Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 370: Tủ đông
Còn vài ngày nữa là khai trường, Lâm Thanh Hoà ở nhà tập trung soạn giáo án, còn Chu Thanh Bách thì đang chạy vòng ngoài liên hệ nguồn cung ứng cho cửa hàng mới.
Ngoài đồ uống đóng chai thì còn nhập cả kem. Hiện trên thị trường có khá nhiều loại kem nhưng có một yêu cầu đặt ra là bắt buộc phải trữ đông.
Thế nên sau khi làm việc với các nhà cung ứng, Chu Thanh Bách liền tới thương trường tìm mua tủ lạnh.
Thăm dò thị trường xong xuôi, anh liền quay về bàn bạc với vợ: “Hôm trước nghe người ta giới thiệu thương trường mới nhập về một đợt tủ lạnh mới. Anh đã đi xem qua rồi, giá cả không quá đắt. Hơn nữa khi biết anh có ý định mua 4 cái, người bán còn đưa ra giá khuyến mãi và cung cấp luôn dịch vụ giao hàng.”
Nghe xong, Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Loại này không được.”
Chu Thanh Bách khó hiểu nhìn vợ.
Lâm Thanh Hoà giải thích: “Loại tủ lạnh này chỉ phù hợp dùng trong gia đình thôi. Chúng ta buôn bán cần phải có tủ đông.”
“Tủ đông?” Chu Thanh Bách ngờ nghệch lặp lại, nhỏ tới lớn anh chưa nghe thấy hai từ này bao giờ.
Tuy chưa phổ biến rộng rãi nhưng thời này đã có tủ đông rồi, lần trước đi dạo thương trường ở Thượng Hải, Lâm Thanh Hoà đã nhìn thấy người ta bày bán. Cô nhẩm tính thời gian một chút rồi nói với chồng: “Còn 5 ngày nữa em mới phải đi dạy, chắc kịp đi Thượng Hải một chuyến.”
Chu Thanh Bách lập tức đưa ra quyết định: “Anh đi cùng em.”
Lâm Thanh Hoà nở một nụ cười rồi gật đầu: “Được, hai đứa mình đi.”
Nói đi là đi, chắc chẳng có vợ chồng nhà nào tiêu sái như vợ chồng nhà này mất!
Ngày Hổ Tử và Hứa Thắng Mỹ tới Bắc Kinh, vợ chồng cậu mợ út đã ngồi xe đi Thượng Hải.
Mọi người chỉ biết là đi, còn đi làm gì thì không một ai biết.
Cửa hàng quần áo chưa khai trương nên Hổ Tử và Chu Nhị Ni ra tiệm sủi cảo hỗ trợ hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai, riêng Hứa Thắng Mỹ thì đủng đỉnh đi sang nhà ông bà ngoại chơi.
Ra giêng nhưng tuyết vẫn còn rơi, lúc nó gần tới cổng nhà bà ngoại vừa hay bắt gặp bà Hồ đang quét tuyết.
Nhìn thấy Hứa Thắng Mỹ, bà Hồ tươi cười niềm nở: “Tiểu Mỹ lên rồi đấy à? Sao lên sớm thế cháu? Bà nghe bà ngoại cháu bảo các cháu được nghỉ tới qua tết Nguyên tiêu cơ mà.”
Hứa Thắng Mỹ cười dịu dàng, lễ phép trả lời: “Dạ, ở nhà cũng không có việc gì làm, lo lắng cửa hàng cậu mợ út không ai trông nom cho nên cháu lên sớm xem có phụ giúp được việc gì không.”
Nụ cười trên gương mặt bà Hồ càng sâu: “Thật là một cô gái chăm chỉ và ngoan ngoãn. Năm nay cháu 18 nhỉ?”
“Vâng ạ.” Hứa Thắng Mỹ cười bẽn lẽn: “Bà cứ bận việc tiếp đi, cháu xin phép vào nhà chào ông bà ngoại cháu ạ.”
Bà Hồ cực kỳ hài lòng: “Đúng là một cô bé hiếu thuận, cháu mau vào đi.”
Hứa Thắng Mỹ đẩy cổng bước vào. Lúc này trong nhà chỉ có bà Chu cùng Tô Nhã và Tô Điềm đang ngồi xem TV, vợ chồng Tô Đại Lâm đã ra tiệm bánh bao buôn bán.
“Bà ngoại.” Hứa Thắng Mỹ cất lời chào.
Bà Chu quay ra, kinh ngạc hỏi: “Ơ, đã lên rồi đấy à? Không phải nói rằm tháng giêng mới lên sao? Hổ Tử đâu?”
Hứa Thắng Mỹ đáp: “Hổ Tử ở tiệm sủi cảo. Cháu ở nhà không có việc gì làm nên lên sớm, ít nhiều gì cũng phụ được mọi người việc này việc kia.”
Bà Chu cười hiền từ: “Ừ, ngoan.”
Hứa Thắng Mỹ hỏi: “Dì út và dượng út đi mở quán rồi hả bà?”
Bà Chu gật đầu: “Ừ, cả ông ngoại cháu với Thành Thành và Tốn Tốn cũng đi ra đó luôn rồi.”
Hứa Thắng Mỹ nhấp môi rồi nói: “Bà ngoại, cháu thấy bảo cậu mợ út đi Thượng Hải à? Không biết giờ còn đi Thượng Hải làm gì nhỉ, sắp khai trường tới nơi rồi.”
Bà Chu nói luôn: “Cái này thì bà không biết, nhưng đó là việc của cậu mợ cháu, không cần bà phải bận tâm."
Về cơ bản bà không giúp được gì cho vợ chồng thằng tư, chỉ có thể ở bên này bế con cho Hiểu Mai, thế nên bà không nghĩ xen vào chuyện nhà chúng nó. Hơn nữa, hai vợ chồng thằng tư làm việc vô cùng đáng tin cậy, bà cần gì phải suy nghĩ cho nhọc lòng.
À! Hoá ra là bà không biết gì cả. Hứa Thắng Mỹ liền uyển chuyển nói qua chuyện khác rồi vòng về chuyện mẹ nó muốn đưa em trai lên đây làm nhưng bị mợ út thẳng thừng ngăn cản.
Thoáng cái, đầu mày bà Chu nhíu chặt, bà nói: “Bảo mẹ cháu đừng tự cho mình là thông minh, đưa ra chủ ý này chủ ý nọ. Chưa hỏi qua ý kiến vợ thằng tư mà dám tự tiện đem Thắng Cường lên đây? Nó không biết Lục Ni bị tống cổ trở về à?”
Hiện giờ bà đang sống rất bình yên, hạnh phúc và có thể diện với bàn dân thiên hạ, cho nên không ai được phép gây chuyện xáo trộn hay làm nhiễu loạn cuộc sống này của bà.
Hứa Thắng Mỹ cũng phần nào đoán được ý tứ của bà ngoại, nó hùa theo: “Cháu có khuyên đấy chứ nhưng mẹ cháu không nghe. Thế nhưng bà yên tâm đi, Thắng Cường nó không lên đây.”
Bà Chu hừ lạnh: “Không lên là tốt. Nếu muốn lên thì phải nói chuyện tử tế với mợ út mày. Nó đáp ứng thì hẵng làm, bằng không còn lâu nó mới tiếp đón.”
Hứa Thắng Mỹ lẩm bẩm: “Dù gì cũng là cháu chắt trong nhà. Tuy chúng cháu chỉ là họ hàng bên chồng nhưng mợ cũng không nên vô tình như thế chứ. Sắp xếp công tác cho người ngoài mà không cho cháu mình làm.”
Nghe được lời này bà Chu không hài lòng tí nào, bà cả giận mắng: “Cái gì mà không cho cháu mình làm? Thế Hổ Tử, Nhị Ni rồi chính bản thân cháu thì sao?”
Nghỉ một hơi vuốt giận rồi bà dặn dò: “Những lời này tốt nhất là cháu đừng nói ra, rất dễ gây tổn thương cho người khác.”
Thoắt cái sắc mặt Hứa Thắng Mỹ trắng bệch, nó lắp bắp: “Cháu biết rồi bà ơi, là cháu lỡ lời, bà đừng nói lại với ai nhá.”
Bà Chu xua tay: “Được rồi, chăm chỉ làm việc của mình đi, những chuyện khác đừng có xen vào càng đừng có ý định qua mặt mợ út mày, sống ở đây một năm rồi còn chưa hiểu tính tình nó hay sao?”
Chọc phải nó thì kể cả có là mẹ chồng nó cũng chả nể nang.
Nhưng nếu yên ổn hoà thuận thì nó sẽ đón hai ông bà lên thủ đổ hưởng phúc, mua TV, mua quạt điện, mỗi tháng còn biếu 20 đồng tiền chợ.
Trong mắt bà Chu, cuộc sống như này quá mĩ mãn rồi, bà không muốn quản những chuyện khác nữa.
Thật sự bà có thể nghĩ thông suốt được như này cũng là nhờ chứng kiến tận mắt hoàn cảnh đối lập của bà Hồ và Chu lão thái hàng xóm. Con dâu hai bà ấy tệ vô cùng, xách dép đuổi theo Thanh Hoà cũng chả kịp.
Hơn nữa ông già cũng đã khuyên nhủ, chỉ bảo bà nhiều lần. Bây giờ bà nghĩ thoáng hơn rồi, con cháu có phúc của con cháu, bà không quản cũng không muốn quản nữa, chỉ cần ngày lo ba bữa cơm cho ông bạn già là được. Rảnh rỗi thì hỗ trợ trông con cho nhà Hiểu Mai.
Hứa Thắng Mỹ tức ói máu, nó không ngờ bà ngoại lại thiên vị mợ út ra mặt như thế, cả con gái và cháu ngoại cũng không bằng một góc.
===
Thượng Hải.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đang đi dạo các thương trường lớn để tìm mua tủ đông.
Hiện giờ người ta chỉ bày bán loại tủ đông có dung tích hơn 200l. Tính ra thì không lớn lắm nhưng giá thành lại rất đắt.
Tuy vậy, Lâm Thanh Hoà không nề hà giá cả lập tức xuất tiền mua ngay 3 cái, 1 cái cho tiệm sủi cảo để bảo quản thịt sống, còn 2 cái để ở tiệm giải khát trữ kem và làm lạnh đồ uống.
Kỳ thực tiệm giải khát phải 4 cái mới đủ nhưng bây giờ mua nhiều quá e sẽ gây sự chú ý thế nên Lâm Thanh Hoà mua tạm hai cái trước, đợi nghỉ hè cô sẽ đi xuống phương Nam tìm mua thêm.
Ngoài 3 cái tủ đông, Lâm Thanh Hoà còn mua một cái máy giặt.
Cô thuê người chở hàng hoá tới một khu vắng vẻ. Sau khi kiểm tra xung quanh không còn người, cô mới lặng lẽ thu toàn bộ vào không gian riêng.
Xong việc, hai vợ chồng trực tiếp bắt xe về nhà.