Lên đây là để làm việc chứ không phải cái trường, muốn tống ai lên cũng được!
Nghe Chu Nhị Ni nói xong, Lâm Thanh Hoà tức tốc đánh điện về quê.
Đầu tiên là chúc mừng năm mới chị cả Chu, hỏi thăm tình hình mọi người ở quê, sau đó cô đi thẳng vào vấn đề. Lâm Thanh Hoà nhờ anh cả đi một chuyến chuyển lời tới chị Hiểu Quyên, trên Bắc Kinh không thiếu người, nếu ai dám tiền trảm hậu tấu thì đừng trách cô không nể mặt mũi.
Cuối cùng Lâm Thanh Hoà còn không quên bổ sung một câu: “Chị bảo anh cả nói với Thắng Mỹ, nếu nó không muốn tiếp tục làm việc trên Bắc Kinh thì năm nay ở nhà luôn đi, đừng lên nữa!”