Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369: Thành Dương-Thành Nguyệt

Chương 369: Thành Dương-Thành Nguyệt Chương 369: Thành Dương-Thành Nguyệt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 369: Thành Dương-Thành Nguyệt

Hôm nay vẫn còn trong lễ, Chu Toàn và Chu Quy Lai chưa phải tới trường, nên Chu Thanh Bách giao tiệm sủi cảo lại cho hai thằng con, anh cùng vợ tới xem căn tiệm thứ tư.

Chu Thanh Bách đi xung quanh, ngắm nghĩa một hồi rồi nói: “Cái này phải tốn một khoản kha khá tu bổ một lượt từ trong ra ngoài.”

Lâm Thanh Hoà: “Việc này anh phụ trách nhé.”

Có anh xã ở đây, trên cơ bản Lâm Thanh Hòa không cần nhọc lòng, cũng chẳng cần động đến một ngón tay, chỉ cần đưa ra yêu cầu là được.

Chu Thanh Bách gật đầu tiếp nhận. Dựa theo lời đề nghị của vợ, Chu Thanh Bách tới gặp Mã Thành Dân, bảo anh ta đi tìm thợ chuyên sửa chữa, tu bổ mặt tiền cửa hàng.

Hiện giờ đã ra Giêng, Mã Thành Dân nôn đi làm hơn ai hết.

Mấy hôm trước, Lâm Thanh Hoà đã gặp riêng anh để trao đổi về vấn đề công việc và lương thưởng.

Bắt đầu từ năm nay, Lâm Thanh Hoà tiến hành phân chia bậc lương. Đối với nhân viên cấp cơ sở bao gồm cả thím Mã, lương được tăng từ 30 lên 40 đồng một tháng. Đối với thím Từ và cô con dâu Lý Thuý Phượng, mức lương sẽ là 45 đồng vì hai người họ phải phụ trách thêm mảng kiểm định chất lượng sản phẩm.

Còn riêng Mã Thành Dân sẽ được lãnh 50 đồng, cũng là bậc lương cao nhất. Dễ hiểu thôi vì công việc của anh nhiều và nặng nhất. Anh đồng thời phải quản lý cửa hàng quần áo nam, nữ, xưởng may mặc và sắp tới đây là tiệm nước giải khát.

Chỉ đếm sơ sơ trên đầu ngón tay cũng thấy quá trời việc phải lo, nào là xuất nhập kho, kiểm hàng, đối chiếu sổ sách này nọ, chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn nhưng Mã Thành Dân rất hào hứng và hài lòng với nhiệm vụ vày.

Chỉ cần được nhận lương xưng đáng, mệt thân một chút có là gì?! Thất nghiệp ở nhà ngồi không hoặc chạy xất bất xang bang khắp nơi khuân hàng cả ngày trời mà không kiếm nổi 5, 6 hào, như thế mới thực sự là tận cùng của khổ sở!

Bây giờ tốt quá rồi, anh và mẹ đều có lương, cha thì làm chơi chơi ngày 1, 2 cuốc xe kiếm thêm chút đỉnh, cộng lại cũng xấp xỉ 100 đồng. Với mức thu nhập đó chi tiêu cho 5 thành viên trong gia đình, không những đủ ăn mà còn có dư ấy chứ.

Hôm nay tới đây, thực sự anh phải thốt lên một câu bội phục, Lâm Thanh Hoà quá lợi hại! Không biết thêm cái này nữa thì tổng cộng cô ấy làm chủ bao nhiêu cửa tiệm nhỉ? Ài, mà thôi kệ đi, đó là chuyện nhà người ta anh không cần quan tâm, giờ anh chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, kiếm được tiền nuôi sống gia đình là mừng lắm rồi.

Hoàn thành xong nhiệm vụ tu sửa và trang hoàng, Mã Thành Dân tới tìm Lâm Thanh Hoà: “Cô giáo Lâm, không biết cửa hàng mới có cần tuyển người không nhỉ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có, tôi đang cần hai người.”

Cô chấp nhận thuê người ngoài chứ không kêu Hứa Thắng Cường lên. Tính cô vậy, đã nói không là không, miễn thương lượng tới lui. Cửa hàng là do cô làm chủ, đừng có lấy ba cái đạo lý nhân tình thế thái hay là mặt mũi họ hàng này nọ ra mà áp chế cô. Cô không bao giờ thoả hiệp đâu.

Mã Thành Dân liền hỏi: “Chị muốn tìm người kiểu gì, xem tôi có thể hỗ trợ tìm giúp không?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Tôi cần 2 thanh niên sắp xỉ tuổi Nhị Ni, nam nữ gì cũng được. Nhân phẩm phải đoan chính, làm người tử tế thân thiện, ăn nói khéo léo, giao tiếp tốt, tuyệt đối không phải loại mồm mép lanh lợi chỉ biết nói mà không biết làm.”

Mã Thành Dân vui vẻ giới thiệu luôn: “ Bác cả tôi có một cặp song sinh, năm nay 19 tuổi, đều đã tốt nghiệp cao trung. Những mặt khác tôi có thể dùng danh dự của mình đứng ra đảm bảo hai đứa em họ này là người đàng hoàng và ngay thẳng”

Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Chúng không vào đại học à?”

Mã Thành Dân cười lắc đầu: “Nhà nghèo quá với lại thành tích của hai đứa nó cũng bình thường thôi.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Nếu anh đã đứng ra bảo lãnh vậy thì tôi tin anh. Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu hai đứa nó không làm được việc thì tôi sẽ lập tức thay người. Đây là môi trường công việc, chúng ta nên phân rõ công-tư.”

Mã Thành Dân vội vàng nói: “Cái này tôi hiểu, cô giáo Lâm yên tâm!”

Lâm Thanh Hoà: “Vậy được, trước hết anh cứ bảo hai đứa tới gặp tôi xem thế nào, còn yêu cầu công việc, lương thưởng và đãi ngộ tôi sẽ trực tiếp trao đổi với chúng sau.”

Mã Thành Dân liên tục gật đầu mừng rỡ đồng ý.

Dân số nhà bác cả đông hơn nhà anh rất nhiều. Ba mẹ anh chỉ có hai người con nhưng bác cả có tận 5 người con và cặp song sinh long phụng, tổng cộng là 7 người. Hai đứa này vốn muốn vào đại học nhưng thi hai lần đều trượt thế nên đành ở nhà tìm việc làm, coi như không có duyên với con đường học vấn.

Thời gian trước đây, anh ít đi lại thăm hỏi họ hàng, không phải anh không muốn mà là vì bị điều xuống nông thôn, xa xôi cách trở không có cơ hội, thế nên mọi người trong họ đều rất cảm thông, không ai buông lời trách cứ. Nhưng giờ anh đã quay về thành, tất nhiên phải năng đi lại giao lưu, bồi đắp tình cảm với mọi người.

Hôm Tết vừa rồi, anh dắt vợ con sang nhà bác cả chúc Tết. Lúc ngồi tâm sự, anh có nghe bác than phiền chuyện hai đứa nhỏ, nhưng khi ấy anh không dám đưa ra lời hứa hẹn vì không muốn gieo ra hy vọng rồi khiến người ta thất vọng, tuy nhiên anh luôn ghi nhớ trong lòng, nếu gặp cơ hội chắc chắn sẽ hỏi giúp các em.

Chính vì lý do đó mà ngày hôm nay anh mới sốt sắng đặt vấn đề với cô giáo Lâm. Hai người em họ của anh một người là Thành Dương, một người là Thành Nguyệt. Vì là long phượng thai nên cho nên tên của bọn họ mang ngụ y nhật nguyệt thái dương, trời xanh trăng sáng.

Ngày hôm sau, Mã Thành Dương và Mã Thành Nguyệt tới chào hỏi Lâm Thanh Hoà.

Xét về ấn tượng đầu tiên, Lâm Thanh Hoà khá ưng mắt. Hai anh em có ngoại hình giống nhau năm phần, không tính là trai xinh gái đẹp nhưng ưa nhìn, sạch sẽ. Vậy là được rồi, Lâm Thanh Hoà cũng không yêu cầu ngoại hình quá xuất sắc.

Cô nhìn thẳng vào hai đứa nó và nói: “Chắc Thành Dân đã nói sơ với hai em về các quy định cũng như đãi ngộ ở chỗ chị, nhưng hôm nay chị sẽ chính thức nói cụ thể với hai em một lần nữa. Làm ở đây, có thể xin nghỉ phép nếu gặp việc đột xuất. Về cơ bản chị sẽ không trừ lương tuy nhiên tới lúc đó sẽ tuỳ trường hợp cụ thể mà xét sau.”

“Chị không thích nhất những người tay chân táy máy, làm việc chểnh mảng. Một khi bị phát hiện sẽ cho thôi việc ngay lập tức, kể cả Thành Dân có đứng ra đảm bảo cũng vô dụng. Vào công việc, chị chỉ nói chuyện nguyên tắc, không xét tới tình cảm. Trước tiên, lương của mỗi đứa sẽ là 35 đồng một tháng, ngày nào chính thức đi làm sẽ bắt đầu tính từ ngày đó. Nếu làm tốt chắc chắn sẽ được tăng lương, về điểm này hai em có thể yên tâm.”

“Còn về vấn đề thời gian, cửa hàng mở cửa từ 7 giờ sáng tới 9 giờ tối. Đúng là thời gian làm việc hơi dài nhưng buổi sáng và trưa chỉ cần 1 người trông quầy là được, các em có thể tự sắp xếp chia ca với nhau. Từ sau 4 giờ trở ra mới yêu cầu hai người cùng đứng bán. Thành Dân sẽ thường xuyên ghé tới hỗ trợ hai đứa.”

Nói xong hết một lượt, Lâm Thanh Hoà mới ngừng lại rồi hỏi: “Tạm thời chỉ có từng ấy yêu cầu thôi, sau này có gì sẽ bổ sung thêm, các em nghe rõ cả rồi chứ? Hai đứa có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ mạnh dạn nói ngay tại đây.”

“Dạ không ạ.” Mã Thành Dương và Mã Thành Nguyệt đồng lòng lắc đầu.

Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi nói thêm: “Nếu không có ý kiến gì thì tạm thời cứ như vậy đi. Trước mắt, cửa hàng đó sẽ giao cho hai em phụ trách. Nếu có thiện chí làm việc, chị sẽ để các em làm lâu dài. Đương nhiên nếu không muốn làm thì cứ thẳng thắn nói ra, chúng ta không cần ngại ngùng gì cả.”

Trao đổi xong, Lâm Thanh Hoà để cho hai anh em nó về trước, khi nào chính thức làm việc sẽ gặp lại.

Phù! cô thở phào một hơi, vậy là coi như hoàn thành khâu tuyển nhân viên cho tiệm đồ uống…

Bình Luận (0)
Comment